Tâm Ma

Chương 1: Dạ vũ



“A…a…a…”

Đêm đen như mực, mưa gió chập chùng, chợt có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, hòa vào tiếng sấm trên bầu trời.

Giữa núi rừng hẻo lánh hoang vu, một ngôi nhà đơn độc mọc lên, tách biệt với thế giới bên ngoài. Tiếng la hét thất thanh chính từ nơi này truyền tới.

Đã khuya muộn, nhưng ngôi nhà vẫn sáng đèn, phía trong thấp thoáng vài bóng người, nét mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.

Lý Đại bồn chồn đi qua đi lại, tay chân ngứa ngáy không yên. Vợ hắn chuyển dạ từ đêm hôm trước, nhưng đã một ngày trôi qua mà con hắn vẫn chưa chịu chui ra. Lần đầu làm cha, sao có thể không lo được.

Đùng! Đoàng!

Chợt có tiếng sấm ầm vang ngoài cửa sổ.

“A...a…”

Lý Đại giật bắn người, hét toáng lên.

“Ngươi có thôi hét lên như vậy được không?” Một bà lão ngồi bên chiếc bàn đặt giữa phòng trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không hài lòng. “Ngươi xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sắp làm cha rồi mà vẫn còn sợ sấm chớp, sau này lấy bản lĩnh gì để dạy dỗ con cái.”

“Dạ, mẹ.” Lý Đại nhìn bà, khép nép lui về phía sau một lão già râu tóc bạc phơ ngồi gần đó, bóp vai cho ông ta. Người này chính là cha hắn.

“Bà đừng trách con, nó chỉ lo lắng quá thôi mà.” Lý lão nhích nhẹ đôi vai, khoan khoái nói.

“Từ nhỏ đến lớn ông toàn bao che cho nó như thế, nên nó mới chẳng ra được cái thể thống gì nữa. Ông xem, con nhà người ta ở tuổi này đã gánh vác cả một phương, đầu đội trời chân đạp đất, còn con ông thì chỉ nghe tiếng sấm thôi cũng sợ vãi ra quần.”

“Ấy, nó cũng là con bà mà.”

“Mẹ, con tè ra quần hồi nào chứ.”

“Im miệng!” Bà lão trừng mắt quát.

“Dạ, con biết rồi.”

“Còn dám nói!”

Lý Đại cúi đầu, cái lưng còng xuống, tiếp tục bóp vai cho cha hắn.

“Bà lúc nào cũng quát mắng như thế bảo sao con nó không nhút nhát.”

“Á à, giờ ông lại muốn đổ lỗi cho ta? Dạy con không được lại đổi lỗi cho bà già này. Bảo ta dạy nó hư thì sao lúc đó ông không tự mà đẻ đi.”



“Ta mà tự đẻ được thì đã không phải chịu đựng mụ già như bà mấy chục năm.”

“Ông nói ai là mụ già?”

“Người nào lãng tai người đó già.”

“Cha, mẹ, hai người đừng cãi…”

Đoàng!

Lý Đại đang muốn hòa giải thì một tiếng sấm rền rĩ lại bất chợt vang lên. Trong lúc giật mình, hắn vô thức bấu chặt hai bàn tay.

Xoẹt!

Bỗng một ánh mắt sắc lẹm, giống như thực hóa thành lưỡi dao, cắt ngang qua ngọn tóc trên vai Lý Đại. Hắn nhìn vài sợi tóc rơi xuống sàn nhà, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, toàn thân run lẩy bẩy, lắp bắp nói:

“Con xin lỗi. Con xin lỗi. Cha, người không sao chứ?”

“Thằng oắt con này.” Lý lão lạnh rên một tiếng. “Ngươi định bóp vụn đống xương già này của ta à!”

“Không… không, con không dám.” Hóa ra, hắn giật mình vì tiếng sấm nên đã sơ ý bóp mạnh vào vai ông lão.

Bình thường, Lý lão cũng không đáng sợ là mấy, nhưng khi ông ta nổi giận lên thì còn đáng sợ hơn cả mẹ hắn. Một trong những việc khiến ông ta dễ nổi giận nhất chính là hắn đấm vai quá mạnh, hoặc quá nhẹ.

“Có mỗi một việc cỏn con mà học bao nhiêu năm không xong!” Lý lão quát. “Cút xuống dưới, pha bình trà khác đem lên đây.”

“Dạ, dạ, con biết rồi.” Lý Đại rón rén bước về phía cửa phòng, không quên híp mắt cười một cái khi đi ngang qua chỗ mẹ mình. Trong lúc tiến đến nhà bếp, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng chí chóe ở sau lưng.

Trước mặt mẹ, tuy hắn luôn được cha bênh vực, nhưng đó chỉ là vì ông ta thích gây sự thôi. Mặc dù là vợ chồng nhiều năm, nhưng cha mẹ hắn tính tình không hợp nhau mấy, thường hay khắc khẩu, số lần cãi vã còn nhiều hơn số bữa cơm trong ngày.

Mà mỗi lần khẩu chiến xong, bọn họ lại hay khát nước, thế là bắt đứa con trai duy nhất đi pha trà, lâu dần thành thói quen. Mặc dù trong nhà có người hầu, nhưng bọn họ lại thích uống trà do hắn pha hơn.

Lý bà thích vị trà nguyên chất, không đậm không nhạt. Còn Lý lão cầu kỳ hơn một chút, thích cho thêm một bông cúc vàng vào ấm, lúc đun nước cũng không được để lửa quá to. Đối với Lý Đại mà nói, pha trà đứng thứ hai trong số những việc mà hắn thành thạo nhất, chỉ sau việc đấm vai cho cha hắn.

Ngửi mùi khói bốc lên từ hai ấm trà, Lý Đại nở một nụ cười nhẹ. Hắn cẩn thận rót nước trà nóng đến lưng chừng chén, ngâm một lát rồi đổ đi, sau đó lại gắp ít bã trà lau đều bên trong. Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng nâng hai khay trà lên, quay lại gian phòng cha mẹ hắn đang ngồi.

Lý Đại vừa đi vừa nhe răng cười, cố điều chỉnh sao cho dễ nhìn nhất, hi vọng cha mẹ có thể vừa mắt mà không la mắng mình nữa. Nhưng khi còn cách căn phòng vài bước chân, hắn thấy thân ảnh một nữ tử vội vã chạy vào trước, thanh âm hốt hoảng truyền ra:

“Không hay rồi!”



“Có chuyện gì?” Nhìn bộ dạng của nàng, đôi vợ chồng già đứng bật dậy khỏi ghế, đồng loạt hỏi. Nữ tử này là người hầu duy nhất trong nhà, đang đỡ đẻ cho con dâu của họ.

“Đứa bé, đứa bé… c·hết rồi!”

Xoảng!

Ngoài cửa, hai khay trà rơi xuống đất, ấm chén vỡ tan tành, còn Lý Đại thì không thấy bóng dáng đâu.

Trong gian phòng cách đó không xa, hắn lặng lẽ đứng trước chiếc giường của mình, khẽ vén tấm màn vải lên, ngồi xuống bên cạnh một nữ tử đang mệt nhoài nằm nghỉ. Nữ tử nhìn hắn, thều thào nói:

“Đại ca… con chúng ta…”

“Không sao đâu Ngọc Nhi, có ta ở đây rồi.” Lý Đại đặt tay lên trán nàng, vuốt lại những sợi tóc không ngay ngắn.

“Không… con…” Nữ tử tên Ngọc Nhi lại nói.

Lúc này, con hắn đang nằm im lìm trong chiếc nôi gần đó, không có nhịp tim, cũng không có hơi thở, lạnh ngắt như một tảng đá ướt đẫm sương. Hắn nhìn đứa bé, mím chặt môi rồi quay lại nắm lấy tay nàng, khẽ vỗ về: “Con ngủ rồi, nàng cũng mau nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Đừng gạt ta… con chúng ta… đâu?”

“Nàng đừng buồn, coi như chúng ta không có duyên với nó.” Hắn nhìn nàng, biết không thể giấu được nữa. “Đối với ta, nàng mới là quan trọng nhất.”

“Nó đâu?”

“Nàng…”

“Câm miệng!” Ngọc Nhi trừng mắt nhìn hắn, nhưng vì vẫn còn mệt nên tiếng quát hơi yếu ớt. “Đưa con cho ta, ta muốn nhìn thấy nó.”

“À, ừ, phu nhân bớt giận.”

Lý Đại xoay người cẩn thận bế đứa bé lên. Hắn chăm chú nhìn gương mặt bé bỏng đáng yêu trong tay, nhưng đã không còn chút sinh mệnh. Lòng hắn đau như cắt, nhưng không để lộ ra quá nhiều. Hắn vỗ về đứa bé một chút rồi trao cho vợ mình.

Ngọc Nhi ngồi dậy, dang tay đón lấy, ôm ấp con trai vào lòng. Hơi lạnh từ cơ thể đứa bé khiến làn da lấm tấm mồ hôi của nàng run nhẹ, nhưng nàng chẳng bận tâm. Nàng xoa đầu, hôn nhẹ lên cái trán bé bỏng, khẽ ngân nga một điệu hát ru vừa học được cách đây không lâu.

Lý Đại nhìn nàng, trong lòng có chút lo lắng. Đứa con này hắn mong chờ đã lâu, tuy nhiên Ngọc Nhi mới là người mà hắn thương yêu nhất. Nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, dù không than khóc, cũng không tỏ vẻ buồn đau gì, nhưng hắn biết nàng mới là người cảm thấy đau lòng hơn ai hết.

Đôi vợ chồng già họ Lý cũng chỉ biết đứng ở cửa phòng lắc đầu thở dài, nhìn đôi vợ chồng trẻ đang vỗ về xác c·hết của đứa con trai đầu lòng.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi, tiếng gió vẫn rít gào không ngừng, như tiếng than thở của đất trời. Sấm chớp xé toang màn đêm, nhưng khi sấm chớp qua đi, bức màn tối đen ấy lại trở về như lúc ban đầu. Lần này, tiếng sấm không còn khiến Lý Đại giật mình, bởi hắn dường như chẳng còn nghe thấy âm thanh nào khác.



“Con của mẹ, ngủ cho ngoan

Cha đi săn yêu thú về luyện đan

Trên cây cao đám chim hót gọi bầy

Dưới con suối cá bơi lội tung tăng...”

Ngọc Nhi vừa ôm con vừa hát, từng lời ru êm ả nỉ non, da diết. Nàng chẳng bận lòng bởi mưa gió bên ngoài, cũng chẳng để tâm đến những người xung quanh.

Nước mắt tràn ra khóe mắt nàng, lăn dài trên má rồi rơi xuống trên mặt đứa bé. Nàng khẽ nở một nụ cười, tiếp tục khúc hát ru của mình. Chỉ là nụ cười của nàng, thanh âm của nàng mỗi lúc một yếu ớt.

Lý Đại ngồi bên cạnh, không rời mắt khỏi vợ mình. Hắn nhìn nàng, cảm giác có gì đó không đúng. Sinh mệnh của nàng đang trôi đi. Có một thứ gì đó đang hút lấy sinh mệnh của nàng, âm thầm đến mức nàng không hề hay biết, hoặc mạnh mẽ đến mức nàng không thể phản kháng.

Không, là nàng cam tâm tình nguyện để nó hút đi sinh mệnh của bản thân. Nàng không biết vì sao, nhưng nàng không nỡ ngăn cản, thậm chí còn tự rút ra sinh mệnh của mình để trao cho nó.

Lý Đại nhìn vào ngực vợ mình, chân mày khẽ chau lại.

“Yêu nghiệt!”

Hắn giận dữ gầm thét, khiến cho bàn ghế trong phòng đều vỡ nát, chỉ trừ chiếc giường Ngọc Nhi đang nằm là còn nguyên vẹn. Bàn tay hắn phất lên cao rồi mạnh mẽ hạ xuống, như mang theo cả một ngọn núi lớn đập về phía đứa bé.

“Đừng!” Ngọc Nhi cố gượng lấy chút sức lực cuối cùng, xoay lưng về phía hắn. “Đừng hại con… con của chúng ta.”

Khi bàn tay chỉ còn cách người nàng một tấc, hắn vội thu lại, vung chưởng về phía bức tường bên cạnh. Trong chớp mắt, bức tường liền hóa thành tro bụi, để lộ ra màn mưa âm ỉ bên ngoài.

Nếu là ngày thường, một chưởng này không đủ để khiến vợ hắn b·ị t·hương. Nhưng hôm nay, nàng vừa sinh con đầu lòng, lại hao tổn rất nhiều sinh mệnh lực, không có cách nào chịu đựng được dù chỉ là dư chấn của một chưởng này.

Ngọc Nhi rên nhẹ, phun ra một ngụm máu lớn.

“Nàng…”

“Đừng, đừng làm đau con.” Nàng ôm chặt đứa bé vào trong ngực, rên rỉ từng tiếng. “Con của chúng ta.”

“Nhưng nó…” Lý Đại ghì chặt nắm đấm, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu dần trở nên ướt át.

“Nó là con chàng.”

Nhìn bàn tay run rẩy của Ngọc Nhi đang từ từ đưa lên, hắn cúi xuống, áp gương mặt mình vào đó. Bàn tay nàng lạnh toát, sinh mệnh lực trong người nàng lúc này đã không còn nhiều, e là khó qua khỏi.

“Thường ngày, ta vẫn hay mắng chàng. Nhưng ta biết, chàng không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài. Chàng chỉ giả vờ để khiến cho ta vui, đúng không? Xin chàng, nghe lời ta lần này nữa thôi. Con của chúng ta không có tội, hãy yêu thương nó, nuôi dạy nó thành người.”

Nói xong, hơi thở của nàng cạn kiệt, bàn tay nàng vô lực rơi xuống. Lý Đại bắt lấy tay nàng, ôm chặt vào lòng rồi gào thét. Tiếng gào của hắn còn to hơn cả tiếng sấm, phá vỡ cả màn đêm, vang lên tận trời.