Vận may là thứ đáng tin nhất, cũng không đáng tin nhất trên thế giới này.
Khi nó xuất hiện, ta không gì không làm được, nhưng khi thiếu nó, ta sẽ cảm thấy vĩnh viễn chẳng bao giờ có cơ hội trở mình.
Vì thế, nếu được thì đừng bao giờ trông chờ vào vận may.
Lâm Thần từng nghĩ nếu họ may mắn thì thiếu niên kia có lẽ chỉ muốn đùa giỡn với cảnh sát, có thể họ sẽ gặp phải những nguy cơ như một cuộc gọi giả, một vụ tại nạn xe tạo nên bởi ác ý, chất hóa học bị thải ra chẳng hạn.
Nhưng bây giờ, họ đánh mất cả một chiếc xe chở đầy học sinh.
Quả thật là xui xẻo đến cực hạn.
“Sếp, hai giờ rồi, xe mất tích đã được hai giờ!” Vương Triêu đã từng gặp phải nhiều việc, cũng xử lý rất nhiều nguy cơ, nhưng một chiếc xe khách chở 26 em học sinh mất tích đến hai giờ mới có người phát hiện, điều này khiến cậu hoảng loạn, “Hai giờ, nếu chiếc xe kia bị cướp thì nó có thể chạy đến bất cứ nơi nào trên thế giới rồi!”
Hình Tòng Liên cuối cùng cũng thoát ra khỏi những cuộc gọi không ngừng, anh ngắt điện thoại, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lại càng lạnh: “Nói chuyện đàng hoàng, nghiêm túc suy nghĩ rồi hãy cho tôi biết bán kính cụ thể.” Anh nói với nhóc kỹ thuật.
Vương Triêu giật thót, cướp đi tờ giấy trong tay Lâm Thần, tiếp tục tính toán.
“Tính theo tốc độ xe trung bình 80km/h, trong hai giờ đã đạt đến khu vực có bán kính 160km rồi……” Cậu vừa nói vừa chạy đến máy tính, nhập vào một đoạn mã, “Trừ bỏ rừng cỏ lau và đoạn đường kẹt xe, khu vực mà bọn họ có khả năng đến được là……”
Phím Enter khẽ vang lên, một mảng màu đỏ hình quạt dần dần chiếm giữ phần giữa bàn đồ địa hình màu xanh.
“Dẫn chúng tôi đến trung tâm giám sát, điều tra toàn bộ những chiếc xe đi qua trạm thu phí trong phạm vi bán kính này.” Hình Tòng Liên xoay màn hình sang, nói với Chủ tịch hội đồng quản trị như vậy.
Chủ tịch hội đồng quản trị cũng khó hiểu, ông ta đã tại vị ba năm, chưa từng gặp phải sự cố lớn nào, đột nhiên cảnh sát chạy đến nói phải phong tỏa cao tốc mà chẳng có một nguyên nhân xác định nào, tất nhiên ông ta sẽ cho rằng việc này là làm quá lên, nhưng bây giờ thì một chiếc xe khách đã biến mất, tại sao lại trùng hợp như thế?
Ông ta vẫn âm thầm ôm ấp hy vọng, trông chờ vào may mắn: “Đội trưởng Hình, anh đừng quá kích động, hiện nay mỗi chiếc xe đều được gắn định vị GPS, kiểm tra lại là sẽ biết xe đang ở đâu thôi, làm sao mà mất được chứ……”
“Định vị GPS?” Hình Tòng Liên lạnh mặt nhìn ông Chủ tịch, “Vừa rồi đồng nghiệp của tôi đã nói GPS hiển thị chiếc xe khách kia đang ở ngay trong rừng cỏ lau!”
“Chuyện này bất khả thi, xe làm sao lái vào rừng cỏ lau được.”
Nghe vậy, Vương Triêu trợn to mắt lên, không dám tin mà nhìn Hình Tòng Liên: “Mẹ nó chứ, sáng nay chúng ta vừa bị GPS chơi một vố, sếp à, sẽ không phải là thằng nhóc kia chứ!”
“Dù GPS vô hiệu thì mỗi chiếc xe khách vẫn còn hệ thống tự động gọi cấp cứu, nếu xảy ra chuyện thật thì trung tâm quản lý của chúng tôi sẽ nhận được cảnh báo, nhưng đến giờ vẫn không thấy tin tức gì, vậy thì chắc hẳn là không sao, có thể là hư hỏng trên đường đi, không liên lạc được là vì họ đang ở ngoài vùng phủ sóng!”
Hình Tòng Liên nhìn trừng trừng vào người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha, nhấn mạnh từng chữ: “DẪN TÔI ĐẾN TRUNG TÂM GIÁM SÁT.”
Phòng giám sát cao tốc Hoành Cảnh nằm ở tầng một của sở quản lý, luôn có gần trăm nhân viên túc trực tại đây.
Phóng mắt nhìn ra, màn hình hiển thị chen chúc dày đặc làm người ta phải choáng váng, chính giữa phòng là một bức tường, trên đó treo một cái màn hình LED khổng lồ rộng bằng nửa sân bóng rổ đang chiếu toàn cảnh con đường.
Trên màn hình, xe chạy vùn vụt, chỉ nhìn bằng mắt thường thì không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được.
Trợ lý Liễu Hành rút thẻ ra, quét mở cửa thủy tinh.
Tiếng rè rè của máy móc vang lên, kết hợp cùng luồng hơi ấm của máy điều hòa phả vào mặt.
Bước chân của sáu người rời rạc vang lên giữa không gian yên tĩnh như mưa rào trút xuống, tất cả nhân viên đều quay sang nhìn họ.
“Đài giám sát chính ở đâu?” Hình Tòng Liên nhìn quét qua bốn phía.
“Bên kia.” Chủ tịch hội đồng quản trị chỉ vào vị trí gần màn hình lớn nhất.
Hình Tòng Liên liếc mắt ra hiệu cho Vương Triêu, nhóc kỹ thuật kéo thấp vành mũ, chạy đến trước thật nhanh.
Trên đài giám sát chính là kỹ thuật viên đứng đầu của trung tâm giám sát, ông ta cảm thấy có người vỗ vai mình, khi ngẩng lên thì thấy là một cậu nhóc còn rất trẻ.
“Cảm phiền tránh đường một chút.” Vương Triêu toét miệng cười, lễ phép cúi người một cái rồi đẩy người kia ra.
“Các anh là ai vậy!” Người trung niên kia bị đẩy ra thì rất không vui.
“Cảnh sát điều tra, cảnh sát điều tra.” Vương Triêu lầm bầm, gõ phím Enter, nói với Hình Tòng Liên: “Sếp, đã vào.”
“Người không liên quan không được tiếp xúc với đài giám sát!” Thấy màn hình hiển thị của mình nhanh chóng nhảy sang giao diện khác, người trung niên kia vội vàng giành lại con chuột.
Ngay lúc này, Hình Tòng Liên tiến lên, bình thản nói: “Tin tôi đi, cậu ấy đã từng tiếp xúc với nhiều hệ thống giám sát hơn ông.”
“Quy định là quy định!” Người trung niên kia thấy Chủ tịch hội đồng quản trị cũng đến thì cao giọng nói.
“Bây giờ tôi đang nói với ông về an toàn tính mạng của 26 đứa trẻ, cho nên đừng có nói quy định với tôi!”
Sắc mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự lạnh đi, chỉ đứng thẳng người ở đó cũng đã tỏa ra khí thế bức người.
Người trung niên kia lập tức im lặng, không dám nói thêm nửa câu.
“Ông yên tâm đi, module trung tâm của hệ thống này là Infinova, tôi đã từng dùng khi xâm nhập vào hệ thống của nước X, đừng căng thẳng……” Vương Triêu nghiêm túc an ủi đối phương.
“Phô trương quá đà rồi.” Hình Tòng Liên đá cái ghế của Vương Triêu, nói, “Lọc ra video của tất cả trạm thu phí từ sau 8 giờ 30 phút, kiểm tra biển số xe.”
“OK!” Hai tay Vương Triêu như bay, miệng thì lầm bầm không dứt, “Muốn điều tra biển số xe, chỉ cần xâm nhập vào hệ thống VLPR (Vehicle License Plate Recognition) của trạm thu phí, nhờ có VLPR mà chúng có thể tự động kiểm tra, tự động trích lục thông tin hình ảnh của biển số xe, tạo thành số liệu có thể tra soát được, cũng tức là thời gian chứng kiến kỳ tích xảy ra sắp đến rồi, năm, bốn, ba……”
Đếm ngược chưa xong thì hai tay Vương Triêu đã dừng giữa không trung, cả người đông cứng như tượng.
“Làm sao vậy?” Hình Tòng Liên vội hỏi.
“Không……” Vương Triêu xoay nghiêng màn hình, chỉ vào kết quả tìm kiết trống trơn mà nói, “Em thiết lập thời gian là sau 8 giờ 30 phút, không có lịch sử ra vào trạm thu phí của chiếc xe khách đó……” cậu vô thức mò lấy một chiếc bút để xoay, “Nhưng thế là bất khả thi mà, cao tốc Hoành Cảnh dài tổng cộng 317km, bây giờ đã là 12 giờ 30 rồi, mất sáu giờ mà vẫn còn trên đường là không khoa học!”
Chủ tịch hội đồng quản trị nghe vậy là lập tức lên tinh thần: “Tôi đã nói mà, có thể là xe đã hỏng rồi thôi, dừng giữa đường đó, tôi cử đội bảo trì đường bộ đi kiểm tra dọc con đường là đúng rồi.”
“Việc này đã có người làm.” Hình Tòng Liên trầm ngâm một lát rồi nói, “chúng ta có thể xem cao tốc như một hệ thống kín, xe khách chưa ra khỏi cao tốc tức là nó vẫn còn trên đường, nó không thể bỗng dưng mà bốc hơi được, ngoại trừ dừng xe giữa đường thì chỉ còn lại một khả năng là trạm dừng chân mà thôi.”
“Từ thôn Mai đến núi Khung có hai trạm dừng chân nữa.” Vương Triêu nhanh chóng kiểm tra tư liệu, “Nơi đậu xe cỡ lớn có tổng cộng 270 chỗ!”
“Tôi lập tức cử người đi xem.” Chủ tịch hội đồng quản trị tích cực nói.
“Ờ! Có thể chờ thêm một lát không……”
Vương Triêu vừa nói vừa mở băng ghi hình của bãi đậu xe trong trạm dừng chân ra, khi ống kính máy quay đang xoay chuyển, hình ảnh cũng thay đổi không ngừng, đủ các loại xe tải, xe hàng, xe khách nhanh chóng vụt qua……
Thế nhưng trong số những chiếc xe lớn nhỏ đủ màu sắc này, vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe khách thân trắng mây xanh đâu cả.
“Xem ra không có ở trạm dừng chân An Đình.” Vương Triêu nói, tiếp tục lấy dữ liệu thực tế trên máy quay của một trạm dừng chân khác.
Tốc độ khung hình chạy nhanh như gió, Vương Triêu đột nhiên bấm ngừng.
“Ở đây!”
Cậu cho tạm dừng video, chỉ vào góc phải bên dưới màn hình.
Ngoài rìa bãi đậu xe, ở một góc kín đáo gần bụi cây là một chiếc xe khách màu trắng, mảng mây xanh vẫn hiện rõ trong tầm mắt.
“Thông báo cho bảo vệ trạm dừng chân đi kiểm tra xem, nhất định phải cẩn thận.” Hình Tòng Liên nói với ông Chủ tịch, sau đó anh lại quay sang Vương Triêu, “Phóng lớn lên.”
“Anh nhìn kỹ đi!” Vương Triêu nói, vừa phóng to hình ảnh vừa cằn nhằn, “Hệ thống giám sát này khá cũ rồi, độ nét không đủ đâu, thấy bị nhòe cũng đừng kinh ngạc.”
“Dừng!” Hình Tòng Liên quát lên.
Đúng như Vương Triêu, video giám sát của trạm dừng chân trên cao tốc có độ phân giải quá kém, sau khi phóng to lên vài lần hình nhòe đến nỗi không thể thấy được nữa.
Nhưng vẫn có thể nhận ra, hình đám mây trên bánh sau của chiếc xe khách kia đúng là thiếu mất một mảng, đây rất có thể chính là chiếc xe chở 26 em học sinh đã mất tích kia.
Chủ tịch hội đồng quản trị thở phào, Lâm Thần lại tiến lên trước một bước, đứng ngay cạnh Hình Tòng Liên, “Có vấn đề, rèm cửa bị kéo lại hết rồi.”
Tuy hình ảnh rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thoáng thấy rèm cửa sổ của xe khách đã bị đóng chặt, không thể thấy rõ tình hình trong xe nữa.
Lúc này, nhân viên bảo vệ nhận được thông báo đã tiến vào bãi đậu xe.
“Nếu là anh, tốn bao nhiêu công sức để cướp một chiếc xe khách, vì sao lại để người ta tìm thấy dễ dàng như vậy?”
“Nói bảo vệ đừng kéo cửa xe!” Dường như ý thức được điều gì, Hình Tòng Liên nói với ông Chủ tịch vừa mới cúp điện thoại.
“Có phải anh căng thẳng quá rồi không!”
Chủ tịch hội đồng quản trị cằn nhằn, lại mở khóa điện thoại lần nữa, nhưng chưa kịp kết nối cuộc gọi thì bảo vệ trạm dừng chân đã chạy đến bên chiếc xe rồi.
Hai người đứng trước cửa, vô thức vươn tay định kéo cửa xe đã khóa chặt.
Nhưng chưa có gì nguy hiểm.
Những người có mặt tại chỗ đều thở hắt ra.
“Kết nối với bộ đàm của bảo vệ, nhắm vào điện thoại.” Hình Tòng Liên vừa nói vừa giật lấy di động.
Người bảo vệ trong màn hình dường như nghe thấy tiếng gì đó, vội lấy bộ đàm ra.
‘A lô, a lô.’ Tiếng rè rè truyền ra từ ống nghe.
“Chào anh, bây giờ tôi cần anh cẩn thận rời khỏi cửa xe, sau đó vòng ra đằng trước xe khách, nhìn xem tình hình trong xe ra sao, nếu anh nghe thấy, vui lòng quay sang góc tây nam, vị trí logo Mcdonald’s, và gật đầu.” Hình Tòng Liên nói thật rõ từng câu từng chữ.
Lát sau, bảo vệ trên màn hình gật đầu, sau đó vòng qua cửa trước, đi về phía đầu xe.
Trên màn hình, đã không còn thấy bóng dáng hai người nữa.
Phòng giám sát đột nhiên yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng sàn sạt truyền ra từ di động bên tai Hình Tòng Liên.
Nếu phân biệt cẩn thận thì vẫn nghe thấy giọng nói của hai người bảo vệ.
‘Chỉ có tài xế thôi.’
‘Cái đó là gì?’
‘Tại sao nhấp nháy?’
‘Có phải dây cáp không nhỉ?’
Cả phòng đều im lặng, một giây sau, ống nghe điện thoại vang lên giọng nói nửa do dự nửa kinh hãi.
‘Anh cảnh sát…… hình như chúng tôi nhìn thấy bom hẹn giờ……’