Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 119: Gia nhập Tiên Huyệt Tông



“Bọn họ vẫn ổn, thưa tông chủ.”

“Ừm.”

Tôn Ngọc gật đầu và lần nữa hướng mắt về phía Hàn Tư Không và Tịnh Y, cả hai đã ôm nhau được khoảng vài phút nhưng dường như vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Tại sao từ một cuộc chiến gần như sinh tử lại bỗng chốc trở thành một cuộc hội ngộ cảm động đến phát khóc thế này.

“Chúng ta nên tiến đến…”

Một âm thanh mang theo tiếng thở dốc vang nhẹ lên, Tôn Ngọc cau mày nhìn qua và thấy Thanh Thanh vẫn đang một tay giữa háng và cơ thể đang có dấu hiện tiến về phía trước.

“Thật phiền phức.”

Tôn Ngọc tặc lưỡi và lắc đầu, nàng cũng chẳng rảnh rang đi quản những kẻ có sở thích bệnh hoạn kia. Nhưng nếu nàng làm gì đó gây ảnh hưởng đến Tiên Huyệt Tông thì Tôn Ngọc sẽ ngay lập tức ra tay can ngăn.

“Giờ chúng ta chỉ đợi thôi sao?”

“Chứ ngươi còn muốn làm gì?”

Một vị cường giả Lý nhân cảnh đã chẳng thể kiểm soát nổi, và hiện tại xuất hiện người có khả năng đối chiến ngang cơ với hắn. Nhưng lúc này thì sao? Cả hai người đang ôm nhau thắm thiết và dường như đã biết nhau từ trước.

“Người đó, tông chủ có cảm giác nàng trông thật quen hay không?”

“Quen?”

Đáp trả câu hỏi của Huỳnh Lý Thế Quân, Tôn Ngọc tăng cường tâm thức và rất nhanh nhìn qua được gương mặt cùng hình dáng của nữ tử kia.

“Là nàng!”

“Vậy là đúng thật.”

“Ta đã quên lần cuối nhìn thấy nàng, hình như là hơn sáu năm trước.”

Diệp Trần cùng Diệp Tân có chút thở phào, cả hai lão đều từng nhìn thấy nữ tử đó, nhưng ở đây cũng có rất nhiều người chưa từng biết nàng.

“Nàng được Nguyệt Miên trưởng lão gọi là Thất An, hiện tại vẫn chưa rõ tu vi, nhưng dựa theo những gì chúng ta vừa chứng kiến thì nàng ít nhất cũng có thực lực tương đương Lý nhân cảnh giới.”

“Thực lực tương đương Lý nhân cảnh?”

Kim La Chinh có chút ê răng nói, lão cố giữ bình tĩnh và trong lòng dâng lên thêm một nỗi sợ nho nhỏ.

“Vậy thì, nàng là đồng minh của chúng ta?”

Nguyệt Kỳ tiến đến hỏi, Tôn Ngọc nhìn nàng trong vài giây và gật đầu.

“Trước mắt thì nàng vẫn là đồng minh với chúng ta, nhưng tương lai thì ta không thể nắm chắc.”

“Cứ như đang chơi đùa với lửa vậy.”

“Nếu là lửa thì đã tốt, thứ này không nằm ở mức lửa thôi đâu.”

“Nguyệt Kỳ trưởng lão có vẻ như đang thất vọng lắm, vị cường giả kia cũng chẳng thèm ngó lấy cô lần nào cả.”

Điệp Trung cười nói, anh xoay nhẹ trường thương trên tay và nhanh chóng đeo nó trở lại lưng mình. Bằng cách nào đó mà bản thân anh đang có chút cảm giác thân quen với vị cường giả Lý nhân cảnh kia.

Lắc nhẹ đầu để xua đi suy nghĩ viển vông kia, Điệp Trung vô thức mỉm cười khi nhìn thấy hai con người vẫn đang ôm chặt lấy nhau trên bầu trời. Chàng trai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô gái, nàng cũng đang rất ôn nhu dựa vào ngực của chàng.

Nếu đây không phải là hai cường giả có khả năng phá huỷ thiên địa thì cảnh tượng này nhất định sẽ rất lãng mạn.



“Sao rồi.”

Hàn Tư Không vỗ vỗ lưng Tịnh Y và mỉm cười, cậu đang cảm giác rất ấm áp và hạnh phúc.

Dù đã bỏ lỡ dòng chảy của thời gian, vẫn có người ở đây chờ cậu trở về.

Nàng có trách móc, có hờn dỗi, có thù hận, nhưng vẫn sẽ ôm chặt lấy cậu không buông.

Và Hàn Tư Không cũng sẽ không buông tay, vì cậu sẽ không rời bỏ Tịnh Y thêm một lần nào nữa.

Mối quan hệ giữa cả hai không phải là tình yêu, cũng sẽ không bao giờ là tình yêu.

Đây là thứ mà người đời gọi là: Gia đình.

“Ưm.”

“Em vẫn chưa tha thứ anh!”

Tịnh Y vỗ mạnh vào vai Hàn Tư Không, cậu cười phá lên và xoa xoa cái đầu của nàng, đồng thời vuốt ve cặp tai mèo mềm mại trên chiếc đầu nhỏ xinh kia.

“Đây là Diệu Tiên, phải không?”

“Ừm.”

Cúi đầu hôn nhẹ vào đôi tai mèo, Hàn Tư Không nhắm mắt và âm giọng mang theo khí chất nghiêm túc nhất.

“Cảm ơn cô, đã thay tôi bảo vệ con bé.”

Cái tai vung vẩy nhè nhẹ như thể đang cảm thấy vui, Hàn Tư Không gật đầu và nhanh chóng tách người ra khỏi Tịnh Y.

Đôi mắt đen hướng về nhóm người Tôn Ngọc, cậu mỉm cười và cất tiếng.

“Chư vị không cần căng thẳng, ta đến để tìm người thân. Hiện tại đã tìm được, cũng phải cảm ơn các vị đã giúp đỡ nàng trong thời gian vừa qua.”

“Khi nãy đã mạo phạm các vị, mong mọi người có thể thứ lỗi cho tại hạ.”

Âm giọng vang vọng đất trời, Hàn Tư Không dần dần xoay người như thể có ý định rời đi.

“Kêu lại, nhanh lên!”

Hét lớn trong lòng, Hàn Tư Không đang mong muốn bản thân được mời ở lại đây để ít nhất có thể đi theo đúng kế hoạch bản thân đã dựng sẵn.

“Tiền bối khoan đã!”

Tôn Ngọc rất nhanh nắm bắt tình hình, nàng chắp tay trước mặt và cúi nhẹ đầu.

Vị tiền bối này là cường giả Lý nhân cảnh giới, nếu có sự hỗ trợ từ người này thì Tiên Huyệt Tông và Minh Sơn Môn sẽ không còn nơm nớp lo sợ sự tấn công đến từ bên ngoài nữa.

Và thêm một người nữa là Thất An, nàng tuy rằng có mối quan hệ khá tốt mới Nguyệt Miên trưởng lão. Nhưng nàng lại chưa từng ra sức vì Tiên Huyệt Tông, hay thậm chí là nhìn qua bất kỳ ai ở nơi đây. Nếu có thể trói nàng lại cùng vị cường giả kia với cái cớ tiếp khách thì chuyện tốt sắp đến sẽ không ít hơn hai.

“Chuyện gì? Tông chủ đại nhân chẳng lẽ muốn tại hạ cúi đầu nhận lỗi?”

Hàn Tư Không hạ tông giọng của mình xuống, cậu cần phải làm thế này để tránh những kẻ phiền phức tìm đến mình trong tương lai – thể hiện rằng bản thân là một kẻ kiêu ngạo và không dễ dây vào.

Việc này có lẽ là không quá cần thiết vào lúc này, nhưng Hàn Tư Không vẫn muốn chắc chắn hơn là việc ẩu tả trong thao tác.

“Làm gì có chuyện đó chứ, tiền bối ngài có thân tình với Thất An trưởng lão thì cũng chính là đại khách quý của Tiên Huyệt Tông, vãn bối chắc chắn sẽ không trách móc gì ngài.”

“Chỉ là…”

Tôn Ngọc ngừng lại một nhịp và tiếp lời.

“Mong ngài có thể tạm thời ghé lại Tiên Huyệt Tông, dù sao thì trận chiến vừa rồi có lẽ cũng đã khiến ngài mỏi mệt chút ít.”

“Hmm.”

Hàn Tư Không xoa cằm, cậu có chút tán dương Tôn Ngọc khi có thể đặt lợi ích của Tiên Huyệt Tông lên hàng đầu và không ngại việc thực hiện và đưa ra các quyết định nguy hiểm.

“Ta sẽ có lợi ích gì?”

Xoay người đối diện Tôn Ngọc, Hàn Tư Không thu lại nguồn áp lực của bản thân và một vài nơi chốn xung quanh dần dần xuất hiện các vết nứt.

“Ngài sẽ là quý khách của tông, của cả Minh Sơn Môn.”

“Chỉ vậy thôi?”

Hàn Tư Không lần nữa cất tiếng hỏi, cậu muốn thử xem Tôn Ngọc liệu sẽ sẵn sàng làm đến thế nào chỉ để có thể chiêu mộ được cậu.

“Chỉ cần ngài muốn, chỉ cần Tiên Huyệt Tông bọn ta có thể làm được, đều theo ý ngài.”

“Kể cả bản thân ngươi?”

Mỉm cười chậm rãi, Hàn Tư Không có chút ác ý trong lời nói và trong lòng cũng không khỏi có chút suy tư.

Liệu nàng có sẵn sàng hi sinh bản thân chỉ vì những kẻ này?

“Chỉ cần đó là điều ngài muốn.”

“Được.”

Hàn Tư Không gật đầu, Tôn Ngọc thực sự là một người đầy đủ tố chất để đứng đầu Tiên Huyệt Tông vào lúc này. Và nàng có khả năng dẫn dắt thế hệ trẻ đến với tương lai tốt đẹp hơn.

Bản thân khá yên tâm với cô nàng này, Hàn Tư Không dĩ nhiên sẽ gật đầu đồng ý, vì đó cũng là điều mà cậu đã định sẽ làm khi đến đây.

Xây dựng một nơi chốn cho bản thân mình, cho những người mà mình không thể luôn luôn ở bên để bảo vệ.

Ánh mắt hướng về Tịnh Y, cậu thấy nàng đang xoay lưng về phía mình với đôi tai mèo cụp xuống trông như thể đang khó chịu.

Cười thầm trong lòng, Hàn Tư Không hít nhẹ một hơi và chậm rãi đạp xuyên không gian về trước mặt nhóm người Tôn Ngọc.

“Ngươi tên gọi là gì?”

“Tôn Ngọc, thưa tiền bối.”

“Ừm, ta gọi Lâm Thu Sinh. Mong được chiếu cố.”

Gật nhẹ đầu với Tôn Ngọc, Hàn Tư Không dò xét một lượt những người ở đây. Tất cả bọn họ đều có tu vi cùng thiên phú không hề thấp, dù cho là ở thế hệ trước hay là vào đoạn thời gian này đi chăng nữa.

Nhưng hiện tại thì việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ, Hàn Tư Không chưa từng có ý định sẽ giúp đỡ những kẻ cao tầng, hoặc những kẻ không xứng đáng.

Nhìn qua Tịnh Y, nàng đang chậm rãi hạ xuống mặt đất và đứng im như thể đang chờ đợi gì đó. Hàn Tư Không cười nhẹ và thân ảnh ngay lập tức biến mất tại chỗ.

“Đi nào.”

Cậu nói, đôi tay vỗ nhẹ lên vai Tịnh Y.

“Không đi!”

Nàng có chút gằn giọng và đôi tai mèo cũng xù lông lên.

“Diệu Tiên, cô vẫn ở đây, đúng chứ?”

“Vẫn, nhưng tôi chưa muốn tha thứ cho anh.”

“Tôi biết.”

Hàn Tư Không cười gượng, cậu xoay người và bắt đầu bước đi vào cổng Minh Sơn Môn.



Sự kiện Đại diệt chủng có thể nói đã trực tiếp gắng số phận của tu tiên giả tại Nhân giới với cụm từ “suy thoái”.

Từ xa xưa thì tu tiên đã rất là một tồn tại rất hiếm thấy, nhưng dù thế thì số lượng của họ vẫn đủ để con người không hoàn toàn bị triệt diệt bởi các giống loài mạnh mẽ khác như bán nhân hay ma thú.

Đó cũng chính là lý do mà những kẻ còn lại của thế hệ tu tiên giả hiện tại lại sợ hãi thế giới bên ngoài đến thế, họ giờ đây chẳng thể biết được bản thân có thể vô tình chết bất cứ lúc nào.

Sự lo lắng cùng với nỗi sợ về kẻ đã gây ra Đại diệt chủng mà các tập hợp tu tiên giả lúc này đây chỉ là một khối được kết nối với nhau theo cách lỏng lẻo nhất.

Minh Sơn Môn chỉ là một khu vực như thế mà thôi, còn rất nhiều khu tự trị như thế trên toàn cõi Miqdeni.

Ngay tại trung tâm Minh Sơn Môn, khu vực thềm điện Tiên Huyệt Tông – Một nữ tử với mái tóc đỏ rực và đôi mắt xanh nhạt màu ngọc bích có chút phiêu diêu đang ngồi thiền tu luyện.

Nàng là Khương Hi, thánh nữ Tiên Huyệt Tông lúc này. Tuy rằng tu vi chỉ là Tâm nhân cảnh hậu kỳ, nhưng khả năng luyện chế đan dược lại đã tiếp cận Đan sư cảnh giới.

Đó chính là nhờ vào truyền thừa Đan Đế mà một người anh đã giúp nàng đạt được, đôi mi cong dài khẽ động và Khương Hi chậm rãi nhắm mắt lại.

Đã rất lâu kể từ ngày cuối cùng nàng nhìn thấy người đó, huynh ấy cao lớn, cơ bắp săn chắc và gương mặt không mấy điển trai nhưng lại rất tràn trề nam tính. Làn da ngăm đen và giọng nói trầm ấm dễ chịu.

Khương Hi cười nhẹ trong lòng và từng luồng năng lượng không ngừng chuyển hoá vào cơ thể nàng, váy áo nhẹ bay và mái tóc mang theo hương thơm của hoa cùng dược liệu lan tỏa khắp cả thềm điện.

Địa vị của Khương Hi hiện tại là cực cao, vì thế nên dù nàng có đang ngồi một mình công khai như thế này nhưng chẳng có ai dám tiếp cận nàng. Hơn tám phần số đan dược được toàn tông sử dụng hoàn toàn là nhờ nàng luyện chế, nếu Khương Hi không thành công luyện chế đan dược thì số lượng tu tiên giả mà Tiên Huyệt Tông nắm giữ có lẽ chỉ là con số ở hàng đơn vị mà thôi.

“Bái kiến Thánh nữ, có chút chuyện cần làm phiền ngài.”

Một chất giọng nam tử vang lên, Khương Hi nhăn nhẹ đôi mày và nàng nghiêng nhẹ đầu mình.

“Lui ra.”

Nàng cố tạo âm thanh mang theo sự khó chịu, nhưng nghe qua thì cứ như giọng điệu giận hờn của một người con gái đang ngại ngùng vậy.

Phía sau nàng – người đang quỳ một chân với gương mặt tuấn tú cùng khí chất có phần xa hoa là Kim Dân Khải, con trai Kim La Chinh trưởng lão. Hắn có địa vị cũng thuộc vào hàng cao nhất của thế hệ trẻ cùng với thiên phú tu luyện vượt trội.

Chỉ gần ba mươi tuổi đã chạm đến Tri nhân cảnh hậu kỳ, có dấu hiệu sẽ đột phá đến Tri nhân cảnh đỉnh phong trong vài năm tới. Kim Dân Khải được rất nhiều sự kính trọng cũng như sự ngưỡng mộ của toàn bộ đệ tử Tiên Huyệt Tông, chỉ trừ duy nhất Khương Hi là chẳng hề để tâm đến hắn, cũng bởi vì nàng có địa vị hơn hẳn hắn, và quan trọng nhất: Nàng không hề ưa thích bản tính kiêu ngạo cùng tính cách có phần ích kỷ của Kim Dân Khải.

Tông môn này hoàn toàn là sân chơi của hắn, tha hồ làm trời làm đất với sự chống lưng của cha mình.

Bản tính này hoàn toàn không thể vào mắt Khương Hi, đó chính là lý do cho thái độ cực kỳ gay gắt của nàng vào lúc này.

“Khương Hi thánh nữ là có vấn đề gì với ta sao?”?

Kim Dân Khải cười nói, hắn đứng dậy và phủi phủi vào tà áo mình.

Khương Hi có dung mạo tuyệt sắc cùng khí chất cao quý, nếu hắn có thể bắt được trái tim nàng thì với khả năng luyện đan của nàng sẽ giúp hắn như hổ mọc thêm cánh. Kim Dân Khải liếm nhẹ môi và chân trái dường như muốn lên thêm một bước.

Vù!!!

Một làn gió thổi nhẹ qua, gương mặt Kim Dân Khải bỗng nhiên ngưng trọng lại. Bởi hiện tại trong thềm điện vừa xuất hiện một người hoàn toàn xa lạ.

Thân thể cao lớn cùng gương mặt không mấy tuấn tú, đôi mắt đen tuyền và khí chất tràn đầy huyết tinh cường tráng của nam tử.

Người này là ai?

Tại sao mình lại chẳng thể cảm nhận được khí tức của hắn?

Kim Dân Khải đứng im tại chỗ, đôi mắt quét nhẹ một vòng xung quanh và xác định kẻ vừa tiến đến chỉ có một mình. Hắn nuốt ực một ngụm nước bọt và toàn bộ sức mạnh Trí nhân cảnh hậu kỳ chậm rãi dâng lên.

Hắn kiêu ngạo, nhưng không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng kẻ này yếu đuối. Nếu hắn đã có thể vô thanh vô tức tiến đến được khu vực này thì nghĩ là các trưởng lão đã không hề xuất thủ ngăn chặn hắn.

Có hai trường hợp cho chuyện này.

Một là các trưởng lão cũng không thể cảm nhận được hắn do tu vi của hắn đã quá vượt trội, nếu thế thì Kim Dân Khải cũng chẳng thể chạy thoát dù cho có dùng toàn lực.

Hai là các trưởng lão đã tiến hành ngăn cản nhưng lại thất bại, điều đó cũng ám chỉ về tu vi của người này chắc chắn là cực kỳ cường đại.

Kim Dân Khải không cho rằng kẻ đến là khách, chẳng ai lại để khách tự mình chạy vào tận thềm điện nằm sâu ở trong tông môn một mình như thế cả.

Bước chân nhẹ nhàng lùi về phía sau, Kim Dân Khải thu liễm khí tức của mình đến tối đa và rất chậm rãi di chuyển từng bước chân để rời khỏi đây.

Đôi mắt xanh có chút ngạc nhiên nhìn về người đang đứng ngay phía trước mặt mình, hắn cao lớn và cơ thể cơ bắp như một kẻ đồ tể, nhưng khí chất lại như một người bảo hộ đáng tin cậy.

Khương Hi im lặng, nàng nín thở chờ đợi một âm thanh, hành động hay bất cứ thứ gì có thể phá vỡ sự im lặng trong bầu không khí vào lúc này. Bởi vì ngay thời điểm người này xuất hiện tại nơi đây, cả nàng và Kim Dân Khải đều hoàn toàn bất động. KHÔ𝑵G‎ Q𝖴Ả𝑵G‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝗋uyệ𝓷‎ tại‎ {‎ t𝗋u‎ mt𝗋uye𝓷﹒V𝑵‎ }

Nàng cũng có cùng cách suy nghĩ với Kim Dân Khải, có lẽ bất cứ người nào có tâm trí bình thường cũng sẽ rất nhanh đồng ý với cả hai người họ. Hiện tại cách tốt nhất là rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.

Trái tim bắt đầu đập ngày càng mạnh, Khương Hi dùng đôi tay đang run rẩy lên và đè mạnh vào ngực mình. Nàng dùng sức cố nén âm thanh trái tim mình đang sợ hãi nhỏ đến mức tối đa.

Không biết có phải do bản thân quá run rẩy nên nàng đã vô tình tăng cường toàn bộ sức mạnh cảnh giới vào lực tay bản thân, và điều đó khiến cho chiếc váy áo nhanh chóng bị kéo căng và rất nhanh rách một mảng lớn ngay ngực.

Xoẹt!

Âm thanh đầu tiên cất lên sau một đoạn thời gian ngắn cả không gian chìm vào yên tĩnh, người thần bí xoay đầu nhìn lại và đôi mắt đen mang theo vài tia ngạc nhiên nhìn vào Khương Hi.

“K-Không…”

Khương Hi run rẩy, âm thanh của nàng lí nhí và nhỏ đến mức chẳng thể nghe được, nhưng người đối diện dường như có thể nghe hiểu nàng đang cố nói gì.

Hắn mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng chẳng hề mang theo bất cứ cảm xúc nào.