Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 171: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân



[Thông tin: Khả năng hoạt động đã được phục hồi]

[Chủ nhân: Hàn Tư Không - Hirio]

[Tuổi: 75]

[Chủng tộc: Fairyn lai Elf]

[Level: 3][Nhất tinh]

[Cảnh giới: Lý nhân cảnh đỉnh phong - Đã phong ấn thể nội]

[Thể chất: Cực hạn – Chiều cao: 1m97 – Cân nặng: 92kg]

[Tâm niệm: Hỗn Độn Chân Tâm – Hoàn Thiện]

[Không gian lưu trữ: 19 đơn vị]

- Tẩy Cốt Đan – 8 viên

- Phá Không Cự Kiếm – 1 thanh

- Thân xác Tiên nhân Thiên tiên – 1 bộ

- Linh hồn cường hóa Ác Sinh Linh – 4 đơn vị

- Đá năng lượng luân hồi – 1 viên

- Giáp cốt xuyên tiên – 1 bộ

- 2 lần sử dụng tra cứu thông tin mức độ bí mật

[Nhiệm vụ: Đột phá Level 4 - Nhất tinh]

[Điểm tích lũy: 12410]

[Danh hiệu: Hỗn Độn ???? ???]

[Hệ thống: Cấp độ giới hạn 11]

[Năng lượng quy tắc thế giới còn lại – 395 đơn vị]

“Hả!”

Hirio dừng chân, anh bỗng thấy bảng trạng thái của hệ thống và tâm trạng trở nên cực kỳ sáng sủa. Và bỗng cơ thể như một phản xạ mà bật ngược về phía sau.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm lướt ngang ngực anh và dường như đây không phải là một dấu hiệu thân thiện cho lắm.

“Phần thi này là g·iết nhau sao?”

Hirio nói, người trước mặt anh là một chàng trai với vóc dáng khá cao nhưng lại gầy trơ xương, đôi tai mèo nằm trên đỉnh đầu trong khá mềm mại cùng đôi mắt đặc trưng của loài mèo.

“Ha… Yêu cầu cho phần thi này là g·iết nhau, đơn giản mà!”

Gã nói và thanh trường kiếm đâm thẳng đến Hirio.

Đối phương dường như có thực lực Level 3 [Ngũ tinh] hoặc thấp hơn, vì tốc độ và sức mạnh từng cú chém của hắn không đủ để đe dọa Hirio, cậu xoay người và một vòng phép màu xanh lục hiện lên.

[Phong Chi Lực: Thuẫn Sát]

Hirio đấm mạnh vào nó và năng lượng phong bắn thẳng vào ngực hắn, gã bay như một viên đạn dính chặt vào thân cây và tan biến.

“Yếu vậy?”

Hirio ngạc nhiên và nhìn lại nắm đấm mình, bàn tay anh bốc ra luồng mana hệ Phong và dường như đang chậm rãi tan dần.



“Hệ thống bỗng chốc lại có thể sử dụng rồi? Không lẽ có liên quan đến nơi đây? Hay ma pháp dịch chuyển của Angell vô tình làm gì đó?”

Anh tuy không thể hiểu ngay nhưng do hệ thống đã hoạt động trở lại là một điềm vui, vì thế mà tạm thời Hirio sẽ không để tâm đến việc tìm hiểu thực hư về hệ thống.

“Có lẽ hỗn độn ngươi cũng biết gì đó nhỉ?”

Tự nói với bản thân, Hirio bước đi và bỗng thứ gì đó xuất hiện chắc tầm nhìn của anh.

Quy tắc cá nhân: Hirio - Level 3 [Thập tinh].

Không được phép nhảy quá độ cao hai mét.

Không được phá huỷ bất kỳ ổ khóa nào.

“Gì đây?”

Hirio ngừng lại, anh nhìn bảng chữ trước mặt và suy tư chút ít. Nó có cùng kiểu dáng với bảng trạng thái của bán nhân, vì vậy chắc hẳn đây cũng là tác phẩm của Thượng Viện Thiên Môn kia. Đây là quy tắc chung cho toàn bộ thí sinh sao? Vậy thì không hợp lý khi nó đã để rằng đây là quy tắc cá nhân, và nó không hiển thị anh cần phải làm gì để qua được vòng này.

Vòng thi đầu tiên - cá nhân.

Số lượng thí sinh hiện tại: 982 863

Số lượng thí sinh đã hoàn thành: 0

Yêu cầu cá nhân - Hirio: Phá huỷ đền thờ yêu ma.

“Đây là bài thi của mình? Có vẻ là một bài thi dành riêng cho mỗi người, vậy có khi nào mình đang phải chịu cảnh chung bài thi với ai đó không?”

Nhìn vào số lượng người tham gia và có chút cau mày, với số lượng này thì hoàn toàn có khả năng cao rằng anh sẽ chung đề thi với kha khá người. Với một kẻ chưa có thông tin hay bất kỳ manh mối nào với bài thi của mình như Hirio thì sẽ là hạn chế cực kỳ khủng kh·iếp.

“Thật may vì thứ này đã hoạt động trở lại đúng lúc.”

“Dò xét thông tin đền thờ yêu ma.”

[Thông tin: Dò xét thành công -100 điểm tích lũy]

[Điểm tích lũy: 12310]

[Thông tin: Đền thờ yêu ma nằm cách đây 21 888 km, ngôi đền nằm trên đỉnh một cây ma thạch với hàng rào bảo vệ bằng hàng trăm ma thú cấp 3]

“X-Xa vãi chưởng!”

Đôi chân lập tức chạy thẳng, Hirio dựa theo thông tin chỉ dẫn của hệ thống mà không khỏi thở dài. Từ sau khi tạm thời mất đi nó thì anh mới có cảm giác thứ này thật sự rất hữu dụng, nhất là với kẻ thường xuyên lạc lối như anh.

“Tên đó mạnh thật nhỉ?”

Thanh katana được cất gọn vào bao kiếm, Yumeko nhảy xuống từ một nhành cây cao và thở dài. Nàng đã ẩn nấp một lúc để tìm hiểu thật kỹ thông tin các thí sinh ở gần mình, nhưng khu vực này dường như cực kỳ xa xôi nên chẳng có ai ngoại trừ hai nam nhân khi nãy. Và một người lại có tốc độ cùng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, có lẽ hoàn toàn ngang bằng nàng.

Cạch!

Sau lưng Yumeko có tiếng cây gãy, nàng ngay lập tức quay đầu nhìn lại và thanh katana được rút nhanh ra. Nhưng cảnh tượng phía sau gần như khiến Yumeko đứng hình.

Một bán nhân có hình dạng như sư tử lai với nhân loại với thể hình khổng lồ đang đứng chống tay vào cây gỗ lớn và nhìn nàng, thân cây bị bàn tay to lớn kia chạm vào đã vỡ nát thành bột mịn và ánh mắt kẻ đó quét nhanh Yumeko như thể đang đánh giá nàng.

“N-Ngài là Ngũ Thượng Long!”

“Tên.”

Gã lên tiếng, âm giọng cực kỳ nặng nề và có phần gì đó rất đáng sợ.

“Y-Yumeko của gia tộc Yorima! Xin kính chào ngài!”

Nàng có chút hoảng loạn, Thượng Long là một trong những nhân vật đứng đỉnh cao tại Eilrine, nói rằng nàng có thể giữ bình tĩnh trước họ thì cũng thật sự đánh giá quá cao cô gái chỉ mới bước qua tuổi trưởng thành như Yumeko.

“Ừm. Ngươi chắc hẳn cũng đã biết tên của ta, bài thi này ta sẽ là người trực tiếp giám thị ngươi.”

Ngũ Thượng Long - King.



Ông là một trong những kẻ cao tầng nhất của Yêu giới, thậm chí từng có một đoạn thời gian chính ông là người đã được Hội đồng nhờ vả bảo vệ Thánh Điện. Với xuất thân là một thú nhân với dòng máu hoả sư tử chảy trong huyết mạch, King có cơ thể cực kỳ vạm vỡ và chiều cao hiện tại đã tiệm cận ba mét.

Gương mặt dữ tợn cùng cái bờm dài màu vàng kim, chiếc đuôi dài phía sau lưng nằm im bất động như thể chỉ là vật trang trí. Ông là một kẻ sử dụng sức mạnh thể chất và thuộc hàng chiến binh cực kỳ lão làng, chủng tộc thú nhân từ trước đến nay vẫn rất nổi trội với khả năng thể chất hơn hẳn bình thường.

“Thí sinh đều sẽ có hai quy tắc cần phải tránh, nếu phạm phải thì ngay lập tức b·ị đ·ánh thất bại. Và những kẻ được đặc biệt để tâm sẽ phải chịu ba quy tắc.”

King rút tay lại và thân cây gãy đôi, ông bước đi chậm rãi về phía Yumeko và đôi mắt hướng về một phía, cùng thời điểm đó là phía Hirio đã đi trước đó.

“Ngươi cần đến đền thờ yêu ma, trên đường đi ta sẽ phổ cập các quy tắc và luật lệ của bài thi sau.”

Ông nói đoạn, hai tay với đầy cơ bắp khoanh lại và Yumeko nhanh chóng rời đi theo hướng mắt nhìn của ông, King gật đầu hài lòng khi nàng có thể phán đoán nơi cần đến dựa theo việc ông nhìn bằng mắt.

“Nhóc đó cũng khá tiềm năng, lão già nhà ngươi có dự định thu dưỡng hắn không?”

King lên tiếng, và sau một lúc im lặng thì bên cạnh ông bỗng xuất hiện một bóng đen.

Thân thể có phần gầy gò, chiếc áo khoác rất hờ hững và gương mặt với đầy vết sẹo. Mái tóc ngắn đen cùng đôi tai Fairyn đặc trưng, sau lưng là một thanh kiếm được xích chặt lại.

“Nhóc đó sẽ được Trấn Thiên Tiên Tử đào tạo, thông tin ta nhận được thì con bé đã nhận nhóc này làm đệ tử trước đó.”

“Ồ… Vậy thì thật đáng tiếc, Bách Thú Môn của ta cũng lâu rồi chưa thấy ai có tố chất chiến binh như hắn cả.”

King khua tay và bước đi, bên cạnh ông chớp nhẹ ánh sáng bạc.

“Vậy ông có nghi ngờ ai không?”

Bên cạnh King, Genju chậm rãi lắc đầu.

“Không phải chuyện ta nghi ngờ ai, chuyện quan trọng là tại sao kẻ đó lại có thông tin về việc ta hạ giới và mang Lâm Uyển Nhi trở về đây. Nếu là những Nguyên lão thì chẳng có lý nào lại đem chuyện đó công khai ra cuộc họp.”

“Thánh Hậu thì sao? Bà ta hoàn toàn ở cảnh giới chúng ta không thể đoán được, vì thế nên không thể loại trừ việc chính bà ta mới là người nhận biết mọi chuyện.” - King.

“Thật ra thì đó là nghi vấn duy nhất, cũng là khả năng cao nhất. Và vẫn còn một vài kẻ ta không tin tưởng.” - Genju.

“Không có cách nào cả, chỉ có thể bước đến đâu lo đến đó thôi. Chuyện năm đó không đơn giản chỉ bằng chúng ta mà có thể điều tra rõ thực hư, nếu nhờ được ai thì cũng phải suy kỹ rất kỹ. Một bước đi sai lầm có thể tạo ra bi kịch năm đó một lần nữa.” - King.

“Cảm ơn lão vì đã luôn giúp đỡ ta, chuyện này sắp tới sẽ càng ngày càng lún sâu. Lão nên dừng lại ở đây đi.” - Genju dừng chân và ánh mắt điềm tĩnh nhìn lên bầu trời.

“Không thích đấy, lão già ta rất ghét bị ai ra lệnh hay thương hại, thằng khốn nhà ngươi thì càng không. Ta cứ thích chõ mũi vào đấy.”

King cười lớn và nói, đối diện với thái độ đó của ông thì Genju lại chỉ lắc đầu và biến mất.

“Ta đã nói vô số lần, lão già ngươi cứ phải nhận hết trách nhiệm về mình như vậy để làm gì?”

Cơ thể to lớn chậm rãi bước đi rất từ tốn, King lẩm bẩm và biến mất sau những lặn cây.



Hanakii nhẹ nhàng đặt chiếc bánh mì ngọt mà cậu vừa cắn xuống dĩa và nốc thật nhanh cốc nước mát.

Cũng đã được một đoạn thời gian kể từ khi bài thi bắt đầu, Hanakii rất nhanh tìm thấy một tòa tàn tích và đêm đầu tiên có lẽ sẽ nghỉ ngơi tại đây.

“Ừm... ừm...”

Hanakii quăng mẫu bánh cuối cùng vào miệng, cậu nhai gọn và nốc nốt phần nước còn lại.

“Haaaa”

Cậu nhẹ nhõm nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ trên tay, vừa kịp lúc.

“Heyyaa!”

Hanakii giật mình bởi một giọng nói của một cô gái.



Ngay phía sau Hanakii hiện lên một bóng hình của một cô gái trẻ trung và xinh xắn.

Mái tóc mang màu trắng thuần khẽ lướt trên nền gió trời và đôi mắt xanh biển trong trẻo, gương mặt với tỉ lệ gần như hoàn hảo làm Hanakii khẽ rung động.

Cô ấy đang mặc một chiếc váy ngắn màu bạch kim với những đường nét tinh tế cùng với chiếc áo ngắn tay mang màu xanh lam nhẹ. Trên bộ váy còn được trang trí các viên đá quý nho nhỏ, xinh xắn và dễ thương.

Trên đầu cô ấy có cài một chiếc vương miện nhỏ màu vàng kim, chắc đó là một món đồ trang sức xa xỉ. Hanakii trầm ngâm.

Trước mặt cậu hiện tại là một bức tranh hoàn chỉnh nhất về cái đẹp, các thành viên khác của Tiên tử đoàn cậu gần như đều từng nhìn nhận họ là những thiếu nữ xinh đẹp, nhưng mà cô gái này lại mang một vẻ đẹp

khác biệt hoàn toàn. Một đẳng cấp khác hoàn toàn với các cô gái khác thuộc tiên tộc hoặc dòng dõi Eilrine. Một nét đẹp thuần khuyết.

“Sao thế? Anh ổn chứ?”

Cô ấy ghé mặt vào sát Hanakii để quan sát cậu, điều đó vô tình làm Hanakii ngửi được một mùi thơm dịu nhẹ.

“V-Vâng! Tôi ổn... Cô là?”

“Angell... cộng sự của anh ở nhiệm vụ lần này!”

“Vâng?”

Hanakii ngơ ngác người, không phải bởi vì cậu chưa nghe về cô gái này. Mà bởi vì cậu đã nghe rất nhiều về cô ấy, trên gần như toàn bộ các loại tạp chí và phương tiện truyền thông. Cô ấy luôn là người sáng chói

nhất.

Và đồng thời cũng là một trong những người mạnh mẽ nhất lục địa.

Các Thượng Long thuộc Đại yêu tộc.

Và cô gái này là người đứng thứ hạng 4 – Tứ Thượng Long Angell.

Do đã quá bất ngờ vì sự xuất hiện của cô ấy nên Hanakii nhận ra gương mặt này hơi chậm so với bình thường.

“Đây là một bài thi có yêu cầu thấp thôi, anh không cần phải căng thẳng đâu!”

Hanakii nghiêng đầu, chắc Angell cho rằng cậu đang căng thẳng vì bài thi.

“Để tôi nói rõ cho anh biết đề thi này như thế nào nhé, đây là phần chính nên tôi chỉ nói một lần thôi. Ok?”

“O-Ok!”

“Đây là một nhiệm vụ tiêu trừ, hiện tại có tất cả 400 thí sinh được chọn vào nhiệm vụ này. Và đương nhiên là họ đều là những người đứng đầu.”

Angell bước ra xa và giơ ba ngón tay trắng trẻo lên trước mặt Hanakii.

“Ba người! Có tất cả Ba người được đích thân các Thượng Long giá·m s·át”

Hanakii nhăn mặt.

“Vậy tôi cũng là...?”

Angell nghiêng đầu mỉm cười.

“Đúng! Còn hai long sinh nữa nhưng tôi buộc phải giữ bí mật. Và vì các Thượng Long chỉ là giá·m s·át nên chúng tôi sẽ không trợ giúp cho bất kì việc gì kể từ sau khi bắt đầu.”

“Vậy đích đến cuối cùng của nhiệm vụ này là gì? Không thể nào chỉ là sinh tồn thôi đúng chứ?”

Angell thu lại nụ cười của cô vừa nãy và nghiêm mặt của cô lại.

“Sinh tồn đến cuối. Chỉ vậy thôi!”

“Chỉ vậy thôi?”

Nụ cười lần nữa hiện lên trên gương mặt của Angell.

“Anh sẽ ổn thôi mà!”

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hanakii, lực đánh khá yếu làm Hanakii có hơi bất ngờ.

“Nếu tôi là người cuối cùng thì sao?”

“Thế thì chào mừng anh đến với Thượng Long Đoàn, Thất Thượng Long Hanakii!”