Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 132: “Không được chạm vào tai!”



“Sao có thể?”

Lauriel bước đến và sờ tay lên ngực Hirio, nàng ngước nhìn cậu vài giây ngắn.

“Cho tôi xem bảng trạng thái của anh.”

“Được.”

[Tên: Hirio]

[Tuổi: 67]

[Chủng tộc: Fairyn lai Elf]

[Mật độ Mana: 28%]

[Thuộc tính: Phong - Mộc]

[Level: 2 - Tam tinh]

[Thể chất: 1m97 - 92kg]

[Hòm đồ: Không]

“Hửm?”

“Hửm?”

Cả hai đồng thời há mồm ngạc nhiên, Lauriel thì sững sờ trước tốc độ hấp thu exp của Hirio. Còn về Hirio thì ngạc nhiên khi bảng trạng thái đưa ra cho nàng xem hoàn toàn khác với khi cậu tự xem chúng.

“Là do quy tắc của thế giới sao?” - Hirio.

“Chỉ với 28% [Mật độ Mana] mà anh lại có tốc độ chuyển hoá nhanh đến thế, thật khủng kh·iếp.”

Lauriel tặc lưỡi, nàng đã dự tính rằng Hirio sẽ cần ít nhất nửa năm để hoàn toàn hấp thu hết lượng exp kia. Và thậm chí nhiều khi chỉ đủ đến Level 1 [Thập tinh] mà thôi.

“Anh không bị thất thoát quá nhiều exp nhỉ?”

“Ừm, gần như rất ít.”

Hirio nói, cậu nhìn vào bàn tay nhỏ xinh của Lauriel vẫn đang để trên ngực mình mà cảm giác có chút vui vẻ.

Nàng dường như không ngại đụng chạm cơ thể với cậu quá nhiều.

“Cái này đúng là ngoài dự liệu của tôi, vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng tiến về khu vực khác để giúp anh đạt Level 3, hoặc ít nhất là Level 2 [Thập tinh].”

Hirio nắm lấy tay Lauriel và lắc nhẹ đầu.

“Tôi có thể cảm nhận được cơ thể này sẽ không thể tiếp tục vận chuyển mana nếu tiến lên cấp độ cao hơn được. Khả năng rất cao sẽ bị phản phệ.”

“Tại sao?” - Lauriel siết tay, nàng cau mày và vô thức nhìn về phía vai trái Hirio.

“Là do khiếm khuyết cơ thể?” - Lauriel.

“Ừm, bản thân Hỗn Độn Chân Tâm rất cường đại nên việc cơ thể hiện tại của tôi tuy rằng có thể tăng thêm tốc độ và phát triển rất nhanh nhưng cũng phải ưu tiên việc phục hồi toàn vẹn trước tiên.”

Hirio không định nhắc đến bản thể Hỗn Độn Chi Thể kia, bởi vì nó là một cơ thể hoàn chỉnh nên nếu Hirio bị chiếm giữ ý thức thêm lần nữa…

Khả năng cao cậu sẽ mất đi quyền làm chủ cơ thể và Hỗn Độn Chân Tâm sẽ chính thức trở thành Hirio.

Đó chỉ là suy đoán, nhưng linh tính mách bảo cậu rằng đó là chính xác.

Ít nhất cho đến khi phục hồi thể trạng, không thể cho Hỗn Độn Chân Tâm phát triển vượt quá khả năng kiểm soát của cậu.

“Ừm, vậy Level 3 đúng là không nên đột phá. Nhưng Level 2 [Thập tinh] vẫn có thể chứ?”

“Có thể.”

Hirio gật đầu, cậu cúi người và tựa đầu vào vai Lauriel.

Mùi hương thơm từ cơ thể thiếu nữ chui vào mũi khiến tâm trạng cậu thoải mái rất nhiều, nàng cũng chẳng hề né tránh mà chỉ im lặng đứng đó.



“Cô không cần ôm hết trách nhiệm về mình, tôi chỉ toàn nhận được sự giúp đỡ mà thôi.”

“Anh thấy phiền sao?” - Lauriel.

“Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.” - Hirio.

“Vậy thì được rồi.” - Lauriel.

“Tôi thật sự đổ cô thêm lần nữa rồi.”

Hirio dụi dụi đầu và cảm nhận rõ ràng làn da mềm mịn kia.

“Anh không nhận ra bản thân mình to xác đến thế nào ư?”

Lauriel cười và vuốt tóc Hirio, nàng có cảm giác như bản thân đang chăm một đứa con khổng lồ vậy.

“Tôi chỉ nhận ra bản thân thật sự thích cô đến điên rồi.”

Hirio nói với chất giọng không thay đổi.

“Rồi rồi, chúng ta nên đến khu tiếp theo thôi.”

Lauriel gõ lên đầu cậu và nói, đôi mắt nàng chớp nhẹ vài lần và trước mắt xuất hiện một chiếc lá cây chậm rãi tiếp cận.

Chiếc lá rơi không theo một quy luật nào và tan biến khi vừa tới trước mắt Lauriel, một dòng chữ xuất hiện ngay lập tức trong tiềm thức nàng.

“Đại Yêu Tộc cử đến bốn Sát Thủ theo dõi bồ, thực lực Level 10 [Cực hạn] và đang quan sát toàn bộ phạm vi rừng khổng lồ.”

Trái tim rung lên một nhịp, Lauriel điều chỉnh hô hấp và gương mặt vẫn rất bình tĩnh.

Nàng biết rõ người vừa gửi tin là ai, chỉ duy nhất một người có thể tiếp cận những Sát Thủ tinh nhuệ nhất của Đại Yêu Tộc mà không bị đối phương phát giác đồng thời truyền tin báo hiệu cho nàng - Hanna. Chỉ duy nhất cô có thực lực này mà thôi.

Nghĩa là hiện tại mọi nhất cử nhất động của Lauriel và Hirio đều đang bị quan sát, bọn chúng dường như chưa từng buông tha cho kẻ đào thoát Lauriel một giây nào.

Có lẽ chúng ngại ngài Nhất Thượng Long nên sẽ không gây hại cho nàng, nhưng một khi Lauriel để lộ bản thân chính là Tuyệt Kiếm Tiên Tử năm đó đã dính vào tội phản bội Tiên Tử Đoàn thì có lẽ ngài Genju cũng khó bảo hộ nàng trước sức ép từ Đại Yêu Tộc.

Nhưng Lauriel cười tự giễu bản thân trong lòng, nàng cảm thấy buồn cười khi những kẻ Đại Yêu Tộc luôn nhắm đến nàng để mong rằng có thể lợi dụng nàng như một điểm yếu nhằm khống chế ngài Nhất Thượng Long - Genju, chúng còn chẳng nhận ra ngài ấy sẽ lựa chọn từ bỏ Lauriel một khi phát sinh vấn đề nghiêm trọng cần phải chọn lựa.

Giữa tình thân và trách nhiệm, ngài ấy sẽ như ngàn năm trước lựa chọn trách nhiệm mà thôi.

Ánh mắt nàng vô thức hướng về Hirio, cậu là một kẻ không đáng để nàng phải đánh đổi nhiều đến thế. Nhưng nếu không có cậu, tàn hồn mang tên Vương Tử Nghiên đã sớm chỉ còn lại một chút ký ức về nàng tồn tại. Lauriel đã dựa dẫm vào Hirio vào thời điểm nàng yếu đuối nhất, cũng là thời điểm cậu chẳng có sức mạnh gì.

Trái tim đập nhanh từng hồi, Lauriel có chút cảm giác nóng trong người và đôi tai đỏ như gấc.

“Tiếp tục thôi!”

Nàng nói với chất giọng lạnh lùng, nhưng khi Hirio rời đầu mình ra thì hoàn toàn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng đôi tai Elf đỏ chói kia.

Cậu mỉm cười và hôn nhẹ lên chúng.

“Á!”

Lauriel giật mình chụp lấy đôi tai kia, nàng trừng mắt nhìn Hirio và cậu đã nhanh chân rời đi.

“Hirio!”

“Vâng!”

Nhưng ngay sau khi nàng hét tên cậu, Hirio ngay lập tức chạy trở về và đứng rất ngoan ngoãn trước mặt nàng.

“Không được chạm vào tai!” - Lauriel đỏ mặt nói.

“Vậy những chỗ khác thì có thể?”

Hirio hỏi.

“Chỗ khác cũng không thể!”

“Thấy chưa, cô cũng như bất kỳ cô gái nào khác thôi mà. Đâu có gì khác.”

Hirio cúi đầu ghé mặt sát vào Lauriel và nói, giọng nói dửng dưng đến khó chịu.



“Tôi không hiểu anh đang muốn nói gì.” - Lauriel.

“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy mệt mỏi thay cô khi cứ nghĩ mình là một người con gái cực kỳ mạnh mẽ nên hiển nhiên có thể gánh chịu mọi tiêu cực của thế giới này vậy.” - Hirio.

“Nói cứ như thể anh có liên quan vậy.” - Lauriel.

“Không thì sao, mà có thì lại thế nào?” - Hirio.

Lauriel quay đầu không nhìn vào Hirio nữa, nàng trề môi và tâm trạng bỗng trở nên khó chịu.

Hirio nói hoàn toàn đúng những gì Lauriel đang cảm thấy, nàng cho rằng bản thân xứng đáng gánh chịu tất cả những thứ tiêu cực mà mình gặp phải. Đơn giản vì nếu không đáng bị thì nàng lẽ ra không phải gặp bất kỳ sự kiện bất hạnh nào cả, nhưng thực tế thì không như vậy. Cuộc đời Lauriel có thể tóm gọn trong sự oan ức và mệt mỏi đến cực hạn.

“Có lẽ chỉ cần chăm chỉ thì vài tháng anh sẽ đạt Level 2 [Thập tinh]. Khi lúc đó đến thì gọi lớn tên tôi bốn lần.”

Lauriel nói và ngay lập tức biến mất tại chỗ, Hirio lắc đầu và thở dài một hơi.

Nàng thật sự rất cố chấp và cứng đầu đến khó tin, nhưng cũng không phải vấn đề một khi cậu đã ở đây.

Đôi mắt bỗng nhiên đen thành hai hốc mắt và Hirio chìm vào tâm thức mình, trước mặt cậu là bản thể khác của mình. Giờ đây thì Hỗn Độn Chân Tâm đã hoàn thiện và tại Nhân giới thì Hirio đã để một bản thể khác của mình lại đó.

Hỗn Độn Chi Thể!

Hirio cần để lại một đường di chuyển để có thể trở về Nhân giới, và sau khi đạt được ít nhất Level 9 thì cậu sẽ trở về lần nữa. Cho đến lúc đó thì Hỗn Độn Chi Thể sẽ thay Hirio chăm sóc cho Tịnh Y và các thế lực của cậu tại đó.

“Mình cũng thật là một kẻ thiếu trách nhiệm, nhỉ?”

Hirio nói và dậm mạnh chân xuống đất, lòng đất rung nhẹ cùng lúc một loạt gai nhọn đâm thẳng lên trời.

“Dù có nấp sâu đến mấy mà không chịu tẩy rửa cho sạch thì vẫn bốc mùi lắm.”

[Thông tin: Ma thú Level 2 [Ngũ tinh] - Sa Trùng Quỷ]

[Nhiệm vụ phụ: Tiêu diệt 100 con Sa Trùng Quỷ Level 2 [Ngũ tinh] trở lên]

“Nhận kèo nhé.”

Hirio nói, cậu bẻ khớp tay và lắc lắc cổ. Tuy rằng hiện tại chỉ là Level 2 [Tam tinh] nhưng sâu bên trong là một kẻ từng ở Lý nhân cảnh thì sức mạnh thể chất của cậu vẫn đủ sức bù đắp khoảng cách chênh lệch vài cấp tinh như vậy.

Nói đoạn, Hirio dậm chân và bắn thẳng cơ thể về phía đống gai nhọn kia, cậu vung đấm thẳng vào mặt đất và tạo ra rung chấn mạnh mẽ.

Ầm!!!

Sa Trùng Quỷ bị đẩy nửa thân lên trên, Hirio có thể thấy rõ cơ thể nó trông như một con bọ cạp nhưng lại không có hai cái càng lớn ở trước và phần đuôi cũng trông như một cây xương rồng cỡ lớn.

“À há, mày là con đầu tiên.”

Cậu xoay cổ tay và đấm thẳng vào thân Sa Trùng Quỷ, nhưng nó giật người lại và Hirio đấm hụt đòn, ngay sau đó là cảm giác đau nhói khiến cậu cau mày nhẹ.

“Gì?”

Hirio nhìn lại tay phải mình, cánh tay đã bị xuyên thủng một lỗ nhỏ và mảnh gai nhọn vẫn còn dính trên tay cậu.

[Thông tin: Chênh lệch cấp tinh rất khó để vượt qua, dù chủ nhân có thể nội Lý nhân cảnh được phong ấn thì Level thực tế vẫn chỉ là Level 2 [Tam tinh] mà thôi]

“Ý là ta không cân sức với con quỷ gai này sao?”

[Thông tin: Cân sức, nhưng đó là điều kiện chiến đấu khi chủ nhân nghiêm túc bung hết sức]

“Có vẻ như nơi này có sự chênh lệch mỗi cấp độ lớn hơn rất nhiều so với Nhân giới]

Đôi mắt đen hoá và cơ thể Hirio tỏa ra từng cơn gió nhè nhẹ, cậu chậm rãi lơ lửng lên một chút và ngay lập tức biến mất.

Hirio di chuyển một vòng quanh Sa Trùng Quỷ và dùng chân dẫm mạnh vào khớp đuôi của nó, cậu xoay người đấm thẳng tay vào phần đầu cứng rắn kia và âm thanh tiếng đá vỡ vang lên.

Rắc!

Đầu của Sa Trùng Quỷ nứt nhanh và cơ thể nó giãy giụa điên cuồng, Hirio thuận chân dẫm mạnh thêm vào thân nó khiến Sa Trùng Quỷ ngay lập tức dừng lại.



[Nhiệm vụ phụ: Tiêu diệt 100 Sa Trùng Quỷ Level 2 [Ngũ tinh] - 1/100]

“Đau thật.”

Hirio nhìn vào cánh tay vẫn còn ghim chặt chiếc gai nhỏ kia, cậu đúng thật đã hơi tự mãn và coi thường sự chênh lệch mà cấp tinh có thể đem lại.

Nếu như bản thân không phải người trùng tu với thể chất cực kỳ khủng bố như cậu thì Hirio hoàn toàn có thể tưởng tượng về một trận chiến cực kỳ mỏi mệt với con ma thú này.

Cạch!

Cậu rút cây gai ra khỏi tay mình và khẽ nhăn mặt, dường như con ma thú này có cả nọc độc thì phải, mặc dù nó không đủ mạnh để ảnh hưởng gì quá lớn đến Hirio. Cậu vẫn như cũ có chút khó chịu.

“Còn 99 con nữa.”

Hirio mỉm cười và tiếp tục công cuộc săn bắt của chính mình.



[Ma pháp: Sương phùng]

Sylar xoay cổ tay mình, vòng tròn ma pháp trước mặt xoáy mạnh tạo ra hàng loạt làn đạn bằng đá thẳng về phía trước. Genzo giật người bay về sau, tay phải dùng kiếm chém mạnh vào mặt đất để giảm dư chấn do cú rơi và con Sa Trùng Quỷ ngã khuỵu xuống bên cạnh anh.

“Lần sau tôi sẽ biết ơn hơn nếu cô cho một lời cảnh báo khi dùng ma pháp Level 2 đấy!”

Genzu hằng học nói, anh cảm giác một bên sườn của mình cũng đã dính đạn và đau nhói từng cơn.

“Không phải do anh quá chậm và yếu thì tôi chẳng cần phải sử dụng ma pháp diện rộng chỉ để đánh hạ một con ma thú cả.” - Sylar.

[Ma pháp: Trị liệu]

Melli nhắm mắt và giơ hai tay về phía Genzu cùng Dain, cô liên tục lẩm nhẩm gì đó trong miệng như thể đang đọc thần chú và Dain thở dài một hơi.

“Lần này cũng may mắn rằng chỉ đụng độ ma thú Level 2 [Thất tinh] mà thôi, chí ít chúng ta vẫn không tổn hại quá nhiều để tiêu diệt nó.” - Dain.

“Vậy phần exp này nên chia đều nhỉ?” - Genzu.

“Cứ theo luật cũ mà làm.” Sylar ngồi xếp bằng và bắt đầu quá trình hồi phục mana của mình.

Trận chiến không quá khủng kh·iếp nhưng vẫn tốn rất nhiều mana của cả cô và Melli, trước đó thì Genzu cùng Dain đã chiến đấu rất nhiều để săn ma thú nên chưa ai có thời gian để hồi phục trạng thái bản thân cả.

Genzu nhìn Dain, anh chỉ nhướng mày và lắc đầu.

“Haizzz… Lần này thì tôi và Dain không chia phần nhé.” - Genzu.

“Tại sao?” - Sylar vẫn đang nhắm mắt và hỏi.

“Vì cô cần lượng exp này hơn chúng tôi.” - Genzu.

Sylar im lặng trong vài giây, cô mở mắt và lắc đầu.

“Đừng chỉ vì tôi sắp đủ điều kiện đột phá Level 2 [Tam tinh] mà các anh nhường hết cho tôi như vậy được, nó rất vô nghĩa.”

Genzu và Dain nhìn nhau, cả hai đồng thời bật cười lớn.

“Chúng tôi dù gì cũng không thể đột phá ngay được, nhường cho cô thật ra cũng chẳng tổn hại gì.” - Genzu.

“Genzu nói đúng đấy, bọn anh thì một người Level 2 [Thất tinh] và một đã chạm được ngưỡng Level 2 [Bát tinh] thì dù cho một trăm con ma thú Level 2 [Thất tinh] cũng không thể tăng cấp ngay được.”

Dain ôn tồn nói, trong cả nhóm chưa tính đến Melli thì Sylar là người có cấp độ yếu nhất. Chỉ Level 2 [Nhị tinh] mà thôi, và do thiên phú của cô quá thấp nên đa phần exp được chia phần cô đều chỉ có thể hấp thu một lượng cực ít. Ngay cả người nhỏ tuổi hơn và vào nhóm cuối cùng là Melli thì cũng đã vượt qua cô từ rất lâu rồi.

“Nếu như cô không đồng ý thì bọn tôi cũng đành chịu, thể trạng hiện tại không cho phép bọn tôi tập trung tinh thần để chuyển hóa exp được. Hiện tại thì lại cách công hội quá xa nên chắc chỉ đành nhìn lượng exp quý giá kia bốc hơi dần mà thôi.” - Genzu nói với vẻ mặt tiếc nuối.

“Thôi được, mấy người đúng là đồ lãng phí.” - Sylar tặc lưỡi nói, cô cảm giác lòng mình đang trở nên ấm áp hơn rất nhiều và đôi mắt có chút đỏ hoe.

Cả hai người này đều cực kỳ vụng về trong cách bày tỏ tình cảm, nhưng họ vẫn luôn khiến cô cảm giác cực kỳ cảm động. Dù sao thì exp là nguồn tăng thực lực duy nhất mà bọn họ biết, tuy vậy thì việc nhường nhau như thế này vẫn diễn ra rất nhiều lần.

“Nhưng các anh có nghe thấy gì không?”

Melli uống một hớp nước nóng và nhìn về phía bầu trời đã ngả chiều.

Genzu và Dain cảm giác được mặt đất đang truyền tải dư chấn hay gì đó tương tự, nhưng nó cực kỳ nhỏ và dường như ở nơi xa đang có giao chiến rất mãnh liệt.

“Dư chấn đến mức này, dường như là từ ma thú Level 2 [Thập tinh] gây ra.” - Genzu áp tai vào lòng đất và cảm nhận.

“Vậy thì chúng ta có cần di chuyển đến nơi an toàn hơn hay không? Ma thú Level 2 [Thập tinh] là quá sức với tổ đội chúng ta hiện tại.” - Dain.

“Cần, nhưng Sylar vẫn còn đang trong quá trình chuyển hóa exp nên không thể gọi cô ấy dậy được.” - Genzu.