Khoảng không rung chuyển nhè nhẹ, một đợt năng lượng chấn động khiến toàn bộ mặt đất nơi đây gầm gừ lên những thanh âm đáng sợ.
Đoạn không gian rộng lớn méo mó, và sau vài giây, một vết rách xuất hiện.
Oành!
Năng lượng phóng thích từ bên trong tuôn trào đẩy Hàn Tư Không bay thẳng vào giữa cánh đồng lớn. Cậu lăn mạnh vài vòng và rất nhanh dừng lại.
Bật thẳng người đứng lên, Hàn Tư Không nhìn vào vết rách và thấy một bóng người chậm rãi dạo bước trên hư không.
Váy ngắn màu xám có chút bụi bặm, mái tóc cùng đôi mắt màu hổ phách có phần sáng rực năng lượng đất trời.
Một cảm giác áp bức phát ra từ nàng, Khương Hi dừng chân và vết rách phía sau lưng rất nhanh trở lại liền mạch.
“Nhiệm vụ phụ: Đạt được truyền thừa Đan Đế - Hoàn thành.”
Âm giọng Khương Hi có phần cứng ngắt phát ra, nàng không có chút biểu cảm nào nhìn vào Hàn Tư Không và cơ thể hạ xuống mặt đất.
Khương Hi nhắm nhẹ mắt lại và lập tức mở ra, nàng có chút mệt mỏi và biểu cảm cũng trở nên sống động hơn rất nhiều.
“Đây là? Ra ngoài rồi?”
Nàng nhìn quanh một vòng và có chút vui mừng, hoàn toàn khác hẳn với người vừa bước đi trên hư không ban nãy.
Thở phào một hơi, Hàn Tư Không cũng chỉ gật đầu với Khương Hi và cả hai bắt đầu bàn luận về chuyện trở về.
Truyền thừa Đan Đế đã đến tay Khương Hi, nhưng nàng lại bị ảnh hưởng khá nhiều bởi cơ thể vốn đã yếu ớt của nhân loại bình thường. Đó cũng là lý do khiến Hàn Tư Không có dự định sử dụng hắc tinh để thử hấp thu giúp Khương Hi một phần, để giảm tải gánh nặng của truyền thừa cho cơ thể nàng.
Nhưng hệ thống đã đưa ra một lựa chọn cho cậu.
Hệ thống sẽ hoàn thành việc truyền thừa này, và cái giá phải trả là phần thưởng nhiệm vụ của Hàn Tư Không.
Cậu đã chần chờ trong phút chốc, không phải vì bản thân tiếc phần thưởng. Dù sao thì đó cũng chỉ là điểm tích lũy mà thôi, cậu đang lo lắng về việc hệ thống sẽ tạo ra cái gì đó không tốt cho Khương Hi.
Nhưng đó cũng là cách tốt nhất vào lúc đó, và cũng may là cậu đã đồng ý.
Ngay sau khi truyền thừa hoàn thành, hệ thống cũng sử dụng cơ thể Khương Hi để phá bí cảnh và truyền tống cả hai người ra bên ngoài lành lạnh.
Chức năng điều khiển tự động này của hệ thống cũng thật sự rất đáng lo ngại, ngày nào đó có lẽ Hàn Tư Không sẽ trở thành công cụ của chính nó cũng không chừng.
Đây cũng là chuyện cậu vẫn lo ghim chặt trong đầu mình, ít nhất thì bản thân Hàn Tư Không sẽ không theo con đường hệ thống đã dẫn dắt.
Và cậu cũng thừa biết nó sẽ có thể ảnh hưởng rất lớn đến cậu, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
“Chúng ta chỉ cần tiếp tục di chuyển sẽ rất nhanh có thể trở về, muội vẫn tốt chứ?”
Mang theo vẻ lo lắng trên mặt, Hàn Tư Không hướng về Khương Hi hỏi.
“Ổn, truyền thừa này đạt cho muội rất nhiều thứ tốt. Cũng phải cảm tạ huynh một hồi nữa.”
Hiện tại tuy rằng bản thân Khương Hi vẫn chưa chính thức bước vào con đường của tu tiên giả, nhưng nàng đã hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa Đa Đế và bản thân cũng tăng tiến rất mạnh về mặt thao túng năng lượng tự nhiên.
Nếu không tính cảnh giới như bình thường thì hiện tại Khương Hi đang có khả năng của một Khí nhân cảnh đỉnh phong.
Nhưng bởi vì nàng không phải tu tiên giả, và cũng không có cảnh giới trước đó nên dù cho bản thân mang theo sức mạnh Khí nhân cảnh thì Khương Hi cũng không thể so sánh với tu tiên giả chân chính.
Và đương nhiên nàng cũng không có khả năng thực chiến, Đan Đế truyền thừa chỉ có thể tăng cường khả năng luyện đan cùng thao túng năng lượng, và những thứ đó không mang quá nhiều sức ảnh hưởng trong một cuộc chiến.
Rất nhanh nàng và Hàn Tư Không di chuyển xuyên qua các cung đường, sau vài ngày di chuyển và thỉnh thoảng dừng lại nghỉ chân, cả hai đã tiếp cận trở lại được Thành Đô và khu vực Tôn gia đang ở.
“Đến rồi sao?”
Khương Hi nói, nàng đang được Hàn Tư Không cõng trên lưng. Đây chính là lý do bọn họ có thể rất nhanh trở về, Khương Hi tuy rằng thể lực yếu ớt. Nhưng Hàn Tư Không thì lại rất khoẻ mạnh, cậu sẽ cõng nàng vào mỗi khi hai chân Khương Hi đến giới hạn chịu đựng của mình.
Khương Hi cũng không từ chối, nàng rất rõ ràng Hàn Tư Không hoàn toàn xem nàng như muội muội mà đối đãi. Không có bất kỳ ý nghĩ sai trái nào trong đầu cậu cả.
Dù thế thì nàng vẫn có chút ngượng ngùng khó tránh khỏi. Đam Mỹ Sắc
“Ừm.”
Khương Hi lí nhí, nàng thật tình rất muốn được nghỉ ngơi và tắm rửa thật sạch sẽ ngay bây giờ. Đoạn thời gian trong rừng cũng không thể tắm rửa một cách tốt lành được.
“Daint?”
Diệp Trung đang chỉ đạo vài người sắp xếp lại bản kế hoạch tương lai thì nhìn thấy hình dáng quen thuộc của Hàn Tư Không.
Anh rất nhanh kết thúc cuộc trò chuyện với người bên cạnh và tiến nhanh đến chỗ Hàn Tư Không.
“Hai người đi thật sự là lâu quá đó, trông cũng không tốt lắm nhỉ?”
Diệp Trung cười cười, anh rất tin tưởng vào khả năng bảo vệ của Hàn Tư Không nên cũng không quá lo lắng cho cả hai. Nhưng thật sự nhìn thấy bọn họ trở về mới có thể khiến anh hoàn toàn an tâm.
“Muội trở về nghỉ ngơi đi.”
Hàn Tư Không vỗ nhẹ vào lưng Khương Hi và nói, cậu gật đầu và nhanh chóng rời đi.
Hiện tại đã không còn lý do để cậu ở lại với những người này, họ không phải đối tượng trả thù của Hàn Tư Không. Vì lẽ đó nên cậu sẽ rời đi, vừa để phát triển bản thân, vừa để có thể tránh khỏi nạn nhân cho Hỗn Độn Chân Tâm.
Dựa theo cảm nhận bản thân thì cậu chỉ còn có thể kìm hãm hắc tinh trong vài ngày nữa thôi, rất nhanh nó sẽ lại thôn phệ cả một vùng lớn.
Có lẽ trở về rừng Matic là không thể kịp, chỉ có thể tạm thời tìm kiếm một khu vực trống vắng quanh đây để bạo phát hắc tinh.
Sau đó thì cố gắng kiểm soát nó thêm một lần nữa, mong là sẽ thành công.
“Daint?”
Hàn Tư Không ngừng chân, cậu quay đầu và nhìn thấy Hoàng Nghi đang đứng phía sau lưng mình với đôi mắt dường như có chút đỏ.
“Huynh cùng Khương Hi đã đi đâu?”
Hoàng Nghi có chút nhấn mạnh âm giọng, cậu bước đến và rời mắt khỏi bóng lưng của Khương Hi ở phía xa. Nhìn trông như nàng đã trải qua không ít khổ cực.
“Ta mệt rồi.”
Không có thời gian để dây dưa, Hàn Tư Không cần nhanh chóng hồi phục và rời khỏi nơi đây.
Thân ảnh lóe nhẹ lên, Hàn Tư Không ngay lập tức biến mất tại chỗ và tầm mắt cậu xuất hiện một cánh cửa.
Nhanh tay mở cửa và bước vào, đây chính là căn phòng mà cậu và Hoàng Nghi đang tạm ở trong thời gian này.
Hàn Tư Không thu dọn chút ít đồ dùng của mình, cậu cũng không vội đi tắm rửa. Chuyện này có thể làm sau, ít nhất cần rời đi trước đã.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp mạnh, Hoàng Nghi thở hổn hển và nhìn thấy hành động thu dọn của Hàn Tư Không trước mắt. Cậu có chút ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Huynh lại chuẩn bị đi đâu sao?”
“Không hẳn.”
Nhàn nhạt trả lời, Hàn Tư Không gật nhẹ đầu sau khi kiểm lại một lần hành trang và xoay người với ý định rời đi nhanh chóng nhất.
“Khoan đã!”
“Ta đang vội!”
“Huynh chưa trả lời đệ!”
Hoàng Nghi bắt lấy cánh tay Hàn Tư Không, cậu có chút gồng sức và cố nắm chặt lấy bắp tay Hàn Tư Không.
“Muốn biết thì hỏi Khương Hi muội ấy, bỏ tay ra.”
Do bản thân có chút vội, Hàn Tư Không cũng không muốn quá dây dưa với người khác. Kể cả có là Hoàng Nghi đi chăng nữa, dù cả hai cũng có mối quan hệ không tệ. Nhưng cậu vẫn sẽ không quá đặt nặng Hoàng Nghi vào những quyết định của riêng mình.
Hàn Tư Không giật tay mình ra và bước một chân lên trước.
Cậu cũng không có dự định thông báo hay chào tạm biệt gì cả, chỉ là một hình thức vô nghĩa mà thôi.
“Huynh có phải không nhìn thấy.”
“Không!”
Hàn Tư Không trả lời một cách hời hợt, cậu bước nhanh ra ngoài và ngay sau đó dừng chân.
“Thấy gì?”
Xoay đầu nhìn lại, Hoàng Nghi với biểu cảm chua xót và đôi mắt mờ đục đang nhìn chằm chằm vào cậu. Hàn Tư Không thắc mắc chút ít, dù sao thì mối quan hệ của cả hai mặc dù trước đó không quá thân thiết, nhưng cũng không đến mức trở nên khó nói chuyện như hiện tại.
Hoãn lại một chút cũng được.
Tự nói với lòng mình, Hàn Tư Không bước nhanh đến bàn lớn gần đó và rót cho mình một ly nước mát.
“Huynh biết rõ Khương Hi là người đệ thích, và chắc chắn huynh cũng biết nàng cũng có ý với đệ.”
“Thì?”
Uống cạn ly nước, Hàn Tư Không lần nữa nhìn vào Hoàng Nghi.
Không lẽ thằng nhóc này đang suy nghĩ rằng cậu tán tỉnh Khương Hi của hắn?
“Ánh mắt nàng nhìn huynh, đã không giống như trước.”
“Nói vấn đề chính.”
Thở dài một hơi, Hàn Tư Không đã có thể chắc chắn Hoàng Nghi đang hiểu lầm chuyện cậu và Khương Hi.
“Cả hai đã đi đâu trong thời gian qua.”
“Bí cảnh.”
“Tại sao?”
“Chẳng có lý do cụ thể nào cả.”
Rót thêm một ly nước đầy, Hàn Tư Không nhanh chóng uống cạn và lắc nhẹ đầu mình.
“Đệ muốn xin lỗi Khương Hi, đệ đã rất cố gắng để nàng tha thứ cho mình.”
Hoàng Nghi siết chặt nắm tay, cậu bước nhanh về phía Hàn Tư Không và cũng rót cho mình một ly nước đầy.
Ực!
“Nhưng dường như chuyện đó đã không cần thiết!”
Đặt mạnh ly nước xuống bàn, Hoàng Nghi trừng mắt liếc nhanh qua Hàn Tư Không và rời đi.
“Đúng thật là.”
Thở dài trong lòng một hơi, cậu cũng chỉ đành tìm Khương Hi và giải thích chút ít hộ Hoàng Nghi vậy. Dù sao thì mọi chuyện của nàng cũng là do cậu tạo thêm rắc rối.
...
Khương Hi thở phào một hơi, nhìn lại bản thân trong gương và đôi mắt nàng mang theo chút ít ngạc nhiên khó che đậy.
Sau khi tiếp nhận qua truyền thừa thì cơ thể nàng tuy vẫn không có mấy thay đổi rõ rệt, nhưng khí chất lại biến hoá rất khác biệt.
Mái tóc đen trước đây cũng ngả dần sang màu hổ phách tương tự đôi mắt nàng, và cảm giác năng lượng đất trời xung quanh cũng rất dễ dàng thao túng đã khiến Khương Hi luôn luôn tỏ ra một tầng xúc cảm mãnh liệt.
Đơn giản nhưng lại khó cưỡng đến kỳ lạ.
“Khương Hi! Muội có đang rảnh chứ?”
Âm giọng Hoàng Nghi vang lên, Khương Hi có chút giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Nàng bước đến cửa phòng và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra.
Hoàng Nghi hiện lên trước mắt, so với lần cuối nhìn thấy thì vóc dáng cậu đã trở nên săn chắc và to ra hơn khá nhiều. Nhưng cũng không đến mức đáng ngạc nhiên.
“Mời vào.”
Khương Hi bước nhanh đến giường và ngồi xuống, Hoàng Nghi cũng bước theo và ngồi và chiếc ghế gần đó.
Cảnh tượng này hoàn toàn giống với thời điểm khi Hoàng Nghi bị đánh trước đó và Khương Nghi đến thăm cậu, chỉ khác là lần này đã đổi vị trí của cả hai người.
Không khí giữa cả hai có chút im lặng, và khó xử. Hoàng Nghi hai tay run rẩy siết chặt và ngẩng đầu nhìn thẳng vào Khương Hi.
Nàng thật sự đã trở nên càng đẹp đẽ hơn nữa, so với lần trước thì lần này Khương Hi đã gần như vượt lên cả hai tiểu thư Tôn Như và Tôn Ngọc về nhan sắc. Điều này thậm chí còn khiến bản thân Hoàng Nghi có chút khó chịu trong lòng.
Tại sao chỉ đi một chuyến với Daint huynh thì nàng lại có chuyển biến lớn đến như thế?
Và khí chất mà nàng đang toả ra là như thế nào, trông như nàng đã trở nên trưởng thành hơn và có chút quyến rũ hơn?
Không lẽ?
Hoàng Nghi cắn môi, tim cậu bắt đầu đập dữ dội và đôi mắt cũng gần như được lấp đầy bởi mạch máu.
“Muội có phải là... với Daint huynh?”
Câu nói không liền mạch chút nào cộng với chất giọng có phần mất bình tĩnh của Hoàng Nghi đã khiến Khương Hi có chút sợ hãi. Nàng với biểu cảm lo lắng nắm chặt hai tay và nhìn thẳng vào Hoàng Nghi.
Khương Hi tuy rằng nhận biết Hoàng Nghi đang hiểu lầm mình và Daint huynh, nhưng nàng cũng rất rõ ràng cậu đang không hề bình tĩnh chút nào. Điều đó đã khiến cho dự định giải thích của nàng tan thành mây khói.
Bởi lẽ việc giải thích vào lúc này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa cả. Hoàng Nghi căn bản sẽ không hiểu được, chưa tính đến việc cả hai vẫn còn chưa giải quyết xong bất hoà cũ.
“Không có.”
“Thật là không có?”
Hoàng Nghi cười cười, cậu thật lòng muốn tin tưởng Khương Hi cùng Daint, nhưng biểu cảm của nàng và thái độ có phần gấp gáp của Daint huynh đã không thể khiến cậu tin tưởng được.
Cảm giác như thể bị phản bội, Hoàng Nghi đau đớn lắc đầu.
Phản bội?
Khương Hi đã bao giờ là người tình của cậu đâu? Lấy tư cách gì nói nàng phản bội tình cảm của cậu cơ chứ?
Vị đắng lan nhanh trong miệng, Hoàng Nghi có cảm giác như thể mảnh xương sườn mình trở nên thật cứng rắn, và nó đang đè chặt vào trái tim cậu.
“Thật đau.”
“Hoàng Nghi... huynh có phải đang... hiểu lầm?”
Khương Hi hỏi, nàng ngước nhìn Hoàng Nghi và cảm thấy gương mặt cậu chứa đầy sự đau đớn khó tả.
“Có lẽ vậy.”
“Mong là vậy.”
“Thật sự, mong là vậy.”
Hoàng Nghi né tránh ánh mắt Khương Hi, cậu luyên thuyên một đợt lời nói và cảm giác đau đớn trong lòng vẫn chẳng hề giảm bớt chút nào.
Hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen nhắm chặt và sau vài giây, nó mở rộng ra.
Hướng thẳng vào Khương Hi, Hoàng Nghi cố sử dụng âm giọng nghiêm túc nhất mà cậu có thể làm ra và nói.
“Khương Hi! Ta yêu muội, rất yêu muội!”
Tuy rằng cố giữ biểu cảm mình thật chân thành và nghiêm túc, nhưng Hoàng Nghi cũng không tránh khỏi đỏ mặt một hồi. Cậu đang rất khẩn trương và tâm trạng cũng hỗn loạn rất nhiều.
Như thể giật mình bởi lời tỏ tình của cậu, Khương Hi bất giác lùi về một nhịp. Nàng có chút cảm giác khó chịu khi phải tiếp nhận lời tỏ tình trong lúc này.
Và, dường như Hoàng Nghi có chút gấp gáp trong hành động, biểu cảm của cậu cũng không thể giấu được ánh mắt Khương Hi.
Nàng có cảm giác rằng Hoàng Nghi đang không thật sự mang theo chân tình trong lời tỏ tình này, như thể cậu đang cố bắt nàng lại trước thứ gì đó vậy.
Không lẽ là do Daint huynh đã khiến cho cậu hiểu lầm? Vì cảm thấy nàng có thể sẽ ôm lấy Daint nên Hoàng Nghi đã rất vội tỏ tình và giữ nàng lại?
“Quả nhiên, huynh vẫn không tin muội.”
Khương Hi giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng vừa đủ khiến Hoàng Nghi nghe được tất cả. Cậu cau mày lại và cảm thấy chột dạ, bởi vì Khương Hi hoàn toàn nói đúng những gì mà Hoàng Nghi suy nghĩ đến.
Cậu có cảm giác bị đe doạ, Khương Hi có thể sẽ bị Daint cướp đi, vì thế cậu rất gấp trong việc tỏ tình và bằng mọi cách giữ lấy nàng.
Lời tỏ tình chẳng có bao nhiêu chân thành bên trong đó, Khương Hi lắc đầu và lùi lại vài bước nữa, cho đến khi chân chạm vào thành giường thì mới dừng lại.
“Huynh trở về đi.”
“Haha.”
Hoàng Nghi cười mỉa mai, cậu nghiến răng và hai tay siết chặt lại.
“Ta biết... Daint giỏi hơn ta, mạnh hơn ta, trưởng thành và chững chạc hơn Hoàng Nghi này.”
“Nhưng...”
Im lặng trong vài giây, cậu tiếp lời.
“Muội có thể tin ta, ta thật lòng yêu muội.”
“Vậy tại sao huynh lại không tin muội?”
Khương Hi phản bác, nàng mím môi và đôi mắt bao quanh một tầng nước mỏng.
“Tin! Ta tin!”
“Không, huynh về đi.”
“Khương Hi!”
Hoàng Nghi bước đến và nắm chặt vào hai vai nàng, gương mặt cậu giờ đây phảng phất một chút dữ tợn.
“Đó là cách bày tỏ tình cảm sao? Giới trẻ cũng thật lạ.”
Hàn Tư Không đứng khoanh tay và dựa lưng vào cửa phòng, cậu cười nhạt và gương mặt cũng mang theo chút ít nét chế giễu.
Tên nhóc Hoàng Nghi này đúng là chẳng lớn đầu lên được chút nào, nhưng có lẽ do còn khá trẻ nên Hàn Tư Không phần nào có thể thông cảm được.
“Daint huynh!”
Khương Hi và Hoàng Nghi đồng loạt nhìn về phía cậu, nhưng ánh mắt của cả hai thì lại hoàn toàn khác nhau.
Nguồn năng lượng bí ẩn lần nữa cuộn trào bên trong cơ thể, Hoàng Nghi cảm giác rất rõ ràng từng bó cơ và mạch máu của mình đang trở nên cường đại hơn.
Đôi mắt tràn đầy chiến ý nhìn thẳng về Hàn Tư Không, Hoàng Nghi bước một chân về trước và gương mặt mang theo nụ cười.
“Ta muốn thách đấu huynh! Một trận đánh của hai người đàn ông!”
Mặc dù Hoàng Nghi biết mình chắc chắn sẽ thua, xét về tu vi và sức mạnh thể chất thì cậu chẳng có gì để tìm đến chiến thắng cả. Nhưng nếu không dám mở ra một cuộc chiến, cậu sẽ không thể tạo ra một tương lai như bản thân mình mong muốn.