Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 78: Bạch Ban Thử



Trong phòng ăn, Lý Vũ vừa thưởng thức món bún của mình, vừa xem A Du nấu nướng. Cảnh tượng này khá là quen thuộc đối với những người ở đây, mỗi khi không có gì để tán dóc thì đem ra bình luận cũng tốt.

Hiện tại, đã xuất hiện không ít tin đồn xoay quanh Lý Vũ, đủ các thể loại, nhưng nhiều nhất vẫn là hắn đang có cảm tình với A Du. Ngày nào cũng ngồi nhìn một người làm ra thứ không thể ăn được, không phải thích nàng thì là gì?

Tuy nhiên, lại có một vài ý kiến cho rằng, Lý Vũ chỉ tiếp cận A Du vì mục đích khác, chính là để làm quen với A Hạ. Chẳng phải ngày đầu tiên đến đây, hắn đã tìm cách gây sự chú ý với A Hạ hay sao? Mặt khác, hắn cũng chưa bao giờ nếm thử các món ăn của A Du.

Lý Vũ không quan tâm đến những tiếng xì xào xung quanh mình, bởi hắn đang mải tập trung ánh mắt về phía A Du, một người cũng đang dành toàn bộ tâm trí vào việc chơi đùa với những bông hoa.

Giống như những lần trước, A Du lại bỏ rất nhiều thứ vào chiếc nồi lớn. Cho tới khi tắt bếp, không tính một trăm lẻ tám loại hoa khác nhau, Lý Vũ đếm được nàng đã sử dụng năm mươi bảy loại nguyên liệu, cùng ba mươi hai loại gia vị.

“Xong rồi!” A Du giơ hai tay lên cao, vui vẻ nói. “Ngươi muốn nếm thử không?”

“Cảm ơn, nhưng ta no rồi.” Lý Vũ nở một nụ cười, khẽ lắc đầu.

“Chỉ một chút thôi!” A Du mang cái bát nghi ngút khói tới trước mặt hắn, múc một thìa lớn đưa lên. “Há miệng ra nào, a…a…”

“A Du cô nương, đừng làm thế!” Lý Vũ hơi nghiêng người ra phía sau, đồng thời nhẹ nhàng ngăn cánh tay của nàng lại. “Mọi người lại đánh giá thì không hay.”

“Ngươi thật là, không thể giả bộ một chút được sao?” A Du đặt cái bát xuống, nhíu hai cánh mũi nói.

“Không!” Lý Vũ lắc đầu một cách dứt khoát. Tất nhiên là vậy rồi! Hắn đâu dại dột mà làm như thế. Có những thứ không nên thử dù chỉ một lần, mà đứng đầu danh sách của hắn chính là các món ăn của A Du.

Gọi là món ăn, nhưng Lý Vũ biết thứ này chắc chắn không thể ăn được, bởi giá trị dinh dưỡng của nó hoàn toàn là số âm, vô cực. Hắn vội tránh sang một bên, sau đó đứng dậy đi về phía chiếc xe hàng của A Du, quay lại nói:

“Ta có thể xem vài thứ không?”

“Hứ.” A Du giận dỗi đáp. Nàng một tay chống cằm, một tay khuấy khuấy thứ chất lỏng sền sệt trong cái bát. “Muốn xem gì thì xem đi.”

Mặc kệ A Du có thật sự đang giận mình hay không, Lý Vũ cúi xuống lục lọi khắp nơi trong chiếc xe hàng. A Du thấy hành động của hắn có chút kỳ quặc, nhưng không làm phiền, đầu hết nghiêng sang trái rồi lại đổi sang phải, mắt nhìn chăm chú.

Một lát sau, Lý Vũ búng tay một cái rồi đứng thẳng người dậy. Hắn nở một nụ cười, nhìn bộ mặt vô cùng tò mò của A Du, ánh mắt lóe lên như vừa phát hiện ra một bí mật nào đó.

“Ta phải về đây, hẹn tối mai gặp lại.” Nói xong, Lý Vũ đi thẳng về phía cửa phòng ăn, quên luôn cả việc trả lại bát đũa cho quầy bún bên cạnh.

“Này!” A Du tròn xoe mắt gọi với theo. Nàng không hề nghĩ rằng hắn lại hành động như vậy. “Ít ra cũng phải cho ta biết ngươi đang định làm gì rồi hẵng đi chứ.”

“Không có gì đâu.” Lý Vũ phất phất tay, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

“Ngươi!” A Du giậm chân vài cái, hậm hực ngồi xuống ghế. “Tên khốn này!”

Lầm bầm chửi rủa Lý Vũ xong, A Du nằm dài xuống bàn, kéo hai bím tóc ra trước mũi rồi xoắn chúng vào với nhau. Nàng chu cái môi nhỏ, thổi nhẹ những ngọn tóc của mình, vẻ mặt chán chường nói:

“Hừm! Cuối cùng, vẫn chỉ có tiểu ca là tốt với ta nhất.”

“Giá như, ngươi còn ở đây thì hay biết mấy!”

Sau khi rời khỏi phòng ăn, Lý Vũ dạo vài vòng quanh những khu vực mà đám đệ tử ngoại môn thường tụ tập. Hắn nghe ngóng được, có không ít người nhắc đến việc bắt gặp một biến thái ở trong rừng, trên người không mặc quần áo mà chỉ quấn vài chiếc lá cây.

Tuy nhiên, bởi tên biến thái đeo một mảnh vải để che mặt, cho nên không thể nhìn ra được hắn là người nào. Cảm thấy không có ai nhận ra, Lý Vũ khá yên tâm trong lòng, thậm chí còn giả vờ mắng chính mình vài câu rồi mới trở về trạch viện.

Đến nơi, Lý Vũ lấy ra một cuốn sổ mỏng, bắt đầu đi đi lại lại trong dược viên. Hắn có thói quen kiểm tra số lượng của từng loại linh dược, vào mỗi buổi sáng và tối, nếu xuất hiện bất thường thì sẽ lập tức báo ngay cho Văn Hạc.

“Thiếu hai gốc hắc ban thảo.” Lý Vũ lẩm bẩm, lấy bút mực ra ghi chép.

Hắn gấp cuốn sổ, đưa viên nguyệt quang thạch tiến sát mặt đất, mò mẫm trong chốc lát thì phát hiện một miệng hang rộng gần bằng bàn chân. Hắn treo viên đá vào cây cột gỗ gần đó rồi chạy vào nhà kho, lúc quay lại thì mang theo một cái lồng lớn bằng sắt.

Sắp đặt cạm bẫy xong xuôi, Lý Vũ rửa hai tay cho sạch sẽ, sau đó quay vào trong tiểu ốc của mình. Hắn ngồi ngay ngắn trên giường, lấy ra một cuốn sổ khác, suy nghĩ giây lát rồi bắt đầu ghi chép.

Hơn nửa canh giờ sau, Lý Vũ gấp cuốn sổ lại rồi đặt ở đầu giường, trông nét mặt vô cùng thoải mái. Đưa tay xoa xoa cái bụng, cảm giác thức ăn đã tiêu hóa ổn thỏa, hắn liền nhắm mắt thực hiện dẫn khí thuật.

Bởi không phục dụng hoạt khí thang, khả năng vận chuyển linh khí trong người của Lý Vũ có phần thua kém lúc ban chiều. Mặc dù vậy, so với trước đó thì đã tăng lên được một chút, tổng cộng là bảy mươi hai vòng.

Còn về lượng linh khí thổ nạp được, vẫn có chín phần thoát ra ngoài, chỉ một phần là tham gia vào quá trình tu luyện của hắn. Vấn đề này liên quan đến phẩm chất linh căn, có thể tạm thời tăng lên nhờ dược vật đã là tốt lắm rồi.

Đến giữa khuya, Lý Vũ mở mắt phải ra, điều tức hơi thở một chút rồi nằm xuống giường. Hắn rất muốn tiếp tục, nhưng trong người đã có cảm giác không thể chịu đựng thêm nữa nên đành dừng lại.

Nếu muốn tu luyện từ ngày này sang tháng nọ mà không cần nghỉ ngơi, ít nhất phải đến ngưng linh cảnh Lý Vũ mới có thể làm được. Mà hiện tại cho đến lúc đó, không biết hắn phải mất bao nhiêu thời gian nữa.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, Lý Vũ thức dậy vào sáng sớm tinh mơ, khẽ vươn vai rồi nhảy khỏi giường. Súc miệng rửa mặt xong, hắn lập tức đi ra dược viên, nơi mà tối hôm trước đặt bẫy.

“Biết ngay là ngươi mà!” Lý Vũ hai tay chống hông, nhìn con bạch ban thử to bằng bắp đùi đang loay hoay trong lồng sắt. Con vật này trông rất giống với chuột chũi, chỉ khác ở chỗ có một đốm trắng như bông hoa trên đỉnh đầu.

Lý Vũ từng nghĩ rằng, tu chân giả trồng linh dược thì sẽ không có những loài vật đến phá hoại. Nhưng hiện tại hắn đã rõ, bọn chúng không chỉ nhiều, mà kích thước cũng đột biến hơn bình thường.

Có lần, hắn còn thấy một con mộc trùng to bằng cổ tay, trông vô cùng đáng sợ. Mấy thứ côn trùng, gặm nhắm hay động vật phá hoại này, tuy không giá trị bằng linh dược mà chúng đã ăn, nhưng giữ lại vẫn có ích.

Tuy nhiên, mục đích cụ thể dùng vào việc gì, Văn Hạc không nói thì Lý Vũ cũng không hỏi nhiều. Hắn mang lồng sắt đến bên một miệng giếng ở gần hố rác, thả con bạch ban thử vừa bắt được vào.

Trong giếng chỉ có một màu đen ngòm, không rõ đằng sau đó là gì, nhưng con chuột vừa rơi xuống thì lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng đâu, ngay cả một tiếng kêu cũng không truyền ra.

Sau đó, Lý Vũ đem sổ sách dạo vài vòng dược viên, vừa đếm vừa ghi chép một cách vô cùng cẩn thận. Hắn cũng lấy ra dược phương của hoạt khí thang, theo đó hái xuống số linh dược tương ứng, không quên chú thích lại vào cuốn sổ.

Sau khi xác định số lượng linh dược không có gì bất thường, Lý Vũ đi kiểm tra một vòng dược viên lần nữa. Hắn phát hiện được hai miệng hang ẩn nấp rất kỹ, ở phía sau một bụi hắc ban thảo rậm rạp, kích thước so với cái hang trước đó không sai biệt lắm.

“Quái, còn bốn tháng nữa mới đến tháng tám, sao đám bạch ban thử này đã bắt đầu sinh sản rồi?” Lý Vũ lầm bầm làu bàu, mang theo nghi hoặc chạy vào nhà kho rồi đem hai cái lồng sắt ra.

Để tiện cho việc trông coi dược viên, Văn Hạc từng đưa cho hắn một cuốn sổ, ghi lại một ít kinh nghiệm trồng linh dược của lão. Trong đó có nói, bạch ban thử lúc bình thường chỉ trốn dưới lòng đất, đào bới giun dế để ăn.

Phải khi nào đến mùa sinh sản, bạch ban thử mới ngoi lên, tìm kiếm hắc ban thảo, cố nuốt vào càng nhiều càng tốt. Nguyên nhân là do loại thảo dược này khiến phân của chúng nặng mùi hơn, nhờ đó dẫn dụ những con khác giới đến.

Lý Vũ không biết vì sao mùa sinh sản của chúng lại khác với ghi chép của Văn Hạc, nhưng nếu không phát hiện ra sớm, đám bạch ban thử này sẽ ngốn hết tất cả hắc ban thảo mà chúng tìm được.

Tuy không phải là quý hiếm gì, nhưng hắc ban thảo cũng có công dụng đặc thù của mình. Tất nhiên là không phải dùng vào mục đích giống như bọn bạch ban thử kia làm rồi.

Hắc ban thảo là một loại cỏ nhỏ màu trắng, trên thân có đốm nhỏ màu đen nên mới có tên gọi như vậy. Loại thảo dược này có vị cay, tính ôn, độc tính vừa phải, là thuốc dẫn thường được sử dụng mỗi khi luyện đan.

Nghĩ đến cảnh tượng hắc ban thảo trong dược viên không còn một mống, Lý Vũ không biết Văn Hạc sẽ nổi giận thành bộ dạng gì nữa. Hắn nhìn hai cái bẫy mà mình vừa bố trí, hài lòng nói:

“Cũng may là ta kịp thời phát hiện.”