Sáng sớm tinh mơ, gió nhẹ nhàng xua tan tầng sương màu trắng nhạt. Dưới ánh nắng bình minh, mặt hồ màu xanh ngọc bích e lệ hiện ra, lấp lánh gợn lên những con sóng nhỏ lăn tăn.
Cạch!
Cánh cửa gian tiểu ốc gần đó chậm rãi mở, bên trong xuất hiện một thân ảnh già nua, chính là Văn Hạc. Suốt một tháng qua, đây mới là lần đầu tiên lão đặt bước chân của mình ra bên ngoài.
“Thương thế đã hồi phục được bảy phần, cũng không còn gì quá đáng ngại rồi.”
Văn Hạc hít vào một ngụm không khí trong lành, chân đạp từng bước tiến vào giữa dược viên. Bởi vì bận dưỡng thương, nên lúc này lão mới có thời gian để kiểm kê lại thiệt hại mà Lý Vũ đã gây ra.
“Cũng may ngoài hắc ban thảo, những thứ khác không tổn thất quá nhiều.” Văn Hạc đảo mắt một vòng, thở ra một hơi.
Trái với những gì Lý Vũ suy nghĩ, lão thật sự không xem trọng hắc ban thảo lắm. Thứ này, trong người lão vẫn còn tích trữ một lượng không nhỏ, có dùng vài chục năm nữa cũng chưa chắc đã hết.
Hắc ban thảo tuy lúc trước nhiều như vậy, nhưng không phải tất cả đều do Văn Hạc chủ đích trồng. Chỉ là dược viên còn trống chỗ, lão không biết làm gì nên cứ để mặc cho bọn chúng tự do sinh trưởng.
Tuy nhiên, hiện tại đã không còn một cây nào, cũng cần trồng một ít để phòng khi cần đến. Văn Hạc nắm một túi vải nhỏ đeo ở bên hông, lấy ra một trăm hạt giống hắc ban thảo, ném về phía bãi đất trống.
Cất đi túi vải, Văn Hạc đưa tay về phía mặt hồ, nâng một vòi nước lên giữa không trung. Bàn tay còn lại của lão vung ra, một chưởng đánh cho vòi nước vỡ ra thành vô số hạt nhỏ li ti, rơi xuống đất như một cơn mưa rào.
Tưới nước xong, Văn Hạc kéo lấy rất nhiều ống tre đến, đặt ở phía trên khoảng đất vừa gieo hạt giống. Lão đứng trên cao, mười ngón tay liên tiếp vẩy xuống, tạo thành không ít lỗ thủng trên những ống tre.
Từ những lỗ thủng, nước bắt đầu rỉ ra, chính xác rơi vào những nơi có hạt giống ở bên dưới. So với các vị trí khác trong dược viên, những giọt nước này rơi xuống với tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Văn Hạc nhìn dược viên một lần nữa, khẽ gật đầu rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay đi. Nơi lão hướng đến chính là căn phòng nằm ở ngay phía bên ngoài huấn luyện trường. Tại đây, đã có Châu Liêm cùng năm lão giả vận bạch y khác đang chờ.
Bởi vì chỉ còn sáu tháng là tới đợt tuyển chọn đệ tử mới, cũng là thời điểm phân loại đám đệ tử ngoại môn hiện tại trước khi đưa vào nội môn, Văn Hạc thân là tổng quản nên phải có mặt để bàn bạc những chuyện này.
Mấy năm vừa qua, Thất Dương tông bị chiến tranh bào mòn đi không ít lực lượng, tiêu chuẩn cũng cần hạ thấp xuống. Đám người này dự định miễn là người có linh căn thì sẽ đem về hết, thay vì chỉ thu nạp phàm cấp thượng phẩm trở lên như trước.
Còn về việc thăng cấp của đệ tử ngoại môn, từ trường hợp của Lý Vũ mà cũng sẽ thay đổi. Theo đó, năm năm mới kiểm tra huyết cốt thần một lần, sắp tới sẽ giảm xuống chỉ còn một năm. Hoặc đệ tử nào tự tin mình đủ điều kiện tiến vào nội môn, có thể bỏ cống hiến ra để kiểm tra trước hạn.
Ngoài hai việc lớn này, còn có một số thứ linh tinh khác cần giải quyết, đều được đem lên thảo luận. Mặc dù ngồi ở ghế chủ trì, Văn Hạc cũng chỉ nghe người khác nói rồi quyết định gật đầu hay lắc đầu. Tuy nhiên, lão chưa bao giờ quyết định sai lầm một lần nào.
Khi mặt trời đã ngả về phía tây, Văn Hạc cũng phân phó công việc cho từng người xong xuôi. Lão đứng dậy, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng gương mặt trong căn phòng, lấy ra một túi vải nhỏ đặt lên bàn.
“Văn trưởng lão, thứ này là?” Châu Liêm nghi hoặc nhìn túi vải.
“Chư vị trưởng lão, ta có một việc muốn nhờ…” Văn Hạc đưa tay lên miệng khẽ ho một tiếng. “Phiền chư vị đem thứ bên trong trả lại cho chủ nhân của chúng.”
Không đợi đám người kia hỏi cho rõ ràng hơn, lão lập tức ôm quyền chào tất cả rồi xoay người rời đi. Với tốc độ phi hành của lão, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã về đến trạch viện.
Sau khi kiểm tra dược viên một lượt, cảm thấy mọi thứ vẫn ổn, Văn Hạc tiến về phía gian phòng của mình. Tuy nhiên, lão không bước vào trong, mà ngồi xuống bên cạnh bàn đá ở trước sân nhỏ.
Sắp xếp lại các quân cờ trên bàn, Văn Hạc lấy từ trong người ra một cuốn sách cũ nát, ngẫu nhiên lật đến trang ở giữa. Sau một hồi nghiền ngẫm nghiên cứu, lão cầm lấy quân tốt, đánh ra nước tiên nhân chỉ lộ.
Chơi được vài ván, Văn Hạc bắt đầu cảm thấy chán. Kỳ quái là, hơn trăm năm qua, lão vẫn chơi cờ một mình mà không có cảm giác gì. Nhưng kể từ khi Lý Vũ xuất hiện, lão mới biết được sự khác nhau giữa việc tự chơi cờ so với có người chơi cùng.
“Tên tiểu tử kia thật sự thối nát vậy sao?” Văn Hạc thầm than, ánh mắt chuyển nhìn chân trời phía tây, nơi đang rũ xuống một bức màn màu đỏ hồng. Lão xếp lại bàn cờ, nhưng không đánh tiếp mà gấp lại sách cũ, đứng dậy đi pha một ấm trà.
Chờ cho trà vừa ngấm, Văn Hạc rót ra một chén, vừa nhâm nhi vừa lặng nhìn bóng hoàng hôn sắp tắt. Lão vẫn thường thấy Lý Vũ ngồi bên bờ hồ, chờ đợi cho đến khi mặt trời khuất bóng như thế này.
Trong mắt Văn Hạc, mặc dù Lý Vũ tư chất không có gì nổi trội, thậm chí là kém cỏi, nhưng hắn có gì đó rất khác biệt so với những người còn lại. Tuy nhiên, nghĩ đến những việc hắn đã làm, lão chỉ có thể lắc đầu tiếc nuối.
Thời gian của Văn Hạc không còn nhiều, nhưng bao năm nay vẫn chưa thấy trong tông môn có kẻ nào vừa mắt, để có thể truyền lại tất cả tâm đắc của mình. Lão thở dài, ngửa đầu uống hết chén trà, cảm khái:
“Cũng đã mấy trăm năm rồi mới lại ngắm hoàng hôn!”
“Cảnh sắc quả nhiên rất đẹp!” Văn Hạc khen một tiếng rồi rót một chén trà khác. Nhưng đột nhiên, đôi hàng chân mày hơi điểm bạc của lão nhíu lại, nhìn chằm chằm về hướng tây. “Đằng kia chẳng phải là… tây khu hay sao?”
Tây khu, chính là nơi ở của nữ ngoại môn đệ tử.
Bụp!
Chén trà trong tay Văn Hạc hóa thành một nhúm bột mịn rơi xuống.
“Ta còn tưởng hắn yêu thiên nhiên thế nào, hóa ra là chờ cho trời tối để đi làm trò xằng bậy!”
Văn Hạc hừ lạnh một tiếng, xoay người đánh một chưởng về gian tiểu ốc của Lý Vũ. Ầm một tiếng, gian tiểu ốc do chính tay lão dựng nên lập tức nát vụn, tro bụi theo gió tung bay đầy trời.
“Y đạo mà sư tôn truyền lại, không lẽ kết thúc trong tay ta sao?” Văn Hạc thở dài, ngoảnh nhìn vào mặt hồ khẽ lăn tăn gợn sóng.
Muốn học y đạo, thứ quan trọng nhất không phải tư chất, cũng không phải tu vi, mà là tâm tính. Văn Hạc từng rất thưởng thức tính cách trầm ổn của Lý Vũ, thế nhưng lúc này, lão đã triệt triệt để để mất hết lòng tin.
Nếu như chưa từng hi vọng hắn có thể kế thừa y đạo của mình, lão đã không cảm thấy thất vọng. Nếu như chưa từng quý mến hắn, lão chắc chắn sẽ không bao giờ nổi giận đến vậy.
Lạch cạch!
Chợt có tiếng động khe khẽ vang lên, từ chỗ gian tiểu ốc vừa bị phá hủy bay ra một vật, rơi xuống đất rồi lăn đến dưới chân Văn Hạc. Lão nheo mắt nhìn, nhận ra đây chính là cái siêu thuốc mà lão đã đưa cho Lý Vũ lúc trước.
Văn Hạc cúi xuống nhặt lấy siêu thuốc, lau chùi sạch sẽ vết bùn đất bám ở phía trên. Tay định cất siêu thuốc đi, nhưng đột nhiên lão cảm giác có gì đó không đúng, liền mở nắp ra quan sát.
“Cái này…” Văn Hạc thì thào, nghiêng siêu thuốc đổ ra chút cặn còn sót lại ở bên trong. Vẫn là hoạt khí thang, tuy nhiên còn có thêm một thứ khác nữa. “Là trụy lạc thích tâm tán!”
“Sao lại có thứ này ở đây?” Văn Hạc đảo tròng mắt, như có điều suy nghĩ.
Trụy lạc thích tâm tán không phải bổ dược, nhưng nói là độc dược thì cũng không hoàn toàn đúng. Tác dụng chính của nó là gây ra ảo giác, khiến cho những suy nghĩ tiêu cực, lệch lạc sẽ bị phóng đại lên nhiều lần.
Mặt khác, hoạt khí thang lại có tác dụng tăng mạnh tốc độ, cũng như cường độ vận hành khí huyết. Nên khi trộn lẫn hai loại dược vật này vào, sức ảnh hưởng của trụy lạc thích tâm tán càng lớn, thậm chí đạt đến cực đại, tu vi thấp nhất phải là ngưng linh cảnh mới chống cự nổi.
Lý Vũ ngay cả tam hợp cảnh còn chưa bước vào, làm sao có thể giữ cho thần trí tỉnh táo được!
Vì vậy mà trong lúc tu luyện, hắn chắc chắn không cách nào tập trung, khiến cho linh khí bị rối loạn, gây tổn thương đến kinh mạch. Cũng may, theo Văn Hạc thấy, hắn chỉ mới dùng một lượng nhỏ trụy lạc thích tâm tán, không quá đáng ngại.
“Hắn không thể nào tự mình kiếm ra được thứ này.” Văn Hạc khẽ lẩm bẩm trong miệng. “Cho dù có, hắn cũng không ngu đến mức tự làm bản thân bị thương như vậy.”
Lão bóp chặt đống cặn thuốc trong tay, ngẩng đầu về phía dược viên. Nhưng lão không phải đang nhìn vào dược viên, mà là một nơi khác ở phía xa hơn.
Dưới sắc trời vừa chập tối, đôi mắt già nua của Văn Hạc sáng rực lên như hai ngọn đuốc.