Đứng bên cửa động, Lý Đại đấm mạnh một quyền, khiến cho lớp lớp đất đá đổ ầm xuống, che kín lối vào.
Từ trong tay áo, hắn lấy ra rất nhiều viên đá nhỏ ném về phía trước. Những viên đá có màu sắc rực rỡ, đủ loại hình dạng từ tròn, vuông cho đến tam giác. Trên mỗi viên đá lại có hoa văn phức tạp, trông tương tự với những viên đá nằm rải rác trong động.
Nhìn thoáng qua, không thấy có bất kỳ quy luật nào giữa những viên đá, nhưng gương mặt Lý Đại vẫn tỏ vẻ bình thản. Hai tay hắn vươn ra, đánh tới từng đợt ấn quyết trông cực kỳ hỗn loạn, cứ như trẻ con vừa học được vài thế võ liền múa may quay cuồng trước mặt cha mẹ.
Sau đó, hắn cắn nhẹ đầu lưỡi, phun chút máu tươi vào lòng bàn tay rồi vỗ mạnh xuống đất.
“Ảo Ảnh Phục Ma Trận, khởi!”
Từ nơi bàn tay hắn, một tầng sóng gợn vô hình lan tràn về phía những viên đá. Như thủy tinh được ánh mặt trời chiếu rọi, từng viên đá bắt đầu sáng lên, tỏa ra đủ loại sắc màu, lung linh giao hòa, vô cùng đẹp mắt, nhưng nhìn lâu lại có cảm giác không thể nào thoát ra được.
Chỉ là rất nhanh, tầng ánh sáng đa sắc mờ dần rồi tan biến, đảo mắt nhìn quanh cũng không thấy những viên đá kia đâu, cứ như chúng chưa từng tồn tại.
Lý Đại đứng thẳng người lên, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn nhìn chưởng ấn trên mặt đất, bàn tay phủi xuống bụi bặm, khẽ lẩm bẩm:
“Cho dù tu vi cao hơn ta một cái đại cảnh giới, đi vào nơi này, không bị diệt sát ngay lập tức thì cũng từ từ hao mòn đến c·hết.”
“Nếu ta chuẩn bị kỹ hơn để bố trí… mà, thôi vậy.”
Lý Đại lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Ngọc Nhi, nở một nụ cười vui vẻ tiến về phía giường băng. Hắn cúi xuống, khẽ thì thầm:
“Chỗ chúng ta nghỉ ngơi, sao có thể để người khác làm phiền được.”
Hóa ra, việc quan trọng mà hắn chợt nhớ đến chính là đóng kín lối vào, không cho người bên ngoài phát hiện ra hang động này.
Hắn khom người bò lên giường, đang định nằm xuống thì ánh mắt bỗng rơi trên búi tóc hơi rối của Ngọc Nhi. Một cơn run rẩy thoáng truyền qua khắp cơ thể, đôi đồng tử hắn khẽ chấn động, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hít sâu một hơi, hắn nhẹ nâng vợ mình dậy, dùng ngón tay làm lược chải lại làn tóc rối, sau đó lấy xuống một cây trâm. Nhìn cây trâm màu hổ phách, bên trong có một vệt dài mảnh như sợi chỉ, đỏ như máu, trong đầu hắn ầm ầm như có muôn ngàn con sóng lớn.
Hắn nhớ lúc còn nhỏ, để dỗ cho hắn ngủ, mẹ đã kể rất nhiều chuyện ly kỳ về thế giới này. Trong đó, có truyền thuyết về một món bảo vật giúp n·gười c·hết cải tử hoàn sinh.
Muốn đạt được nó, cần phải thu thập đủ bảy loại bảo vật khác, tương ứng với bảy chiếc chìa khóa, mở ra kho tàng của một vị tuyệt thế ma đế. Mà cây trâm này, chính là một chiếc chìa khóa.
Nhưng ánh sáng hi vọng vừa lóe lên chưa được bao lâu, đôi mắt hắn dần ảm đạm trở lại. Trong câu chuyện của mẹ hắn, vị ma đế kia đ·ã c·hết từ hàng vạn năm trước, kho tàng cũng bị vơ vét sạch sẽ.
Cây trâm này, hắn càng không biết có phải như mẹ hắn nói hay không. Mặc dù đối với người bình thường, cả nhà hắn giống như thần tiên ẩn dật chốn nhân gian. Nhưng trong giới tu chân, cha mẹ hắn cũng chỉ được xếp ở tầng lớp phía dưới. Nếu cây trâm này quý giá như vậy, làm sao mẹ hắn có được, lại còn dễ dàng tặng cho con dâu.
Mà truyền thuyết, suy cho cùng chỉ là truyền thuyết, không có ai nghiệm chứng. Vả lại, những thứ mẹ hắn kể đa phần đều là bịa đặt, muốn hắn ngủ cho ngon để không quấy phá hai người nữa thôi.
Nghĩ đến đây, đôi vai hắn chùn xuống. Hắn ngồi bệt trên nền đất, tựa lưng vào chiếc giường. Ánh mắt hắn quét qua quét lại những hình vẽ trên vách đá, không phải để nhìn những thứ trước mặt, mà giống như đang suy nghĩ về một nơi xa xôi nào đó.
“Ngọc Nhi, nàng biết không?” Thanh âm của hắn khẽ vang lên, quanh quẩn trong thạch động.
“Trước kia, ta vẫn không biết rõ mục đích của cuộc đời mình là gì. Mẹ bắt ta tu luyện công pháp, ta tu luyện. Cha bắt ta nghiên cứu trận pháp, ta nghiên cứu. Bọn họ muốn ta thế nào, ta nghe theo thế đó. Có thể nói, cuộc đời ta vốn dĩ rất tẻ nhạt.”
“Cho đến khi gặp nàng, ta mới biết thế nào là niềm vui. Ta biết mình cần phải tu luyện để làm gì, phải học tập trận pháp để làm gì. Ta đã bắt đầu có mục đích của cuộc đời mình, đó chính là bảo vệ nàng.”
“Đáng tiếc, cả đời ta lại không có cơ hội làm việc đó. Nhưng ngay khi cơ hội xuất hiện, nàng cũng ngăn ta lại. Ngọc Nhi, ta xin lỗi, đến tận bây giờ ta vẫn chưa làm được gì cho nàng.”
Lý Đại ngồi ngửa đầu ra sau, trầm mặc rất lâu.
“Có lẽ nàng nói đúng, đứa bé không có tội.”
Có rất nhiều thứ dường như đang vụt qua trong đầu hắn, nhưng rồi lại biến mất như một cơn gió nhẹ thoảng qua. Cuối cùng, dường như trong lòng đã đưa ra được quyết định, hắn hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, đứng dậy nhìn Ngọc Nhi.
“Ta hứa với nàng, ta sẽ chăm sóc con chúng ta, bảo vệ nó giống như ta từng muốn bảo vệ nàng.”
Lý Đại hôn nhẹ lên đôi môi vẫn còn mềm ẩm của Ngọc Nhi, vuốt ve mái tóc nàng rồi xoay người, chầm chậm tiến về phía cửa động. Mỗi bước đi, nước mắt trên mặt hắn lại khô một chút, cho đến khi cạn sạch dấu vết.
Hắn đặt bàn tay lên chưởng ấn trên mặt đất, tạm thời giải trừ trận pháp, sau đó bước ra ngoài. Xoay người nhìn lại lần cuối, ngón tay hắn khẽ điểm vào khoảng không trước mặt.
Trận pháp lại được khởi động, cửa hang dần khép kín như v·ết t·hương đang kéo liền da non. Ngứa ngáy, khó chịu, khiến người ta muốn bóc nó ra lần nữa.
Thu hồi ánh mắt lưu luyến, Lý Đại đáp xuống bên bờ suối, rửa mặt qua loa. Trời đã sáng, mưa cũng tạnh, dòng nước mát giúp cho tinh thần hắn trở nên tỉnh táo. Nhìn lên bầu trời trong xanh, hắn xác định phương hướng một chút rồi bay đi.
Nhưng chưa đi được bao xa, tốc độ của hắn bỗng chậm lại. Hắn đáp xuống một cành cây to, âm thầm quan sát một lúc rồi nhảy xuống đất, thận trọng bước từng bước chầm chậm về phía trước.
Giữa khu rừng, vô số cây cối bị gãy ngang, đổ rạp theo một phương thẳng tắp, giống như có một đàn sơn ngưu điên cuồng chạy qua. Tu vi của loại yêu thú này không cao, đối phó một hai con không có gì là khó khăn. Tuy nhiên, chúng lại là loài hay đi theo bầy đàn, không cẩn thận cũng có thể dẫn đến sự cố ngoài ý muốn.
Lý Đại nhìn xung quanh, cảm thấy an toàn mới dám tiến lại gần hơn nữa để xem xét. Nhưng sau đó, gương mặt của hắn dần lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trên mặt đất, không hề có dấu chân sơn ngưu nào. Mặt khác, chỗ gãy của những thân cây rất gọn gàng, chứng tỏ lực tác động là cực kỳ mạnh mẽ và dứt khoát, không giống với việc bị sơn ngưu va vào làm đổ.
Lý Đại cúi xuống, lấy một ít đất đưa lên mũi.
“Cũng không có mùi của yêu thú.”
Chợt ánh mắt của hắn rơi trên bụi cỏ cách đó không xa, đang tản mát ra chút ánh sáng yếu ớt. Hắn nhảy tới, ngắt lấy một ngọn cỏ rồi vò nát. Ánh sáng trên ngọn cỏ hóa thành vô số quang điểm rồi tan biến.
“Linh lực? Nhưng không có dấu vết đánh nhau. Nếu chỉ là đi ngang qua đây, cần gì phải phô trương thanh thế như vậy chứ? Lưu lại trong không khí lâu như vậy, e là tu vi của người này còn trên cả mẹ ta.”
Sau một hồi suy nghĩ, Lý Đại đi đến kết luận là do một cao thủ thần bí nào đó gây nên, nhưng không biết mục đích của người này là gì. Chạy trốn địch nhân, hoặc cũng có thể đang vội đi đâu đó.
Hiện tại, hắn không muốn dính dáng vào mấy chuyện rắc rối, chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt. Hắn xoay người, tìm một con đường khác để đi.
Việc đi đường vòng, lại phải lo nhìn trước ngó sau, tốc độ của Lý Đại giảm xuống rất nhiều, mất gần nửa ngày mới có thể về nhà. Nhưng khi vừa đến nơi, khung cảnh trước mắt khiến hắn phải ngỡ ngàng.
Ngôi nhà mà hắn sống bao nhiêu năm đã biến mất, chỉ để lại một khoảng đất trống mênh mông.
Không còn giữ được sự bình tĩnh như trước, hắn bay lên, lượn qua lượn lại giữa bầu trời. Đôi mắt đỏ hoe của hắn nhìn xuống mặt đất trơ trọi, nước mắt nước mũi như muốn chảy ra. Biết bao nhiêu kỷ niệm của hắn, từ khi chỉ còn là một đứa trẻ tới khi trưởng thành, lấy vợ, tất cả đều ở đó.
Tính cách của Lý Đại, đã từng gần gũi với thứ gì thì sẽ đặt thứ đó vào một vị trí quan trọng trong lòng. Mặt khác, do vẫn luôn được cha mẹ bảo bọc từ nhỏ, cho nên nội tâm của hắn có phần yếu ớt. Chính vì thế, khi liên tiếp mất đi hai thứ mà bản thân vô cùng yêu quý trong chưa đầy một ngày, hắn có chút tan vỡ.
“Tiểu tử, xuống đây đi, ngươi làm ta chóng mặt quá đấy.”
Chợt có một giọng nói già nua vang lên, rót thẳng vào tai Lý Đại. Hắn xoay người, thấy cha mẹ mình đang ngồi dưới một cây cổ thụ cao lớn, bị khoét vào trong thành một căn phòng nhỏ. Hắn vội lao về phía đó, chưa kịp đáp xuống đã mở miệng hỏi:
“Cha, nhà của chúng ta đâu?”
“Mất rồi.” Ông lão nhâm nhi một tách trà, thản nhiên đáp.
“Mất? Sao lại mất?”
“Chẳng phải tại…” Lão định nói gì đó, nhưng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình thì lại thôi.
“Bị bão cuốn bay mất rồi.” Lý bà bế con trai hắn ngồi ở phía trong gốc cây, nói vọng ra bên ngoài.
“Bị cuốn bay! Có hai người ở đây mà lại để bão cuốn bay mất nhà...”
“Láo xược!” Lý bà quát một tiếng, buộc những lời hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã phải ngậm lại. “Hôm nay ngươi ăn phải gan rồng hay sao mà dám chất vấn bọn ta? Còn không mau đi dựng lại căn nhà khác cho hai ông bà già này ở.”
“Dạ, mẹ.” Lý Đại gãi đầu, bay đi kiếm vài thân cây lớn để dựng lại nhà. Nhưng chưa đi được bao xa hắn liền quay trở về, ngập ngừng nhìn hai ông bà lão.
“Sao lại về tay không?” Lý bà trừng mắt nhìn hắn. “Định để hai cái xác già phơi sương phơi gió ngoài này à?”
“Không, không, con không có ý đó.” Hắn lắp bắp nói. “Vừa nãy, khi đi trong rừng, con gặp phải một chuyện lạ.”
Việc ngôi nhà bị thổi bay, dù có hai đại cao thủ là cha mẹ hắn trấn giữ, khiến hắn cảm thấy không ổn. Thế là hắn kể lại cảnh tượng trên đường về nhà cho bọn họ nghe, không quên thêm chút mắm chút muối, phóng đại lên vài lần.
Nghe Lý Đại nói, vẻ mặt vợ chồng Lý lão dần trở nên ngưng trọng. Bọn họ sống ở đây đã lâu, chưa bao giờ nghe nói có cao thủ như vậy tồn tại. Thực ra, họ vốn là người từ nơi khác, nhưng vì không muốn phiền phức, trước khi đến đây cũng đã nghe ngóng xung quanh một phen, cảm thấy an toàn mới ở lại.
“Tạm thời cứ ở trong cái hốc cây này đi, nhà cửa để khi khác tính tiếp.” Lý lão súc một hớp trà trong miệng, nuốt ực xuống rồi lên tiếng. “Ngươi mau đi bố trí trận pháp, nếu gặp phải cường địch thì còn có thể chống đỡ một phen.”
Nói xong, lão chui vào trong gốc cây, ngồi xuống đả tọa, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.