Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 123: Eilrine - Thành Phố Alibiga



“Trưởng thôn!”

Một đám thanh niên có cơ thể không quá cường tráng bỗng chốc trở nên mừng rỡ và chạy nhanh đến chỗ Hoàng Nghi, họ có lẽ đang trong trạng thái căng thẳng nhất trước khi anh tiến đến.

“Haha… Hoàng huynh đã đến thì cũng dễ để nói chuyện hơn rồi.”

Một kẻ khác với mái tóc bồng bềnh cùng đôi tay chật kín các hình vẽ chậm rãi cất tiếng, hắn nghiêng nhẹ đầu và gương mặt méo mó cũng nở một nụ cười tràn đầy sát ý.

Hoàng Nghi bước chân nhanh hơn và đôi mắt cũng hoàn toàn bao phủ bởi chiến ý, anh không ngại phải đánh nhau nếu đó là điều bắt buộc. Thôn làng này chính là nơi con trai anh cần để có một cuộc sống bình thường như bao người.

Và nó, sẽ không bị huỷ hoại bởi những kẻ như thế kia.

“Nói chuyện?”

Hoàng Nghi nghiến nhẹ răng mình và khí tức bỗng chốc dâng cao tạo ra từng đợt sóng gợn len lỏi vào không khí.

“Khí tức này!”

“Tâm nhân cảnh cao thủ!”

“Không ổn!”

Từng kẻ ngay lập tức bị hoảng sợ đến, bọn chúng không hề nhận được bất kỳ tin tức nào cho việc Hoàng Nghi đã đột phá đến Tâm nhân cảnh giới cả.

“Chạy!!!”

Tiếng la ó vang lên, dù rằng bản thân không quá thông minh nhưng bất cứ kẻ nào tại đây cũng hiểu rằng sức mạnh chênh lệch một đại cảnh giới là lớn đến nhường nào.

Dù tất cả bọn chúng là Chi nhân cảnh đỉnh phong thì cũng chẳng thể làm gì chứ đừng nói đến chuyện ở đây chỉ có chưa đến hai người đỉnh phong.

Quốc Huỳnh nuốt nhanh một ngụm nước bọt, hắn cũng chính là kẻ vừa hách dịch với Hoàng Nghi vài giây trước, nhưng hiện tại lại đang chậm rãi hạ gối và hai tay chống xuống nền đất dơ bẩn.

“Hoàng Nghi huynh trưởng xin hãy thứ lỗi, chúng ta chỉ là một lũ thuộc hạ làm việc theo lệnh mà thôi.”

Dù cho khí tức Hoàng Nghi vừa toả ra cũng chỉ tầm mức Tâm nhân cảnh sơ kỳ mà thôi, chỉ nhiêu đó là quá đủ để hoàn toàn diệt sát đội nhóm bốn Chi nhân cảnh của Quốc Huỳnh.

“...”

Hoàng Nghi ngước nhẹ đầu lên trước, anh đã chuẩn bị cho một trận đánh dài hơi nhưng thực tế có vẻ khác biệt hoàn toàn.

“Là Tâm nhân cảnh cao thủ!!!”

Từng người từng người đều giật mình lùi ngược về sau, họ có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu bị cuốn vào trận chiến giữa tu tiên giả Tâm nhân cảnh và Chi nhân đỉnh phong.

Không! đó không phải là cuộc chiến, mà là cuộc tàn sát một chiều.

Không khí có chút lạnh lẽo, Hoàng Nghi chậm rãi giơ lòng bàn tay lên trước mặt mình.

Anh thở nhẹ một ngụm khí, đôi mắt yên tĩnh như thể chỉ còn lại duy nhất bản thân giữa thế gian này.

Huyền Long Giáng!

Bàn tay nắm chặt lại và một luồng năng lượng ngay lập tức bùng nổ mạnh mẽ, từ cơ thể Hoàng Nghi chậm rãi tuôn ra một màu xanh dương nhợt nhạt.

Màn sương chậm rãi tụ thành một khối, đầu cự long hiện lên càng ngày càng rõ ràng và mặt đất xuất hiện những đợt rung chấn nhỏ.

“K-Không ổn!”

“Báo cho trưởng môn!!!”

Quốc Huỳnh hét lớn, hắn lách người và đôi chân giậm mạnh phóng thẳng về phía Hoàng Nghi.

Nếu hắn bỏ chạy vào lúc này thì đầu cự long kia có khả năng sẽ bắt trọn cả bọn lại một chỗ. Nhưng nếu chia lực lượng ra và để hai người bỏ chạy với hai hướng khác nhau trong lúc hắn cùng kẻ bên cạnh sẽ t·ấn c·ông cầm chân Hoàng nghi thì sẽ có tỷ lệ đào tẩu thành công cao hơn.

“Ngọc Thiên!”

“Giết!!!”

Hai tay nổi cuồn cuộn các múi cơ và đôi mắt lóe mạnh ánh sáng nhẹ, Quốc Huỳnh hướng hai tay đến trước mặt Hoàng Nghi và vỗ mạnh vào nhau.

Ầm!!!

Âm thanh như thể một v·ụ n·ổ phát ra, gió thổi tạo thành một đám bụi nhỏ. Cơ thể phóng ngược ra sau và đôi chân lần nữa dậm mạnh để lấy đà.

Quốc Huỳnh chắc chắn đòn vừa rồi thậm chí chẳng thể tạo ra thương tổn gì cho Hoàng Nghi cả, nhưng hắn vẫn cần phải thực hiện vì đó là kỹ năng duy nhất có thể gây rối cho đối phương và tạm thời khiến hắn mất đi tầm nhìn.

Vèo!

“Khặc!”

“Không thể nào…”

Cơ thể căng cứng lại, Quốc Huỳnh nhìn thấy đám bụi dần dần tiêu tán và nơi Hoàng Nghi vừa đứng chẳng còn lại bất cứ thứ gì cả.

Và một loạt âm thanh như thể ai đó đang bị b·óp c·ổ khiến hắn rung rung hàm răng của mình.



Không lẽ Ngọc Thiên đã…

Như thể xác nhận điều gì, Quốc Huỳnh chậm rãi xoay đầu nhìn về phía sau.

Đôi mắt hắn mở to và trái tim gần như ngừng đập.

Hoàng Nghi đang đứng ở đó, cự long vẫn đang hình thành trên đầu anh.

Nhưng trên tay anh lại đang có một cơ thể nhão nhoẹt với tứ chi thả lỏng như con rối đứt dây.

“Các ngươi đến đây với suy nghĩ rằng bản thân là kẻ chinh phục, và bất cứ kẻ chinh phục nào cũng cần một cái kết viên mãn.”

Bàn tay thả khỏi cái cổ đã bị bóp nát kia, Hoàng Nghi liếc nhẹ về phía Quốc Huỳnh và tất cả những người khác vẫn đang lùi rất xa khu vực này, có kẻ b·ị t·hương và cũng có rất nhiều người đã bị dư chấn cuộc chiến làm cho b·ất t·ỉnh.

Nhưng bất cứ ai cũng đang thể hiện một biểu cảm chung: Sợ hãi!

Không ai biết rằng Hoàng Nghi đã làm gì, nhưng Ngọc Thiên là chân chính tu tiên giả Chi nhân cảnh đỉnh phong. Vậy mà lại bị g·iết nhanh đến mức chẳng thể phản kháng.

Quốc Huỳnh gương mặt bắt đầu xiêu vẹo, hàm dưới cùng hai chân của hắn gần như đang run rẩy hết mức. Trái tim cũng đập một cách dồn dập và bờ lưng trở nên lạnh như băng.

Hắn không thể chạy được nữa, Hoàng Nghi vừa thể hiện tốc độ bản thân vượt trội hoàn toàn so với hắn.

Nhưng dường như có gì đó.

Quốc Huỳnh đưa mắt quét nhanh một vòng và phát hiện hai đồng bọn của mình đã t·ẩu t·hoát thành công, hắn thở dài trong lòng và bàn tay siết chặt.

“Sát nhập?”

“Haha…”

Hoàng Nghi cười lớn, anh lắc lắc nhẹ cổ tay và bước đi về phía Quốc Huỳnh một cách cực kỳ chậm rãi.

Ong! Ong! Ong!

Từng bước chân của anh lại tạo ra một đợt rung chấn nhẹ trong không khí. Và đầu cự long lại rõ ràng thêm một chút nữa.

Anh hiểu rõ thế giới này là như thế, sự bẩn thỉu của những kẻ cầm quyền và sức mê hoặc của quyền lực.

Chỉ mới tháng trước, anh chỉ làm một Chi nhân cảnh đỉnh phong tương tự với tất cả bọn chúng.

Nhưng sau khi đột phá đến Tâm nhân cảnh giới, mặc dù vẫn chưa thể tạo ra tâm niệm cho mình nhưng Hoàng Nghi vẫn có thể hưởng thụ cảm giác mê hoặc mà thực lực mang lại.

Như thể bản thân mình có thể làm mọi thứ, có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

“Đây chỉ là bắt đầu…”

Hoàng Nghi nói trong lòng mình, anh vẫn chưa thể chân chính đặt chân vào hàng ngũ của những kẻ mạnh. Hoặc ít nhất là đủ tư cách để những kẻ mạnh kia nhìn nhận chính mình.

Đầu cự long trở nên sậm màu hơn và từng đợt gió lạnh thổi lướt qua không gian nơi đây.

Ở trước mặt anh, Quốc Huỳnh cố nén hô hấp của mình lại và tứ chi cũng liên tục được năng lượng tự nhiên tăng cường qua từng giây.

Chi nhân cảnh đỉnh phong cho phép hắn có thể liên tục cường hoá tứ chi và tăng mạnh sức chiến đấu cũng như độ linh hoạt của toàn cơ thể, nhưng Quốc Huỳnh thừa biết rằng chỉ nhiêu đó là chẳng thể đủ để chạy trốn khỏi Hoàng Nghi.

Nhưng hắn không cần bỏ chạy, hiện tại việc duy nhất cần làm chỉ là câu giờ cho đến khi có các thành viên cấp cao Tâm nhân cảnh khác đến ứng cứu.

Hoàng Nghi có vẻ như chỉ vừa tiến vào Tâm nhân cảnh giới, vì thế nên nếu có thêm tiếp viện đồng cấp thì Quốc Huỳnh sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn.

Chỉ cần câu giờ!

Hai tay áp chặt xuống mặt đất, Quốc Huỳnh dồn lực vào đôi chân và toàn bộ bắp tay căng cứng lên hết mức.

Đây là một loại Tiên pháp cấp thấp, tuy nó không có lực công kích quá mạnh mẽ nhưng lại có độ thực dụng trong chiến đấu rất cao.

Ầm!

Cự long lắc nhẹ đầu, một âm thanh như tiếng pháo vang dội phát ra và Hoàng Nghi dừng lại bước chân.

Anh đã có thể cảm nhận được sự trống rỗng bên trong thể nội của mình, Đạo tâm vẫn chưa được hình thành và cảnh giới Tâm nhân cảnh chưa hoàn toàn vững chắc sẽ khiến cho các cuộc chiến dài hơi không mang lại kết quả tốt cho anh.

Đó là lý do Hoàng Nghi sử dụng Hoàng cấp Tiên pháp – Huyền Long Giáng để chiến đấu.

Tiên pháp này có uy lực vượt trội nhưng lại có thời gian cần thiết để thi triển quá lâu, đó cũng là lý do Hoàng Nghi mặc kệ Quốc Huỳnh câu giờ dù rằng anh cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Không quan trọng là ai đến, anh sẽ bảo vệ nơi đây!

Gào!!!

Đầu cự long gầm thét, hai tay Hoàng Nghi giơ lên và cái miệng lớn của cự long mở rộng ra.

“Cự long mở miệng? Ngươi định-”

Không để Quốc Huỳnh nói hết câu, đầu cự long đã xuất hiện trước mắt hắn và hàm răng sắt bén ngay lập tức khiến cơ thể Quốc Huỳnh bị cắn nát thành hai nửa riêng biệt.



Phụt!!!

Máu bắn tung toé và phần thân dưới Quốc Huỳnh ngã nhào ra nền đất, đôi mắt Hoàng Nghi chỉ nhìn lướt qua và rất nhanh chuyển sự tập trung về phía những kẻ khác đang run rẩy bỏ chạy.

Anh không có ý định truy đuổi, nhưng nếu để bọn chúng rời đi thì cũng không phải là một quyết định có lợi ích.

Chỉ là…

Một cảm giác nặng nề len lỏi vào tâm niệm Hoàng Nghi, anh cảm nhận được nơi sâu nhất trong tâm thức mình dần dần xuất hiện các chấm đen nhỏ li ti dần dần tụ hợp lại thành một khối duy nhất.

Nó nhỏ, nhưng lại tạo ra áp lực nặng đến khó tin.

“Ma niệm…”

Phủi nhẹ ngực mình, Hoàng Nghi xoay người bỏ đi trở vào thôn.

Sẽ có một cuộc đại chiến khác, điều quan trọng nhất lúc này chính là xoá bỏ ma niệm và tìm cách bồi dưỡng tâm niệm để đạo tâm được sinh ra.

Tâm nhân cảnh là cảnh giới duy nhất mà tu tiên giả có thể tạo và bồi dưỡng tâm niệm của mình, đây có thể nói chính là nền tảng cực kỳ quan trọng để tiến thêm trên tiên lộ.



“Bảng trạng thái.”

[Chủ nhân: Hàn Tư Không - Hirio]

[Tuổi: 61]

[Chủng tộc: Nhân loại]

[Cảnh giới: Lý nhân cảnh hậu kỳ - Đủ điều kiện đột phá]

[Thể chất: Cực hạn – Chiều cao: 1m96 – Cân nặng: 95kg]

[Tâm niệm: Hỗn Độn Chân Tâm – Hoàn Thiện]

[Không gian lưu trữ: 19 đơn vị]

- Tẩy Cốt Đan – 7 viên

- Phá Không Cự Kiếm – 1 thanh

- Thân xác Tiên nhân Thiên tiên – 1 bộ

- Linh hồn cường hoá Ác Sinh Linh – 4 đơn vị

- Đá năng lượng luân hồi – 1 viên

- Giáp cốt xuyên tiên – 1 bộ

- Tiên pháp Thiên cấp ??? – 1 quyển

- 2 lần sử dụng tra cứu thông tin mức độ bí mật

[Nhiệm vụ: Đột phá Chân nhân cảnh giới]

[Điểm tích lũy: 16 800]

[Danh hiệu: Hỗn Độn ???? ???]

[Hệ thống: Cấp độ giới hạn 11]

[Năng lượng quy tắc thế giới còn lại – 395 đơn vị]

[Nhiệm vụ phụ: Huỷ bỏ truyền thừa Đan Đế - Thời gian: 360 ngày]

[Nhiệm vụ phụ: Thay đổi cấu trúc năng lượng Nhân giới]

[Nhiệm vụ phụ: Kéo dài thời đại]

[Nhiệm vụ đặc biệt: (Trợ giúp) hoặc (Tiêu diệt) Thiên mệnh chi tử]

“Hừm…”

Hàn Tư Không xoa nhẹ cằm, cậu đã thử tìm cách đột phá Lý nhân cảnh đỉnh phong nhưng lại thất bại vài lần. Tuy rằng đã thử sử dụng đến năng lượng quy tắc thế giới, hệ thống lại chẳng còn đủ khả năng chuyển hoá năng lượng này được nữa.

Giới hạn cơ thể của Hàn Tư Không đã đạt đến đỉnh điểm, và do bản thân cậu không được các bảo vật và tài nguyên quý hiếm bồi dưỡng cho cơ thể nên giờ đây cảnh giới Lý nhân hậu kỳ đã vượt ngoài sức chịu đựng sẵn có.

“Hỗn Độn…”

Tâm niệm khẽ động, Hàn Tư Không đảo mắt xung quanh không gian rộng lớn và trống rỗng trước mắt mình.

Hắc tinh vẫn đang xoay tròn và giờ đây nó đã có kích thước của một tinh cầu nhỏ.



Không gian vặn vẹo, một bóng người dần dần được hình thành và đôi mắt sáng rực của nó nhìn thẳng vào cậu.

Hàn Tư Không cười, đây chính là hiện thân của Hỗn Độn Chân Tâm với dạng thực thể.

Tuy rằng nó dường như có ý thức riêng, nhưng Hàn Tư Không lại không có gì chứng minh điều đó cả.

Chỉ duy nhất một chuyện mà Hàn Tư Không biết rõ, Hỗn Độn Chân Tâm đã chiếm quyền kiểm soát cơ thể cậu trong gần ba mươi năm. Có lẽ nhiêu đó thời gian là đủ để Hỗn Độn Chân Tâm tự tạo ra một tầng ý thức riêng biệt hoàn toàn rồi.

“Kỹ năng duy nhất mang tên thôn phệ, mình thật lòng không muốn tu luyện nó chút nào.”

Lắc nhẹ đầu và dời tầm mắt ra xa, Hàn Tư Không ra lệnh trong tiềm thức và vị trí của cậu ngay lập tức được thay thế bởi Hỗn Độn Chân Tâm.

“Sáu năm.”

Hàn Tư Không gật đầu với Hỗn Độn Chân Tâm, sáu năm là thời hạn mà Hỗn Độn Chân Tâm cần để hoàn thành mọi việc bên ngoài, và trong lúc đó thì Hàn Tư Không sẽ học cách làm chủ nguồn sức mạnh này tại nơi đây.

Chỉ mong rằng sáu năm là đủ để cậu làm được ít nhất một nửa công việc.

“Bắt đầu.”



[Thông tin: Kim Trảo trong quá trình xác nhập Hỗn Độn Chi Thể]

[Thông tin: Thất bại]

[Thông tin: Kim Trảo trong quá trình xác nhập Hỗn Độn Chi Thể - Lần 2]

[Thông tin: Thất bại]

.

.

.

[Thông tin: Xác nhận Kim Trảo thành công]

[Thông tin: Bắt đầu khởi tạo kỹ năng thứ hai – yêu cầu chủ nhân giữ vững nhận thức]

“Vẫn còn rất tốt.”

[Thông tin: Thất bại]

[Thông tin: Bắt đầu khởi tạo kỹ năng thứ hai – Lần 2 - yêu cầu chủ nhân giữ vững nhận thức]

[Thông tin: Thất bại]

.

.

.

Bầu trời chạm đến một màu đen sẫm, ánh mặt trời hoàn toàn lui về nhường lại phần sân diễn cho màn đêm thăm thẳm tiến đến.

"Đây là nơi thứ tư dám từ chối bổn đại gia rồi, chó má nó chứ!"

Hắn nghiến răng và chửi đổng lên, cái bụng lớn cũng nhẹ nhàng lắc lư.

Hắn tên là Soriano - một bán nhân thuộc lớp Elf với vai trò Pháp sư của đế chế Eilrine vĩ đại. Với thân phận là Pháp sư hợp cách của Thượng Viện Thiên Môn - nơi có thể coi là căn nhà chung của kẻ mạnh, thì Soriano hoàn toàn có tư cách nổi giận khi có đến bốn quán rượu dám đưa lời từ chối dành cho hắn với lý do đã hết chỗ.

"Ngài có muốn tiếp tục?"

Gã người hầu dừng xe trước một quán rượu có quy mô và tầm vóc hoàn toàn ăn đứt những chỗ khi nãy họ vừa ghé qua, nhưng biểu cảm của Soriano lại có chút khó chịu và trông như thể hắn vừa ăn phải một thứ gì đó cực đắng vậy.

"Năm Giọt Lệ… Quá đắt đỏ so với ta vào lúc này."

Mặc dù bản thân Soriano vừa được thăng cấp lên thứ hạng 791 class Pháp sư nhưng tài chính vào lúc này vẫn chưa được tăng tiến nhiều đến mức hắn có thể ăn chơi thoả sức tại nơi đắt đỏ này.

"Vậy… Trở về sao ạ?"

"Không, cứ tiến vào đi."

Soriano thật ra không phải là một lão trung niên nghèo khổ, thậm chí có thể nói hắn thuộc vào tầng lớp thượng lưu và có khối tài sản đủ đầy để ăn chơi xa hoa đến cuối đời. Nhưng bản thân Soriano lại rất tiết kiệm và không thích phung phí tiền củ, đó cũng là lý do mà các quán rượu khác đã mời hắn vào khu vực VIP nhưng vẫn chỉ là cái xoay người bỏ đi từ Soriano.

Hắn – là một kẻ cực kỳ bủn xỉn.

“Xin chào thượng khách, ngài có đặt trước?”

Nhân viên bảo vệ rất nhanh tiếp đón Soriano, gã niềm nở và bộ áo vest trắng gần như đang tỏa sáng rực rỡ.

(Thật xa hoa.)

Soriano nghĩ thầm trong đầu, hắn vẫy vẫy tay và bước nhanh vào trong. Hiện tại hắn thật sự muốn ngồi xuống và thưởng thức một ly rượu thật thơm ngon cùng với vài mỹ nhân xinh đẹp trong lòng mình.

“Một ly witch master!”

“Vâng!”