Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 37: Thúy Hoa Lâu



Sau khi đem quà của thôn dân đến chỗ Phượng Nhi, Lý Vũ dạy cậu bé học vài chữ, sửa lại ngôi nhà lụp xụp một chút rồi mới quay trở lại dược quán.

Lúc này, bên ngoài dược quán, một thiếu nữ đang đi đi lại lại trong sân. Thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo như hoa như ngọc, khiến người khác nhìn vào đều dâng lên cảm giác ngưỡng mộ. Nàng chính là Tiêu Nhược Hà.

Trên tay là một chiếc rổ nhỏ, Nhược Hà nhặt từng lá thảo dược lên, xem thử đã khô chưa rồi cất vào chiếc hộp đeo trên người. Những chiếc lá còn lại được nàng trải đều ra, sau đó đặt lên một khung gỗ lớn, để chúng có thể hứng ánh nắng mặt trời.

Nhược Hà chăm chú nhìn chiếc lá đã khô trên tay, giống như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh. Gương mặt thiếu nữ lúc này trông lại càng xinh đẹp, khiến cho tất cả mọi thứ đều phải im lặng, không muốn đánh thức sự tập trung của nàng.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của Lý Vũ từ xa vọng lại, Nhược Hà liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ. Có rất nhiều người đi qua đi lại ở đó, nhưng nàng vẫn nhận ra được tiếng bước chân của hắn.

Là đôi chân của hắn không chạm trên mặt đất, mà bước đi trong lòng nàng? Hay nàng lắng nghe tiếng bước chân của hắn bằng trái tim, chứ không phải bằng thính giác? Điều này, có lẽ chỉ những thiếu nữ đang mộng mơ trong ái tình mới hiểu được.

“Vũ ca!” Thiếu nữ reo lên, đặt chiếc rổ xuống rồi chạy về phía hắn.

“Không ổn!” Trông thấy hành động của Nhược Hà, Lý Vũ vội lao thẳng tới trước.

Ạch!

Bàn chân Nhược Hà vấp vào chiếc váy, ngã hướng mặt xuống đất. May là Lý Vũ biết được chuyện này sẽ xảy ra, kịp thời đỡ lấy nàng. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Nhược Hà bị ngã như vậy.

“Không sao chứ?” Lý Vũ nói

“Muội không sao.” Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nở nụ cười vui vẻ nhìn hắn. “Ca ca lại đỡ được muội rồi.”

Lý Vũ thật sự không thể hiểu nổi, sao Nhược Hà lại có thể vụng về đến thế. Nếu vẫn cứ tiếp tục ngã kiểu này, hắn không dám chắc là nụ cười xinh đẹp của nàng sẽ giữ được sự nguyên vẹn đến bao giờ.

“Tiêu thúc đang ở bên trong à?” Hắn đỡ Nhược Hà đứng dậy.

“Vâng, cha đang khám bệnh.”

“Muội cẩn thận, đừng để bị ngã nữa.” Hắn xoa đầu nàng, đi vào trong dược quán.

Tiêu dược sư đang khám bệnh cho một vị lão bá, còn lại là bốn, năm người đang chờ đến lượt mình. Trông thấy Lý Vũ đến, dược sư mỉm cười, liếc mắt ý bảo hắn đi giúp con gái mình phơi thuốc.

Lý Vũ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, lại đi ra ngoài sân. Dù sao thì hắn cũng ở đây gần bảy năm rồi. Thường ngày, để tiết kiệm thời gian, Tiêu dược sư và Lý Vũ sẽ chia nhau ra để khám bệnh cùng một lúc.

Nhưng hôm nay hắn đến trễ, dược sư muốn hắn trò chuyện thêm vài câu với Nhược Hà. Việc này, không biết từ khi nào, đã trở thành thủ tục phải thực hiện vào mỗi buổi sáng ở đây.

Mà nhìn lại thì người đến khám bệnh lúc này cũng không nhiều, Tiêu dược sư quyết định tự mình thăm bệnh bốc thuốc cho bọn họ, như vậy con gái ông sẽ có thêm thời gian bên cạnh tình lang.

Càng nghĩ càng thích, Tiêu dược sư vừa bắt mạch vừa cười khoái chí, khiến cho lão bá cảm thấy không ổn lắm, muốn thu lại bàn tay của mình.



Trời dần đứng bóng, thoáng cái đã đến giữa trưa. Lý Vũ vẫn còn loay hoay với những giỏ thuốc ở ngoài sân, còn Nhược Hà thì đã đi lo cơm nước cho hắn và Tiêu thúc.

“Vũ ca.” Nhược Hà từ bên trong chạy ra, mang theo một ấm nước. “Ca nghỉ tay một lát rồi làm tiếp.”

“Muội để trên bàn đi, lỡ không cẩn thận lại đổ vào mấy giỏ thuốc.” Lý Vũ, vội nhắc nhở.

“Vâng.” Nói xong, nàng lau bàn tay vào váy áo, chạy đến giúp hắn.

“Khoan!” Lý Vũ vội ngăn Nhược Hà lại, lấy từ trong người ra một chiếc khăn đưa nàng. “Muội rửa tay đi, sao lại lau vào váy như vậy chứ!”

“Muội quên mất.” Thiếu nữ cười híp mắt, cầm lấy chiếc khăn chạy đi. “Muội đi ngay đây.”

Lý Vũ nhìn theo bóng lưng nàng, chỉ biết lắc đầu. Hắn không phải là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng nếu như có liên quan đến thảo dược, hắn không muốn xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Tiêu dược sư lúc trước cũng không chú ý nhiều tới điểm này, nhưng nghe giải thích của hắn xong thì hoàn toàn đồng tình, sau đó còn giăng một lớp màn bao quanh dược quán để ngăn ngừa bụi bặm.

Chỉ có Nhược Hà tính tình hay quên, hầu như ngày nào cũng bị nhắc nhở, không bởi Tiêu dược sư thì cũng là Lý Vũ. Chiếc khăn tay kia đã là chiếc khăn thứ ba trăm lẻ tám mà hắn đưa cho nàng.

Chờ cho Nhược Hà quay lại, Lý Vũ cũng tạm nghỉ ngơi để uống nước. Thể chất của hắn rất tốt, dường như không cảm thấy mỏi hay khát gì. Nhưng Tiêu dược sư đã dạy, dù không khát thì vẫn phải uống nước Tiểu Hà mang đến, như vậy mới không lãng phí tình cảm của nàng.

“Vũ ca, chiều nay cùng muội đến nhà Lưu sư phụ nhé.” Nhược Hà đột nhiên nói.

“Để làm gì vậy?”

“Vũ ca không biết sao? Cứ mười năm một lần vào ngày này, học trò của Lưu sư phụ từ khắp nơi đều trở về đây để thăm người.” Nàng giải thích. “Dù sao muội cũng từng học Lưu sư phụ, cha muốn muội đến đó góp một chút quà.”

“Vậy cũng được.” Lý Vũ gật đầu. Tôn sư trọng đạo là chuyện nên làm, hắn không việc gì phải từ chối. “Để ta đi cùng muội.”

Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau bữa trưa không lâu thì đã đến buổi chiều. Theo lời dặn của Tiêu dược sư, Lý Vũ cùng Nhược Hà mang một chiếc hộp gấm đi về phía tây Tiểu Trúc thôn.

Thôn này không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, đi bộ mất nửa canh giờ mới tới được nhà của Lưu sư phụ. Trên đường đi, Nhược Hà lúc nào cũng nắm tay Lý Vũ, thỉnh thoảng còn tựa vào vai hắn.

Đây đều là những kinh nghiệm mà Tiêu dược sư truyền dạy cho nàng. Những thứ này, không hiểu sao nàng chỉ nghe qua một lần đã ghi nhớ.

Bịch!

Lý Vũ nhìn chiếc cầu không biết từ đâu bay tới rồi rơi xuống trước mặt mình, liền cúi xuống nhặt lấy.

“Tiểu đệ đệ, có muốn chơi cùng bọn ta không?” Thanh âm ngọt ngào vang lên, cùng với đó là một cỗ hương thơm quen thuộc xộc thẳng vào mũi Lý Vũ.

Vừa ngẩng đầu lên, phủ kín tầm mắt hắn là những cái bóng trắng, phập phồng đằng sau lớp áo nửa kín nửa hở. Gương mặt Lý Vũ bỗng dưng nghệch ra, cả cơ thể trở nên cứng ngắc.

“Tiểu đệ đệ, lại đây chơi cùng bọn ta nào.”

Ba, bốn cô nương đứng ngả nghiêng thân hình, buông lời trêu ghẹo thiếu niên. Những cô nương này, ai nấy đều tựa như ôn hương nhuyễn ngọc, không người nào là không mang vẻ đẹp rung động lòng người.

Nhược Hà đứng ở bên cạnh Lý Vũ, cảm giác tức tối đến cực độ. Lúc nhỏ, nàng không biết Thúy Hoa Lâu là nơi như thế nào nên có phần ngưỡng mộ các cô nương này. Nhưng bây giờ thì đã khác, nàng biết đó không phải là chốn hay ho gì.

“Trả cho các người này!” Nhược Hà giật lấy chiếc cầu ném về phía các cô nương kia, sau đó nắm tay Lý Vũ kéo đi.

“Á ha ha, tiểu muội muội nóng nảy như vậy, rất khó giữ được trái tim tình lang lắm đấy.” Từ phía sau, từng nụ cười lẳng lơ truyền đến. “Phải dịu dàng như các tỷ tỷ đây thì nam nhân mới thích.”

Đi được một đoạn khá xa, vẻ mê man trong mắt Lý Vũ mới dần dần biến mất. Hắn hắt xì một tiếng, hơi khó chịu trong mũi.

Vừa rồi, hắn thấy mình trở thành một tu chân giả thần thông quảng đại, đứng trên đỉnh của thế giới hô phong hoán vũ, ai ai cũng đều kính sợ.

Nhưng điều đó nhanh chóng qua đi, hắn lại thấy mình là một thần y với y thuật cái thế, có thể cứu sống bất cứ ai hắn muốn, kể cả người đã chết.

Hắn còn thấy mình được sống một cuộc đời hạnh phúc yên ả cùng với Tiểu Liên, Tiểu Hà, vây quanh là một bầy trẻ con lanh lợi, đáng yêu.

Cuối cùng, hắn thấy mình quay trở về ngôi nhà nhỏ cạnh chân đồi, có mẹ ở đó, ngày ngày chờ đợi con trai trở về khi hoàng hôn buông xuống.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu Lý Vũ. Tất cả đều là ảo ảnh, nhưng chân thực đến mức khi đã tỉnh lại, hắn vẫn tưởng rằng khung cảnh đang trước mắt mới là mơ.

Bất giác, hắn ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn quanh giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Rồi hắn quay sang nhìn Tiểu Hà của mình. Nàng thật xinh đẹp, nhưng chỉ lẳng lặng bước đi bên cạnh, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nàng vẫn còn giận chuyện vừa rồi, nhất là khi nghĩ tới ánh mắt của hắn khi nhìn các cô nương ở Thúy Hoa Lâu. Không những thế, trên người hắn còn có mùi hương giống với các cô nương kia nữa.

Tiêu dược sư chưa truyền dạy cho Nhược Hà cách xử lý trong trường hợp như thế này, nên nàng cứ im lặng bước đi bên cạnh hắn, vô tình làm cho vẻ nghi hoặc của Lý Vũ càng nhiều thêm.

Lý Vũ thử cấu lên tay mình, một cảm giác đau nhói xuất hiện, chứng tỏ không phải là mơ. Hắn day day trán, nắm tay Nhược Hà tiếp tục bước đi. Dưới nắng chiều, hai cái bóng trải dài trên mặt đất, liêu xiêu trước gió.

Trong khi đó, tại tầng hai của Thúy Hoa Lâu, một nữ tử tay cầm tẩu thuốc, khẽ gẩy chút tro tàn lên bục cửa sổ. Dõi theo bóng dáng của Lý Vũ và Nhược Hà, nàng khẽ nở một nụ cười, đôi mắt vẽ thành một đường cong bán nguyệt rất xinh đẹp.

“Thú vị!” Nữ tử khẽ nói, đôi môi chúm chím thổi ra một làn khói trắng.