Tâm Ma

Chương 11: Định mệnh



Nếu chỉ xét trên tu vi, Lý bà không khó khăn để sưu hồn nữ tử trước mắt. Tuy nhiên, nhìn thấy nàng triển khai thủ đoạn, bà ta biết thân phận của nàng không tầm thường, chắc chắn sẽ có biện pháp bảo vệ ký ức.

Nếu tùy tiện động vào, chẳng những không thu hoạch được gì, còn khiến bản thân bị trúng phải nguyền rủa.

Về phần Diệp Tranh, cái tên Liễu Nguyệt Nương có chút đặc biệt trong môn phái của nàng, mặc dù ai cũng biết nhưng lại không thể nhắc đến, nhất là đối với nữ đệ tử.

Lúc Lý bà đưa ra câu hỏi, ánh mắt không lộ ra chút biểu cảm gì, khiến nàng không đoán ra được liệu đây là cố nhân hay cừu nhân của bà ta. Nếu câu trả lời của nàng khiến bà già kia không vui, khả năng cao sẽ bị g·iết luôn chứ chẳng chơi.

Nhưng nghĩ lại thì, tin tức này không phải là bí mật gì lớn lao, rất có thể bà ta muốn kiểm tra xem nàng có nói dối hay không, sau đó mới hỏi đến những thứ khác.

Suy đi tính lại, cuối cùng Diệp Tranh quyết định trả lời thành thật. Lỡ như nói ra thứ bà ta không muốn nghe, chí ít còn có điểm này để xin tha mạng. Nàng cố điều chỉnh lại nét mặt như thường, không nhanh không chậm đáp:

“Liễu Nguyệt Nương, người này đ·ã c·hết rồi.”

“Cái gì!”

Từ trên người Lý bà, một tầng sóng gợn ầm ầm khuếch tán ra, quét ngang bốn phương tám hướng, đem mọi thứ trong phạm vi ngàn trượng xung quanh dọn dẹp sạch sẽ.

Diệp Tranh khom người ghì hai chân xuống đất, tuy nhiên ngay sau đó từ bỏ kháng cự, mặc cho luồng lực lượng khổng lồ thổi bay đi. Nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên bị một bàn tay vô hình chụp lấy rồi ném ngược trở lại, nằm bẹp dưới mặt đất.

“Nói!” Lý bà thanh âm run lên, có chút điên cuồng, có chút phẫn nộ. “Tại sao lại c·hết?”

Diệp Tranh lồm cồm bò dậy, rất muốn lấy khăn tay ra lau mặt, phủi sạch bụi bặm trên quần áo. Nhưng trông thấy bà lão giận dữ, trong mắt còn lộ ra sát ý, nàng tạm thời nhịn xuống, vội vàng trả lời:

“Thánh nữ trợ giúp phản đồ lấy trộm bảo vật của môn phái, s·át h·ại tiền nhiệm cốc chủ, ý đồ tạo phản, nhưng tại thời khắc mấu chốt bị cốc chủ đương nhiệm phá vỡ âm mưu, kết cục b·ị b·ắt giữ, phế bỏ tu vi, giam vào U Linh hỏa ngục ngày đêm thiêu đốt, hơn ba mươi năm trước đã hình thần câu diệt.”

“Sát hại cốc chủ? Mưu đồ tạo phản? Hoang đường, thật sự là hoang đường.” Lý bà ngửa đầu cười lớn, hiển nhiên không tin vào những thứ này. Bà ta âm trầm nhìn Diệp Tranh, gằn giọng hỏi:

“Đương nhiệm cốc chủ, kẻ đó là ai?”

“Là… Minh Hỏa Thiên Quân.”

“Minh Hỏa Thiên Quân?” Lý bà mất một nhịp suy nghĩ, sau đó nghiến răng nói: “Là tên chó má lòng lang dạ thú Trác Thiên?”

“Không được mắng c… cốc chủ!”

“Quả nhiên là ngươi.” Lý bà nhổ một bãi nước bọt, không nhìn Diệp Tranh mà ngẩng đầu nhìn xa xa về phương nam, tựa như có thể thấy một gương mặt nào đó mà mình rất căm ghét, tiếp tục chửi rủa.

“Trác Thiên, ngươi đúng là tên mặt người dạ thú, là thứ chó lợn đầu thai chuyển kiếp, không bằng cả súc sinh. Ta nguyền rủa ngươi, c·hết đi sẽ biến thành con ruồi, đẻ con không có mắt.”

“Đừng nói nữa!” Diệp Tranh bộ ngực phập phồng, đột nhiên hét lớn. Nhưng nàng bỗng giật mình, hai con ngươi co rụt lại, thân hình ngay tức khắc lùi ra sau. Tuy nhiên, tốc độ của nàng vẫn còn là quá chậm.

Diệp Tranh chỉ thấy bà lão giơ tay lên rồi bóp nhẹ, không gian xung quanh nàng liền đông cứng lại, không còn chỗ trống để nhúc nhích. Toàn thân nàng đau nhức mãnh liệt, hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn, mơ hồ còn nghe thấy tiếng ken két văng vẳng bên tai.

Lý bà phất nhẹ tay, kéo Diệp Tranh tới gần, đồng thời từ trên người nàng bay ra một vật, bị bà ta bắt lấy. Đó là một miếng ngọc bội màu tím sẫm, hình dạng hai mặt quỷ sinh động hướng vào nhau, đang tranh giành một ngọn lửa.

“Vật bất ly thân của tên khốn kia lại ở chỗ ngươi, xem ra ngươi có quan hệ rất mật thiết với hắn.” Lý bà oán độc nhìn miếng ngọc bội như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, bàn tay dần siết chặt.

“Trác Thiên, ta không g·iết được ngươi, vậy thì g·iết tạm con nha đầu này, coi như trừ trước một khoản nợ giữa chúng ta.”



“Tiền bối bà bà, người hỏi cái gì tiểu nữ đều thành thật trả lời, xin tiền bối bà bà giữ lời hứa, tha cho tiểu nữ một mạng.” Diệp Tranh mặt mày nhăn nhó, hai lỗ mũi lẫn khóe miệng đều đang chảy máu.

“Ta nói tha cho ngươi một mạng, nhưng từ nãy đến giờ ta đã có thể g·iết ngươi hơn một trăm lần rồi, tính ra vẫn còn tiện nghi cho nha đầu ngươi lắm.” Lý bà lộ ra nụ cười dữ tợn, bàn tay càng bóp mạnh hơn.

Thấy được khuôn mặt thật của Diệp Tranh, bà ta đã cảm giác rất giống một người, một người mà bà ta rất ghét. Cộng với việc miếng ngọc bội mặt quỷ xuất hiện ở trên người nàng, khiến bà ta có thể tám chín phần mười khẳng định được suy đoán của mình. Ngay từ đầu, bà ta đã muốn g·iết nàng rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, theo máu tươi chảy xuôi, dường như ẩn chứa vài giọt tinh huyết, từ giữa ngực Diệp Tranh bỗng bừng lên một ngọn lửa màu tím, bao phủ lấy toàn thân nàng.

Tử sắc yêu hỏa không gây bất kỳ tổn hại nào đối với Diệp Tranh, mặt khác tựa như thánh thủy rửa sạch v·ết t·hương trên người nàng, đồng thời biến thành một tầng phòng hộ, đối kháng với áp lực vô hình xung quanh.

Âm thanh ken két không ngừng vang lên, tiếp theo là một tiếng răng rắc nghe như thủy tinh vỡ vụn, lồng giam vô hình đang vây giữ Diệp Tranh trong khoảnh khắc đã biến mất.

“U Minh Thánh Hỏa!” Lý bà khó tin nói. “Hắn đã luyện thành thứ này rồi sao?”

Phía đối diện, Diệp Tranh cũng cảm thấy khó tin không kém. Nàng hiểu rõ sự lợi hại của tử sắc yêu hỏa, mỗi lần xuất ra đều giúp nàng thoát khỏi nguy cơ sinh tử, thậm chí phản kích đánh g·iết kẻ địch.

Nàng đã sử dụng ngọn tử hỏa này rất nhiều lần, cũng chỉ khiến nó mờ đi đôi chút mà thôi. Nhưng lúc này, ngọn lửa vừa mới giúp nàng thoát khỏi sự vây khốn của bà già kia xong, liền tiêu tán sạch sẽ không còn một hơi.

“Bà già lật lọng, nói lời không giữ lời. Đồ già lùn xấu xa, đồ già lùn xấu xí, đồ già lùn đáng ghét!”

Miệng thì ầm ĩ chửi bới, nhưng Diệp Tranh không dám dừng lại một khắc, thân hình lùi mạnh ra sau, đồng thời ném tới trước một con hình nhân bằng gỗ lớn bằng bàn tay.

“Biến!”

Theo tiếng hô, hình nhân nháy mắt biến thành một con khôi lỗi cao hơn mười trượng, gương mặt dữ tợn loang lổ đầy v·ết m·áu, trên đầu mọc ra tóc của người thật, toàn thân chằng chịt những đường vân màu xanh lục.

Hai con mắt đỏ lòm nhìn chòng chọc Lý bà, cái miệng là một hình vẽ nhấp nhô bỗng phát ra tiếng gào thét kinh thiên. Khôi lỗi vừa xuất hiện liền vung cánh tay to lớn, hung hăng đánh về phía bà lão.

Ầm!

Thanh âm bạo tạc đinh tai nhức óc vang lên. Khôi lỗi nhìn hùng hổ dọa người là vậy, trước mặt Lý bà lại chẳng khác nào miếng gỗ mục, chịu không nổi một kích, mới ăn một cú tát đã nát tan vụn vỡ.

Cái tát này của Lý bà vẫn còn rất nhiều dư lực, đem những mảnh gỗ vụn lần nữa chấn nát thành bụi phấn, tiêu tán trong gió. Sóng xung kích tiếp tục tràn ra, tựa như đ·ại h·ồng t·hủy, điên cuồng lao về phía Diệp Tranh.

Diệp Tranh kinh hoảng, lại lấy từ trong người ra một ngọn núi đá, một căn nhà gỗ, cùng với một con ngựa sắt. Những thứ này cũng giống như hình nhân trước đó, kích thước ban đầu chỉ bằng một bàn tay, sau khi ném ra thì ầm ầm biến lớn lên.

Mà đúng là bọn chúng không khác gì con hình nhân kia thật, chưa kịp phát huy quá nhiều tác dụng đã biến thành một đống cặn bã.

Nhìn mấy món đồ chơi lâu năm bị phá hủy một cách tàn nhẫn, Diệp Tranh lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, tiếp tục lấy từ trong người ra rất nhiều bảo vật chắn ở trước mặt.

Tình huống nguy cấp, nàng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ, tay chân luống cuống, vớ được thứ gì liền ném ra thứ đó. Phi kiếm, thiết bảng, khôi giáp… kể cả quần dài, áo yếm, son phấn, khăn tay… cái gì cũng có, lung tung bay loạn xạ khắp nơi.

“Bạo!”

Theo tiếng quát, đám đồ vật lộn xộn kia ầm ầm nổ tung, khói bụi mịt mù. Từ bên trong mớ hỗn độn, Diệp Tranh cắn mạnh đầu lưỡi, hóa thành một vệt huyết tuyến bay ra với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Mặt đất xuất hiện một hố sâu khổng lồ rộng hơn trăm trượng, đứng giữa khoảng không phía trên là thân ảnh Lý bà, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo hướng Diệp Thanh chạy đi, nhàn nhạt mở miệng:



“Để xem ngươi có thể chạy được bao xa.”

Nhưng đúng lúc này, từ sâu trong khu rừng, đột nhiên có hàng trăm hỏa cầu bay tới, hướng về phía Lý bà bà oanh tạc.

“Yêu ma! Không được làm càn!”

Lý bà hừ lạnh, khẽ phất tay. Từng viên hỏa cầu ầm ầm tan vỡ giữa không trung, bắn ra vô số hỏa hoa, rơi xuống màn mưa đỏ rực.

Một đám gồm mười thanh niên phá không bay đến, khi còn cách Lý bà hơn trăm trượng thì dừng lại. Những người này đều mặc y phục màu trắng, bên trên thêu hình một con rồng đang cuộn mình quanh ngọn lửa.

Dẫn đầu là một thanh niên thân hình cao lớn vạm vỡ, mặt mày vuông vức như được đóng từ khuôn ra. Trong tay hắn cầm một thanh trường thương dài hơn một trượng, phía trên có đầu rồng hung hăng khè ra ngọn lửa nhọn hoắt, cũng chính là mũi thương.

“Yêu ma, cuối cùng cũng bắt được ngươi, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát.” Thanh niên giơ cao long hỏa thương chỉ thẳng vào mặt Lý bà, ngôn ngữ tràn đầy tự tin, cứ như bà ta đã trở thành tù binh của hắn vậy.

Nửa năm trở lại đây, rất nhiều trẻ con trong khu vực hắn trông coi bị m·ất t·ích, khiến hắn bị chửi mắng thậm tệ.

Hôm nay, trong lúc tuần tra, hắn gặp phải thảm cảnh ở Hạnh Phúc thôn, lại thấy Lý bà xuất hiện nơi này, bộ dạng vô cùng đáng nghi, cho nên nhất định phải bắt về điều tra, thậm chí có thể tiêu diệt nếu cần thiết.

“Viêm Long Bang?” Lý bà quét mắt nhìn đám người vừa xuất hiện. “Ta khuyên các ngươi không nên xía vào chuyện của người khác.”

“Yêu ma làm nhiều chuyện xấu xa còn dám lớn lối, đã biết bọn ta là người của Viêm Long Bang còn không mau khoanh tay chịu trói.”

“Một đám nhãi nhép, khôn hồn thì đừng có làm phiền ta.”

Đám người Viêm Long Bang vừa xuất hiện, không tra xét rõ ràng liền đổ hết tội lỗi lên đầu Lý bà. Đã thế lại còn một câu “yêu ma” hai câu “yêu ma” khiến bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lý bà không có thù oán gì với Viêm Long Bang, nơi ở lại thuộc địa phận của bọn họ, vì không muốn phiền phức nên mới tốn nhiều nước miếng như vậy. Tuy nhiên, đám thanh niên kia lại cho rằng bà ta sợ hãi nên không dám ra tay.

“Yêu ma, chạy đâu cho thoát.”

Mắt thấy Lý bà dường như muốn bỏ chạy, thanh niên mặt vuông khẽ quát, trường thương khuấy động kịch liệt. Đồng thời chín người phía sau, mỗi người đều bày ra một tư thế khác biệt, bắt đầu kết ấn quyết.

Thanh niên không định dông dài, muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì vậy liền cùng những người khác bày ra trận hình, lấy hắn làm chủ, phối hợp với nhau nhằm nâng cao sức chiến đấu.

“Viêm long kình thiên.”

Khí tức bỗng chốc tăng vọt, thanh niên nắm chặt cán thương, mạnh mẽ đâm tới. Từ trên mũi thương, một tầng hỏa quang rực rỡ chợt lóe, chớp mắt bùng lên dữ dội, tựa như mặt trời giữa ban đêm.

Bên trong ánh lửa, một đầu hỏa long phá xác lao ra, thân dài trăm trượng, hai mắt hữu thần, râu dài uốn lượn, cặp sừng nhô cao, khí thế uy vũ bất phàm. Hỏa long cuộn mình gào thét, giương nanh múa vuốt, hung hăng lao thẳng về phía Lý bà.

Lý bà lúc này không còn khó chịu nữa, mà thật sự tức giận. Nếu còn dây dưa với đám âm binh kia, e rằng sẽ mất dấu Diệp Tranh, về sau có thể dẫn đến hậu quả khó lường. Hai mắt nheo lại, bà ta hừ lạnh một tiếng, bàn tay khẽ chụp xuống.

Dưới một trảo này, tiếng gào của hỏa long bỗng chốc im bặt, tựa như mắc nghẹn ở cổ họng, biến thành những tiếng khục khặc không ra hơi. Giữa không trung, đầu rồng cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích, giống như bị bóp chặt bởi một bàn tay vô hình. Thân rồng bắt đầu cuộn tròn, uốn éo giãy giụa, chẳng khác nào một con giun đất.

“Cút!”

Lý bà phất tay, nhìn cũng không nhìn, xoay người hóa thành một vệt tàn ảnh phóng đi.



Theo cái phất tay của bà lão, hỏa long liền mất khống chế, bay trược về phía đám người Viêm Long Bang. Trước vẻ khó tin của thanh niên mặt vuông, ánh lửa mỗi lúc một lớn, tràn ngập đôi mắt hắn.

Ầm một tiếng, hỏa long đâm vào đám người rồi nổ tung, tan nát thành vô số tàn lửa, dần tiêu tán giữa màn đêm.

Một lúc sau, chín cái bóng lồm cồm bò dậy, mặt đen như than, miệng không ngừng nôn ra khói lẫn máu tươi. Cách đó không xa, thanh niên mặt vuông nằm bẹp dưới đất, hôn mê b·ất t·ỉnh.

“Mục trưởng lão.”

Chín người nhao nhao chạy tới chỗ thanh niên mặt vuông, xem xét một chút rồi khiêng hắn cấp tốc rời đi.

Trong khi đó, tại một mảnh rừng không xa về phía bắc, một thân ảnh đang điên cuồng lao nhanh, để lại trên mặt đất từng vệt máu. Chỉ là chớp mắt một cái, máu liền như bốc hơi, như thấm vào đất, không để lại chút dấu vết.

Phịch một tiếng, thân ảnh bỗng dừng lại, dán người vào một gốc cây cổ thụ, lấy ra mấy loại đan dược bỏ vào miệng, nhưng mới nuốt vào một nửa liền nôn ra, kèm theo cả những cục máu đông.

“Bà già khốn kiếp, xảo trá, đê tiện, đợi ta về được…” Diệp Tranh nghiến răng nghiến lợi nói, lại nôn ra một đống máu.

Lúc này, bộ dạng của nàng cực kỳ thê thảm, nửa mặt bên trái đã bị phá hủy gần hết, dính đầy máu lẫn bùn đất, nửa bên kia cũng chằng chịt những vết cắt sâu hoắm.

Cánh tay trái của nàng không còn nữa, chỉ sót lại vài sợi tơ thịt bám vào bả vai. Y phục nàng rách toang, để lộ lớp nội giáp hư hỏng nặng. Khắp người nàng, đâu đâu cũng là v·ết t·hương lớn nhỏ, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra.

Nhìn những v·ết t·hương phủ kín toàn thân, Diệp Tranh vô cùng tức giận. Nhưng nếu có thể tự nhìn thấy chính mình ở trong gương, chắc chắn nàng sẽ phát điên lên. May mắn là trước đó, chiếc gương đã bị nàng ném đi rồi.

Mặc dù đan dược uống xong lại nôn ra, nhưng vẫn có một phần thấm vào cơ thể, giúp cho thương thế của Diệp Tranh khôi phục ít nhiều. Nàng gắng gượng đứng dậy, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm rãi bước từng bước một.

Diệp Tranh muốn tìm một chỗ kín đáo để nghỉ ngơi, chờ đến khi khỏe lại thì quay về môn phái. Cha sẽ giúp nàng chữa lại cánh tay, sau đó tính sổ với bà già kia. Nàng vừa cất bước, vừa suy nghĩ nên t·ra t·ấn bà ta như thế nào, cứ thế dần tiến vào chỗ sâu của khu rừng.

Về phần Lý bà, sau khi xử lý xong đám người Viêm Long bang, bà ta liền lập tức truy đuổi Diệp Tranh. Nhưng không rõ nàng dùng cách gì, mọi dấu vết đều biến mất, khí tức cũng không cảm nhận được.

Loay hoay nửa ngày trời vô ích, Lý bà đành hậm hực từ bỏ, đi đón Mộng Hoa rồi vội vã bay về nhà. Ngay khi vừa đến nơi, bà ta liền truyền âm cho hai cha con Lý lão:

“Chuyển nhà!”

Dường như đã quen với việc này, Lý lão nhanh chóng thu dọn vài thứ đồ đạc quan trọng rồi ôm cháu trai phóng theo Lý bà. Riêng Lý Đại thì có phần luyến tiếc, thấp giọng mở miệng:

“Mẹ, nhà mới…”

Căn nhà ấy cũng chẳng đáng gì, chỉ là Lý Đại vừa mới làm quen được với nó thì đã phải bỏ nó lại, trơ trọi giữa rừng rậm hoang vu, trong lòng có chút không nỡ.

Nhưng thấy có hai ánh mắt lạnh lẽo liếc tới, hắn đành phải ngậm xuống những lời sắp nói, ngoan ngoãn đi theo hai bóng lưng già nua trước mặt.

Không lâu sau khi mấy người Lý Đại rời khỏi, bên ngoài căn nhà bỗng xuất hiện một nữ tử thương thế đầy mình. Nàng quan sát một lúc, cảm thấy rất kỳ lạ, cuối cùng quyết định đi về một hướng khác.

Tuy nhiên, nữ tử này cũng thật xui xẻo. Dù đã cẩn thận không đi vào căn nhà, nhưng nàng lại vô tình bước vào trận pháp Lý Đại đã chuẩn bị cho cường giả trong trí tưởng tượng của hắn, c·hết không thể c·hết thêm.

Đồng thời vào lúc đó, ở rất xa về phía nam của chân giới, giữa một thạch thất rộng lớn, có một nam tử trung niên đang ngồi nhắm mắt tĩnh tọa. Xung quanh y, trên bốn vách tường hoen ố cũ kỹ, treo đầy những chén đèn dầu, cháy lên từng ngọn lửa màu xanh lục.

Trong thạch thất không hề có gió, nhưng bỗng nhiên có một ngọn lửa khẽ lung lay, biến nhỏ dần rồi vụt tắt. Chén dầu bên dưới cũng đã cạn, phát ra từng tiếng răng rắc, vỡ vụn, rơi xuống chân tường.

“My Nhi!”

Nam tử trung niên mở choàng hai mắt, thanh âm run rẩy gầm lên dữ dội, khiến cả thạch thất ầm ầm rung chuyển. Bên ngoài thạch thất, mây đen kéo đến ngập trời, sấm vang chớp giật, đổ xuống màn mưa đỏ như máu.