Trời vừa hửng sáng, ba tiếng chuông ầm ĩ vang lên, truyền đến mọi ngóc ngách của khu ngoại môn đệ tử.
Cái lưng uốn éo duỗi ra hết cỡ, Lý Vũ ậm ừ trong cổ họng một tiếng, thân hình khẽ động đậy. Ngực hắn ưỡn lên cao rồi thả lỏng, con mắt phải mấp máy mở ra, liếc nhìn khung cảnh bừa bộn trong phòng.
Ở phía đối diện, Công Tôn Hạo ngồi dựa lưng vào bức tường, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Cả đêm không ngủ chỉ để trừng mắt với Lý Vũ, khiến cho cặp mắt bị thâm vì đánh nhau của hắn lại càng thêm đen, tròng mắt chứa đầy những tơ máu.
“Khốn kiếp!” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Lý Vũ ngồi nhìn Công Tôn Hạo rời đi, nghĩ lại chuyện xảy ra đêm hôm trước thì bật cười. Hắn ngáp dài một hơi rồi vươn vai đứng dậy, lắc lắc cái cổ, vừa dụi con mắt vừa bước ra ngoài.
“Không ngờ rằng mình lại đi đánh nhau với một đứa con nít như vậy. Nhưng mà cảm giác không tệ, đánh nhau với hắn xong ngủ cũng ngon hơn thật.”
Sau trận ẩu đả với Công Tôn Hạo, Lý Vũ đánh một giấc ngon lành tới tận sáng, chỉ có con mắt trái là vẫn mở trừng trừng lên mà thôi. Nếu như Công Tôn Hạo biết mình thức cả đêm để trừng mắt với một kẻ đang ngủ, chắc sẽ giận đến mức phát khóc.
Tạm gác lại những suy nghĩ của mình, Lý Vũ tiến về phía vại nước gần đó, rửa mặt súc miệng xong thì ghé sang phòng sự vụ. Đến nơi, hắn dừng lại rồi nhìn qua khe cửa hé mở, thấy Khâu Tử Tuấn đang nằm dài trên bàn ngủ gục.
“Khâu sư huynh này thích ngủ đến thế sao?” Lý Vũ khẽ lắc đầu rồi rời đi.
Hắn cần phải đến huấn luyện trường nên không thể nán lại lâu, bởi nội quy điều số hai mươi mốt ghi rõ, sau nửa canh giờ kể từ khi ba tiếng chuông vang lên, những ai chưa có mặt sẽ phải ở bên ngoài.
Huấn luyện trường chiếm toàn bộ khu phía bắc, rộng hơn ngàn mẫu, xung quanh là tường cao che chắn, chỉ có một lối vào duy nhất. Ngoài ra, nơi này còn được canh gác rất cẩn thận, cho nên những đệ tử đến muộn chắc chắn không thể trốn vào trong.
Lý Vũ đi theo chỉ dẫn trên bản đồ, không mất quá nhiều thời gian để tìm đến nơi. Hắn dừng lại một chút, nhìn bức tường cao chót vót hiện ra trước mắt, bên dưới là một cánh cổng lớn đang nuốt chửng dòng người đông đúc.
Bắt chước những người khác, Lý Vũ cũng trình ra lệnh bài rồi bước qua cổng. Nơi này không phải tốn điểm cống hiến để vào, nhưng khi thấy con số không tròn trĩnh của hắn, đám đệ tử canh gác bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Lại một tên lười biếng, ăn không ngồi rồi.”
Mặc dù cảm giác có chút ngứa ngáy với những cái nhìn kia, nhưng Lý Vũ cũng không để tâm quá nhiều, cứ thế đi thẳng vào trong. Hắn không có thói quen, và hiện tại cũng không có thời gian, so đo với những người lạ mặt làm gì.
Tuy nhiên, để ý đến ngoại trang của những tên gác cổng này, Lý Vũ nhận ra có chút khác biệt so với bản thân. Y phục của bọn chúng không phải màu nâu, mà là màu xám giống như của Khâu sư huynh.
“Là đệ tử nội môn chăng?” Lý Vũ không chắc chắn, chỉ là có chút suy đoán hiện lên trong đầu.
“A Vũ!”
Bỗng một tiếng gọi vang lên, Lý Vũ quay lại thì thấy Lâm Du Du đang chạy về phía mình. Tiểu cô nương này tuy chân không dài, nhưng tốc độ lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến rất gần ở trước mặt hắn.
Nhìn hai bím tóc đáng yêu đung đưa qua lại, Lý Vũ chợt nhớ tới tiểu muội muội trước đây, bất giác đưa tay lên. Thiếu nữ giật mình nên không kịp né tránh, đầu cứ thế nằm gọn bên trong năm ngón tay thon dài.
“Ngươi!”
“A… A Du Du cô nương!” Lý Vũ bối rối nháy mắt vài cái, nhưng vẫn theo quán tính xoa nhẹ đầu A Du rồi mới thu bàn tay của mình về. “Ta… tại vì cô nương vừa rồi trông rất giống với muội muội của ta, nên mới…”
A Du không nói không rằng, lách qua một bên rồi bước đi, bộ dạng không được thoải mái cho lắm. Từ nhỏ đến lớn, không có ai dám làm như vậy với nàng, lại còn ở chốn đông người như thế này nữa.
“A Du… Du cô nương!” Lý Vũ vội đuổi theo, không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn mình.“Đợi ta với!”
“Không được gọi ta như vậy!” A Du khựng người lại, gắt lên một tiếng rồi chạy đi.
Những người ở đây có ai mà không biết A Du, bởi thế nên hành động vừa rồi của Lý Vũ đã thu hút tất cả sự chú ý xung quanh. Trong số đó, rất nhiều người nhận ra hắn chính là kẻ lạ mặt ở phòng ăn tối hôm trước.
“Lại là hắn!”
“Hắn?” Một người sắc mặt hơi xanh xao tò mò hỏi.
“Đúng, chính là hắn!”
“Là hắn!”
“Là hắn!”
“Lại là hắn!”
…
“Nhưng… hắn là ai chứ?” Người sắc mặt hơi xanh xao nói.
“Ngươi không biết chuyện ở phòng ăn tối qua sao?”
“Hôm qua, lão đại nói đến lượt ta phải ăn đồ ăn của A Du tiểu thư, ta phải tranh thủ đi sớm về sớm để chiếm chỗ trong nhà xí…”
“Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi! Để ta giải thích cho mà nghe, chuyện là thế này…”
…
Lý Vũ không biết rằng bản thân đã trở thành tâm điểm bàn tán, đồng thời cũng trở thành kẻ thù chung của không ít người. Chỉ chưa đầy một ngày, hắn liên tiếp có hành động vô lễ với hai đóa hoa xinh đẹp của Thất Dương tông, khiến cho lòng người vô cùng căm phẫn.
Trong khi đó, bởi vì huấn luyện trường rất lớn, Lý Vũ lại là lần đầu tiên đến nơi đây, nhất thời không đuổi theo kịp bước chân A Du. Sau một hồi tìm kiếm nhưng không được, hắn đành tạm thời từ bỏ.
Trông thấy đám người xung quanh dần tập trung về một khoảng sân rộng, Lý Vũ cũng bắt chước làm theo. Hắn đảo mắt một vòng, xung quanh có tới hơn ngàn người, vậy mà không đủ lấp đầy một phần mười mảnh sân này.
Lý Vũ chen chân vào một nhóm người ở đó, không biết rằng có rất nhiều cái nhìn bất thiện đang âm thầm hướng về phía mình. Không lâu sau, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vệt bạch sắc quang mang, thu hút tất cả mọi ánh mắt bên dưới.
Quang mang nhanh chóng rơi xuống, khi còn cách mặt đất khoảng ba trượng thì dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Đó là một lão giả cao gầy, trên người vận một bộ bạch sắc trường bào.
“Bái kiến Châu sư thúc!” Đám đệ tử bên dưới đồng loạt hô lên, âm thanh chấn động toàn bộ huấn luyện trường.
“Tốt!” Châu Liêm gật đầu, con ngươi sáng quắc quét ngang, miệng nhàn nhạt nói. “Kẻ tên Lý Vũ có ở đây không?”
“Lý Vũ?” Một thanh âm nghi hoặc vang lên.
“Cái tên này có vẻ lạ. Ngươi biết người nào như vậy không?”
“Hình như, ngoại môn đệ tử không có người này.”
…
“Đệ tử ở đây.” Giữa tiếng bàn tán xôn xao, một cánh tay chợt giơ lên cao.
“Là hắn!” Từng cặp mắt nhìn về phía Lý Vũ.
“Là hắn!”
“Chính là hắn!”
…
“Trật tự!” Châu Liêm quát lên khiến cho toàn trường im bặt, sau đó hạ giọng nói. “Lý Vũ chạy hai mươi vòng quanh sân, các đệ tử còn lại chạy hai trăm vòng.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta phải chạy hai trăm vòng, còn hắn chỉ phải chạy hai mươi vòng!”
“Chuyện này thật là bất công!”
“Đúng vậy! Thật bất công!”
…
Vô số tiếng phản đối vang lên, nhưng chỉ là xì xầm bàn tán với nhau chứ không dám nói trực tiếp với thân ảnh ở phía trên. Châu Liêm không muốn mang tiếng thiên vị người khác, liền mở miệng giải thích:
“Hôm nay là ngày đầu tiên của hắn, hai mươi vòng chẳng phải cũng giống các ngươi lúc trước hay sao?”
“Châu sư thúc, chuyện này…” Lý Vũ nhìn lão giả họ Châu như muốn nói gì đó.
“Ngươi thấy hai mươi vòng là nhiều ư?”
“Nói cho ngươi biết, so với tiêu chuẩn để trở thành nội môn đệ tử, như vậy vẫn còn là quá ít đấy. Nhưng vì ngươi là người mới đến, cho nên ta chỉ yêu cầu ngươi chạy có bấy nhiêu thôi.”
“Sau này, cường độ sẽ còn tăng lên gấp nhiều lần, nếu lười biếng, ngươi vĩnh viễn không thể nào đuổi kịp người phía trước, thậm chí còn bị người phía sau vượt qua.”
“Hiểu chứ?” Châu Liêm nghiêm nghị đáp.
“Đệ tử hiểu, nhưng mà…”
“Không nhiều lời nữa, nếu ai chạy thiếu một vòng, ta sẽ tính buổi hôm nay vắng mặt.”
Lời này của Châu Liêm vừa nói ra, vô số ánh mắt bực tức nhìn về phía Lý Vũ rồi gấp rút chạy đi. Đám đệ tử ngoại môn này đều biết, Châu sư thúc chưa bao giờ nói mà không làm.
Nhưng thường ngày, bọn chúng có chạy thiếu năm mười vòng thì Châu sư thúc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vậy mà chỉ vì sự có mặt của Lý Vũ khiến cho không ai dám chạy thiếu dù chỉ nửa vòng.
“Ài!” Lý Vũ khẽ lắc đầu, nhưng rồi cũng nhấc bước chân của mình lên. “Tại sao lại là thế này chứ?”
Hắn cứ tưởng sẽ được tu luyện linh khí, học cách thổ nạp, hay thứ gì đại loại như vậy, nhưng cuối cùng lại là chạy bộ. Tuy nhiên, nếu hắn không chạy, Châu Liêm sẽ không tính buổi huấn luyện ngày hôm nay của hắn.
Theo quy định, một ngày sẽ bao gồm hai buổi huấn luyện vào sáng hoặc chiều. Đệ tử ngoại môn có thể tham gia vào buổi nào cũng được, nhưng phải đảm bảo đủ bốn mươi buổi mỗi tháng.
Trong trường hợp không đủ, số buổi còn thiếu cần được bù lại gấp đôi vào tháng sau đó. Thiếu một sẽ phải bù lại hai, thiếu hai sẽ phải bù lại bốn, cho đến khi trả hết nợ mới thôi.
Mà muốn tấn cấp thành đệ tử nội môn, điều kiện đầu tiên chính là không thiếu bất kỳ buổi huấn luyện nào.