Tại khu vực cửa ra vào của huấn luyện trường, Lý Vũ ngước nhìn một tấm bia đá lớn. Bên trên, có rất nhiều danh tự được ghi lại, theo hắn suy đoán thì là tên của ngoại môn đệ tử hiện tại.
Ngoài ra, ở đó còn có một dòng chú thích, rằng mỗi buổi huấn luyện hoàn thành của đệ tử ngoại môn sẽ được tính một điểm, tối đa mỗi tháng là bốn mươi, tích đủ có thể đổi lấy bốn ngàn điểm cống hiến.
Nhìn lướt qua vài lượt, Lý Vũ thấy tên mình nằm ở hàng dưới cùng, bên cạnh là con số một. Sau khi quan sát, hắn phát hiện ra có rất nhiều con số đang tự động tăng thêm một đơn vị.
Lý Vũ hiểu rõ, điều này có nghĩa là những cái tên tương ứng đã hoàn thành xong buổi huấn luyện. Giữa ngàn cái tên, hắn phải mất một lúc mới thấy tên của A Du, điểm chuyên cần hiện tại là ba mươi bảy.
“Vẫn còn hơn mười một ngày nữa mới hết tháng, xem ra A Du cũng rất chăm chỉ.”
Lý Vũ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhắm hướng phòng sự vụ ở đông khu đi tới. Hắn vẫn còn chưa lấy ba ngàn điểm cống hiến, mà lúc này thì cũng đã gần đến giờ cơm trưa.
Đến nơi, Lý Vũ đẩy cửa bước vào, thấy Khâu Tử Tuấn vẫn còn đang nằm dài trên bàn ngủ gục. Hắn tiến lại gần, lay nhẹ thanh niên rồi gọi khẽ hai tiếng: “Khâu sư huynh! Khâu sư huynh!”
“Ai!” Khâu Tử Tuấn giật mình ngồi bật dậy, gương mặt giận dữ. Nhưng trông thấy đó là Lý Vũ, hắn liền nở một nụ cười. “Lý sư đệ, tìm ta có việc gì không?”
“Ta muốn hỏi sư huynh về ba ngàn điểm cống hiến.” Lý Vũ không có nhiều thời gian nên liền đi thẳng vào vấn đề.
“Chẳng phải đệ tử mới gia nhập đều được cấp ba ngàn điểm cống hiến sao?”
“A! Thì ra là cái này. Quả thật là đệ tử mới nhập môn đều được cấp ba ngàn điểm cống hiến, nhưng đó là những đệ tử nhập môn đúng quy trình, theo đợt tuyển chọn mỗi năm năm một lần của Thất Dương tông.” Khâu Tử Tuấn nhìn Lý Vũ, chậm rãi giải thích.
“Lý sư đệ do Văn trưởng lão dẫn đến, là trường hợp đặc biệt nên ta không rõ lắm, bởi ta cũng mới nhận nhiệm vụ ở đây thôi. Hơn nữa, bên trên cũng không chuyển cống hiến xuống, chắc là không có rồi.”
Lý Vũ cau mày, không có điểm cống hiến thì biết lấy gì để đổi thức ăn. Nếu như thức ăn được phát miễn phí thì hắn cũng chẳng nói làm gì, đằng này không chỉ tốn cống hiến, mà lại nhiều nữa là khác.
Phần thức ăn rẻ nhất đã hết năm mươi điểm, nhưng cái giá này chỉ có ở chỗ A Du, những nơi khác đều từ một trăm trở lên. Một ngày ba bữa, để có thể sống sót qua tháng đầu tiên, tính sơ qua cũng phải tiêu tốn mười lăm ngàn cống hiến.
“Đệ không tin ta sao?” Khâu Tử Tuấn hơi gắt lên. Những lời của hắn hoàn toàn là sự thật, nhưng vẻ mặt của Lý Vũ khiến hắn không thoải mái. “Thôi được rồi, để ta hỏi giúp đệ, nếu không có thì cũng hết cách.”
“Tất nhiên là ta tin sư huynh rồi.” Lý Vũ hơi giật mình, vội nói. “Chỉ là ta đang nghĩ đến chuyện khác nên mới như vậy.”
“Thế hôm qua Văn trưởng lão không quay lại tìm đệ à?”
“Không!” Lý Vũ lắc đầu. “Mà để làm gì chứ?”
“Hay là, đệ đến tìm Văn trưởng lão trước để hỏi xem sao.” Khâu Tử Tuấn nói, vẻ nghi hoặc cũng không kém so với Lý Vũ.
Sau khi được chỉ đường đến chỗ Văn Hạc, Lý Vũ trao đổi thêm vài câu xã giao rồi đành tay không rời đi. Khâu Tử Tuấn nói không có điểm cống hiến thì hắn có thể làm gì được? Chi bằng về phòng nghỉ ngơi một lát cho thư giãn đầu óc.
Thế nhưng, Lý Vũ vẫn cứ vừa đi vừa lầm bầm trong miệng, cảm giác giống như mình đang bị lừa gạt vậy. Rõ ràng nội quy là tháng đầu tiên không cần làm nhiệm vụ, nhưng ba ngàn cống hiến chỉ đủ trang trải trong mười ngày, ngồi không thì chỉ có nước chết đói.
“Cái gì mà tông phái lâu đời, gốc rễ sâu xa chứ, rõ ràng là bịp bợm mà!”
Không chỉ điểm cống hiến, kể cả việc tu luyện cũng khiến Lý Vũ không hài lòng. Từ chỗ Khâu Tử Tuấn, hắn biết được rằng, đệ tử ngoại môn của Thất Dương tông vẫn chưa tu luyện linh lực.
Nguyên nhân bởi vì, linh khí chính là tinh hoa của thiên địa, ẩn chứa sức mạnh to lớn, mà thể chất vốn có của nhân loại thì lại khá yếu ớt, không thể chịu đựng được sự xâm nhập của chúng.
Tuy nói rằng thông qua việc hít thở, linh khí sẽ được hấp thụ vào cơ thể rồi lưu lại trong linh căn, nhưng lượng này là rất nhỏ, lại ở trạng thái tĩnh, không thể so sánh với linh khí chuyển động khi tu luyện.
Vậy nên, muốn bước vào con đường tu chân, cần trải qua một quá trình cải tạo thân thể từ trong ra ngoài. Bên trong, bao gồm các bước gọi là tẩy huyết, cường cốt và minh thần. Bên ngoài, chính là rèn luyện sức chịu đựng của thân thể bằng cách vận động ở cường độ cao.
Nếu bước chuẩn bị này làm không đủ tốt, một khi vận hành linh khí sẽ khiến cho máu huyết trong người khô kiệt, xương cốt vỡ nát, thần trí u mê, cuối cùng là bạo thể mà chết, hậu quả vô cùng khôn lường.
Những thứ trên tuy nói thì quan trọng như vậy, nhưng thực hiện cũng không có gì khó khăn, chỉ cần uống vài loại đan dược, kết hợp với việc đến huấn luyện trường vận động đôi chút nữa là được.
Quá trình này không liên quan đến linh căn, bất kỳ thường nhân nào cũng có thể thực hiện được. Nhưng bởi vì khá tốn kém, cho nên chẳng ai dư của để đổ vào người một kẻ không thể tu luyện.
Trường hợp của Lý Vũ là một ngoại lệ, bởi Lý gia thật sự dư của. Ba loại tẩy huyết đan, cường cốt đan, minh thần đan kia, từ nhỏ hắn đã được ăn rất nhiều, đến nỗi chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể cảm nhận được mùi vị của chúng trên đầu lưỡi.
Bước tiền đề này còn có một tác dụng phụ, đó là khiến cho thân thể bị thổi phồng lên, trở nên cao lớn bất thường. Chỉ khi nào tiến vào cảnh giới tiếp theo, mới có thể vận chuyển linh khí để lấy lại vóc dáng ban đầu.
Tuy nhiên, đan dược mà Lý Vũ từng dùng đều là loại thượng phẩm, không gây ảnh hưởng đến ngoại hình. Do đó, những người ở Thất Dương tông đều nghĩ rằng, hắn cũng như bao đệ tử khác mà thôi.
Lý Vũ không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, hắn chỉ không muốn phải rèn luyện giống như đám đệ tử ngoại môn kia nữa. Chuyện này, hắn quyết định sau khi tìm Văn Hạc sẽ bàn bạc lại một phen.
Không lâu sau, Lý Vũ về đến phòng của mình. Nhìn thấy mảnh hỗn độn trước mắt, hắn khẽ lắc đầu, thở dài một hơi. Hôm trước, hắn mất cả buổi chiều dọn dẹp, nhưng chỉ vì đánh nhau với Công Tôn Hạo mà mọi thứ càng lộn xộn hơn.
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt Lý Vũ chợt lóe lên. Hắn lập tức chạy sang phòng bên cạnh, đẩy nhẹ cửa rồi bước vào trong. Vác một chiếc giường về phòng của mình, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Dù sao nơi này cũng không có ai, mượn tạm dùng đỡ chắc không sao.”
Sở dĩ hắn làm điều này là vì nội quy có nói, đệ tử phòng nào phải ở tại phòng đó, không được tự ý thay đổi. Người không đổi được, vậy thì đổi giường, xem như cũng không vi phạm điều gì.
Lau dọn lại một chút cho sạch sẽ, Lý Vũ nằm trên chiếc giường mới, vắt tay lên trán rồi chợp mắt. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở toang, một thân ảnh hùng hổ bước vào, gương mặt vô cùng giận dữ.
“A! Thất hữu!” Lý Vũ nhoài người dậy, tươi cười nói. “Sao trông có vẻ không vui vậy?”
“Tên khốn kiếp! Ngươi lại dám trêu ghẹo A Du!” Công Tôn Hạo thét lên the thé, sau đó lao thẳng vào người Lý Vũ.
Ầm một tiếng, chiếc giường mới "mượn ở phòng bên cạnh trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, vụn gỗ tung tóe khắp nơi. Cũng may Lý Vũ nhanh chóng né được, hắn đứng một bên tặc lưỡi tiếc nuối, nhìn Công Tôn Hạo nói:
“Ngươi làm gì vậy?”
Công Tôn Hạo quay phắt đầu lại, hai mắt long lên sòng sọc, hơi thở dồn dập gấp gáp, đồng thời phát ra tiếng gầm gừ qua kẽ răng. Hắn đã cảnh cáo Lý Vũ không được đến gần A Du, vậy mà Lý Vũ không nghe, lại còn công khai trêu ghẹo nàng giữa thanh thiên bạch nhật.
Tuy không trực tiếp chứng kiến chuyện này, nhưng rất nhiều lời bàn tán đã lọt vào tai Công Tôn Hạo, lại thêm đám lâu la dưới trướng không ngừng thêm mắm dặm muối, khiến cho hắn càng thêm tức giận.
Công Tôn Hạo không nói không rằng, thân hình hạ thấp xuống lấy đà, lập tức nhảy bổ tới. Khoảng cách với Lý Vũ một lúc một gần, nắm tay hắn cuộn chặt lại, cánh tay vung ra, dùng hết sức bình sinh đấm về phía trước.
Công Tôn Hạo là con trai út của Hồng Dương phong chưởng tọa, từ nhỏ đã được chăm sóc rất kỹ lưỡng, vì vậy lực lượng của hắn không phải đệ tử ngoại môn bình thường có thể so sánh.
Chỉ cần một đòn này đánh trúng, Công Tôn Hạo tin chắc Lý Vũ nhất định sẽ phải nằm liệt giường ít nhất một năm. Khi đó, ngay cả đại tiểu tiện còn không tự lo được, nói gì đến việc trêu ghẹo A Du của hắn.
“Ngươi hối hận sao?” Công Tôn Hạo cười gằn, nhìn chằm chằm Lý Vũ đang sợ hãi đứng chôn chân trên mặt đất, không làm ra bất kỳ phản ứng nào. “Tiếc là không kịp nữa rồi.”
“Chịu chết đi!”
*Lưu ý: Không phải ta không biết làm toán nha, có lý do hết cả đấy. Còn lý do là gì, sau này ta sẽ trả lời.