Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 76: Ta Chịu Trách Nhiệm Với Ngươi



“Á…á…á…”

Tây khu ngoại môn Thất Dương Tông, một tiếng la hét thất thanh của nữ tử vang lên.

“Bắt lấy hắn!”

Rầm rập! Rầm rập!

Tiếng bước chân dồn dập kéo tới, khuấy động toàn bộ khoảng không gian yên tĩnh. Ánh đuốc bập bùng, xen lẫn rất nhiều nguyệt quang thạch cùng nhau tỏa sáng, khiến cho giữa đêm tối mà cảnh tượng vẫn rõ ràng tựa ban ngày.

“Hắn đâu?” Hàng loạt thanh âm của nữ tử đồng thanh hỏi.

“Ở kia!” Một nữ tử đầu tóc ướt nhẹp, trên người chỉ quấn lấy một mảnh vải, nét mặt vẫn còn lộ vẻ sợ hãi, đưa tay chỉ về mái nhà cách đó không xa.

“Không được để hắn chạy thoát!” A Hạ ánh mắt ác liệt. Nàng lập tức dẫn thêm bốn mươi nữ tử vai u thịt bắp hộ hoa sứ, cùng hơn hai trăm người khác, đuổi theo một cái bóng áo xám đang nhanh chóng chạy đi.

Gần hai tháng nay, tây khu liên tiếp xảy ra mất đồ, khiến lòng người vừa hoang mang vừa phẫn nộ. Bởi vì thứ bị trộm, không có gì khác ngoài áo yếm của những nữ đệ tử ở đây, số lượng hiện tại đã lên đến hơn ngàn cái.

Trước đó, bởi vì tên trộm này mặc áo xám, thân thủ lại vô cùng linh hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện lúc nào không hay, nên ai nấy đều tin rằng hắn là đệ tử nội môn. Mà nếu như vậy, đám đệ tử ngoại môn rất khó làm gì được.

Thế nên, toàn bộ nữ đệ tử ngoại môn đã gom góp lại không ít điểm cống hiến, treo một phần thưởng lớn tại phòng nhiệm vụ nội môn, với yêu cầu là bắt tên trộm vô liêm sỉ chuyên lấy trộm đồ lót.

Ban đầu, không ít nội môn đệ tử tranh giành cho bằng được nhiệm vụ này, bởi lợi ích thật sự quá lớn. Tuy nhiên, kết quả lại chẳng có ai bắt được trộm, dù đã thử qua trăm phương ngàn kế.

Mà muốn nhận nhiệm vụ dành cho nội môn đệ tử thì phải mất cống hiến, không hoàn thành là coi như mất trắng. Do đó, chỉ sau một thời gian ngắn, đám nội môn đệ tử đều tỏ vẻ ngao ngán khi nhắc đến nhiệm vụ này.

May mắn thay, việc tây khu bị mất trộm cuối cùng đã kinh động đến cao tầng của Thất Dương tông. Theo lệnh tông chủ, trưởng lão điện cùng chấp pháp đường lập tức phái người đi giải quyết, không hề có chút chậm trễ.

Những tưởng có trưởng lão ra mặt, tên trộm nhất định sẽ bị tóm gọn, đòi lại công bằng cho đám nữ đệ tử. Tuy nhiên, mỗi khi bọn họ tiến hành giăng bẫy, ẩn mình mai phục chờ đợi, tên trộm liền không ra tay nữa.

Thân là trưởng lão, ai chẳng trăm công ngàn việc, sau một thời gian rình mò công cốc, bọn họ cũng đành lắc đầu rời đi. Thế nhưng trùng hợp là, chỉ vài ngày sau đó, tên trộm này lại xuất hiện.

Đáng giận hơn, hành động của hắn càng trở nên táo bạo hơn trước. Không chỉ tăng lên số áo trộm đi trong một đêm, mà mỗi khi trộm được, hắn còn để lại mảnh giấy với dòng chữ:

“Đa tạ! Áo thơm lắm!”

Cho đến hiện tại, tất cả nữ đệ tử ngoại môn đều đã nhận được mảnh giấy với nội dung như vậy, A Hạ hay A Du cũng không ngoại lệ. Thậm chí, có người còn nhận được tới hai mươi mảnh giấy, đồng nghĩa với việc bị trộm áo yếm hai mươi lần.

Không những thế, tên trộm này có một điểm đặc biệt, đó là luôn để lại một ít linh thạch cho nạn nhân của mình. Mục đích của hắn quá rõ ràng, chính là để các nàng mua áo yếm mới, sau đó lại ra tay trộm đi.

Biến thái! Thật sự là biến thái đến cực điểm!

Mặc dù mỗi lần bị trộm là một lần có yếm mới để mặc, nhưng chẳng ai vui vẻ gì, bởi việc trở thành trò đùa trong tay kẻ khác không hề dễ chịu một chút nào. Dẫu vậy, đám nữ đệ tử vẫn phải dùng số linh thạch này vào mục đích mà tên trộm mong muốn.

Nội môn không được, trưởng lão cũng không xong, mặc dù có chút oán trách nhưng đám nữ tử ở ngoại môn tây khu chẳng thể làm gì hơn. Bọn họ chỉ có thể tự thân vận động, mỗi đêm rủ nhau hơn năm trăm tỷ muội, không ngừng giăng bẫy tên trộm vô sỉ, biến thái kia.

Trong khi đó, tại khu rừng cách nơi ở của Văn Hạc khá xa, trên một con đường mòn, Lý Vũ vừa huýt sáo vừa bước đi. Xung quanh vô cùng thiếu vắng bóng người, nhưng đối với hắn lại là rất quen thuộc.

Đi ngang qua một gốc cổ thụ cao lớn, Lý Vũ ngó nghiêng ngó dọc, nhìn trước nhìn sau cẩn thận rồi mới chui vào một bụi cây rậm rạp. Phía sau bụi cây là một lối đi nhỏ do chính hắn tạo ra, dẫn tới một hồ nước.

Đặt bộ y phục cùng chiếc khăn lên bãi cỏ, Lý Vũ tháo dây buộc tóc, cởi y phục đang mặc, mang thân hình trần truồng nhảy ào xuống nước. Kể từ khi tìm được nơi này, hắn ngày nào cũng đến đây tắm, hơn một tháng qua không hề xuất hiện người thứ hai, có thể hoàn toàn yên tâm.

Nước hồ do một con suối từ vách núi gần đó đổ vào, không chỉ trong vắt đến mức nhìn thấy cả đáy, lại vô cùng mát lành. Hơn nữa, ẩn ẩn trong đó còn là một luồng linh khí nhàn nhạt, thứ mà Lý Vũ hiện tại cũng có thể cảm nhận được ít nhiều.

Lý Vũ nằm ngửa ra, con mắt phải nhắm lại, mặc cho dòng nước cẩn thận thấm vào từng lớp da thịt của mình. Buổi sáng lăn lộn trong dược viên, buổi chiều lại phải tu luyện, cơ thể hắn vừa mệt mỏi, vừa đầy mùi mồ hôi.

Nằm tận hưởng được một lúc, Lý Vũ xoay người lại, bơi lội ngược xuôi trong hồ nước với vẻ đầy thích thú. Hắn không ngừng ngoi lên lặn xuống, đạp nước văng tung tóe, khác nào một con cá nghịch ngợm.

Nhìn Lý Vũ lúc này hệt như một thiếu niên, không hề giống với kẻ mang trong mình một linh hồn đã gần bốn mươi tuổi. Ngẩng đầu thét dài một tiếng, hắn cười vang, muốn đem âm thanh của mình truyền đi khắp cả núi rừng.

Cho đến khi cảm thấy cơ thể đã sạch sẽ, tinh thần cũng tràn đầy sảng khoái, Lý Vũ vươn sải tay bơi về phía bờ hồ rồi leo lên. Hắn hết nghiêng đầu sang trái rồi lại đổi sang bên phải, nhảy lò cò để nước trong tai chảy hết ra ngoài.

Nhưng đang định tiến tới lấy chiếc khăn lau khô cơ thể rồi mặc vào quần áo, Lý Vũ đột nhiên run bắn người, con mắt phải mở trừng trừng lên. Hắn bỗng cảm thấy toàn thân tê tái, giống như có một luồng điện vừa chạy ngang qua.

Trước mặt Lý Vũ, một nữ tử xa lạ cũng đang trợn mắt há mồm nhìn hắn. Nàng hơi run rẩy đôi vai, hô hấp có chút dồn dập, ánh mắt lướt trên người thiếu niên trần truồng trùng trục, ướt sũng bên bờ hồ, từ đầu đến chân không sót chỗ nào.

Mất vài cái chớp mắt để hoàn hồn, Lý Vũ chợt nhận ra có gì đó không ổn, vội đưa bàn tay che tiểu đệ đệ của mình lại. Tuy nói là trời đã tối, nhưng ánh trăng trên cao rọi xuống, vẫn đủ để khiến mọi thứ hiển lộ rõ ràng.

“Cô…cô…cô…cô…nương!” Lý Vũ lắp bắp nói. “Thấy rồi sao?”

“Không sai!” Nữ tử mất chút thời gian để điều chỉnh lại hơi thở, mạnh gật đầu. “Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ việc này.”

“Hả?” Lý Vũ há mồm thốt lên, cảm giác không tin vào tai mình.

Tình huống này thật sự có chút không giống như hắn tưởng tượng. Theo lẽ thường, nữ tử này phải lập tức ôm mặt chạy đi mới đúng chứ? Làm gì có chuyện bình tĩnh đến như vậy, lại còn đòi chịu trách nhiệm nữa.

Nhưng mà, sao nàng ta còn chưa chịu quay đi?

“Ngươi không nghe rõ sao?” Nữ tử chậm rãi tiến đến, bước đi nhẹ nhàng như đang lướt trên một áng mây. “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

“Không…không cần!”

Hành động táo bạo này, Lý Vũ thật sự không thể lường trước được. Hắn vội lùi về sau, đến cạnh bờ hồ thì trượt chân ngã chổng vó xuống nước. Nhưng còn chưa kịp ngoi lên, hắn liền bị một bàn tay tóm lấy, mở mắt ra thì đã nằm sấp trên bãi cỏ rồi.

“Ta chiếm tiện nghi của ngươi, chịu trách nhiệm với ngươi thì có gì sai à?” Nữ tử ngồi xổm trước mặt Lý Vũ, đôi chân mày thanh tú hơi nhíu lại.

“Ai bắt cô nương phải chịu trách nhiệm?” Lý Vũ ngẩng đầu nói.

Chợt một cơn gió lướt ngang qua, có phần lạnh lẽo, khiến cho ánh mắt hắn hơi liếc xuống.

Hắn vẫn còn chưa mặc quần áo a! Còn nữ tử kia, định nhìn hắn đến bao giờ mới thôi đây?

Lý Vũ giữ nguyên tư thế nằm sấp, từ từ bò về phía sau rồi hạ toàn bộ thân hình vào trong nước.

“Tự bản thân ta thấy vậy.” Nữ tử đáp, sau đó cũng nhấc chân lên, tiến sát theo hắn nửa bước không rời.

“Cô nương xin hãy tự trọng!”

“Người không dám chịu trách nhiệm mới là không có tự trọng.” Nữ tử ngồi xuống bên bờ hồ, ngay trước mặt Lý Vũ.

Dưới bóng nguyệt quang chiếu rọi, lại thêm tầng nước lấp lánh phản chiếu chút ánh sáng mờ ảo, nàng ta thật sự xinh đẹp, có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh nước khuynh thành.

Tuy nhiên, Lý Vũ không có tâm trí thưởng thức vẻ đẹp của nàng, buồn bực nói:

“Ta đã bảo là không cần cô nương chịu trách nhiệm rồi mà.”

“Vậy sao ngươi cứ nheo mắt với ta hoài vậy?” Nữ tử vẻ mặt đầy nghi hoặc. “Thế là có ý gì đây?”

“Không có!” Miệng nói vậy, nhưng Lý Vũ lại vô ý chớp mắt một cái.

“Không phải như cô nương nghĩ đâu!” Hắn đưa tay lên che con mắt trái của mình. Chết tiệt! Lúc trước làm một tên độc nhãn long thì cũng thôi, bây giờ con mắt này cứ mở trừng ra, đem đến cho hắn không ít phiền toái.

“Ngươi biết ta đang nghĩ gì ư?” Nữ tử hỏi lại.

Lý Vũ lắc đầu. Người bình thường hắn còn chưa chắc có thể hiểu được suy nghĩ của họ là gì, huống hồ nữ nhân có vấn đề về đầu óc này. Hắn hít sâu một hơi rồi nói:

“Ta không quan tâm việc bị cô nương chiếm tiện nghi đâu. Thật đấy! Chuyện hôm nay chỉ là vô ý thôi, giờ chúng ta mỗi người một ngả, xem như chưa từng quen biết, có được không?”

“Ngươi cho rằng Lạc Phi Tuyết ta sẽ thu lại lời nói của mình sao?” Nữ tử vỗ ngực nói. “Không vòng vo nữa! Ta đã chiếm tiện nghi của ngươi thì phải chịu trách nhiệm. Nếu muốn, ngươi cũng có thể chiếm tiện nghi của ta.”

“Dừng lại!” Trông thấy hành động của nữ tử, Lý Vũ quát lên. Không phải hắn ăn chay, nhưng nếu không có tình cảm, hắn tuyệt nhiên sẽ không đụng đến. Huống hồ, nữ tử này trông rất biến thái, nên tránh càng xa càng tốt.

Cảm thấy lời nói của mình còn chưa đủ, Lý Vũ đưa bàn tay chuyển sang che con mắt bên phải. Tuy nhiên, hắn quên rằng, mắt trái của mình vẫn còn đang mở trừng trừng.

“Hóa ra, ngươi cũng không phải chính nhân quân tử gì.” Nữ tử khẽ nở một nụ cười châm chọc.

“Đúng vậy.” Lý Vũ không phản bác. “Ta không phải chính nhân quân tử gì, cô nương có thể tìm người khác chịu trách nhiệm được không?”

“Không! Ta từ trước đến nay chưa từng hai lời.” Lạc Phi Tuyết giọng nói chắc như đinh đóng cột. “Mau nói đi, ngươi tên họ là gì, đệ tử của người nào, ngày mai ta sẽ cùng cha đến bàn bạc chuyện này.”

“Cô nương đừng đùa nữa, mau tránh đi nơi khác để ta mặc lại y phục.” Lý Vũ thở dài một hơi, chán nản nói. Thật không ngờ là trên đời này, lại có người thích đùa cợt đến mức nghiêm túc như vậy.

“Ta không đùa!” Lạc Phi Tuyết gắt gỏng, bởi nàng thật sự rất nghiêm túc. Nàng giơ tay lên, giống như muốn đánh Lý Vũ một cái bất tỉnh rồi bắt đi. “Ngươi còn không ngoan ngoãn nghe lời, đừng trách ta động thủ.”

Nhưng đúng lúc này, từ phía xa vọng lại tiếng bước chân rầm rập, cùng với tiếng hô hoán ầm ĩ. Lạc Phi Tuyết khẽ xoay người, trông thấy đằng sau những bóng cây rậm rạp, ánh lửa đỏ rực cả một góc rừng.

“Ngươi ở yên đây, không được chạy đâu đấy!” Nữ tử dặn dò rồi xoay người đứng lên, chân đạp một cái, lao về nơi có tiếng huyên náo phát ra.