Giọng nói gấp rút của một chàng trai với vẻ ngoài rách rưới đang bỏ chạy trong hoảng loạn.
Cậu ta đang khoác trên mình bộ đồng phục của thí sinh nam, dù cho đã bị bẩn và đầy các v·ết m·áu nhưng ta vẫn có thể nhận biết được một cách dễ dàng.
Cơ thể nhỏ bé của cậu đang có rất nhiều v·ết t·hương, một trong số chúng đã gần như là v·ết t·hương chí mạng.
Nhưng bằng cách thần kì nào đó, cậu vẫn sống và đủ sức để bỏ chạy. Ít nhất là cho đến bây giờ.
"K-Không!!!"
Cậu ta hét lớn và ngã xuống, tay cậu cào mạnh vào đất và cơ thể nhỏ bé đang tuyệt vọng tìm đường thoát thân khỏi thứ gì đó.
Bàn tay kia đã chảy máu và giờ nó lại đang cào cấu rất mạnh trên mặt đất, các v·ết t·hương đang ngày càng nghiêm trọng hơn. Nhưng dường như cậu ta chẳng hề quan tâm đến điều đó.
Hiroka là tên của kẻ đau đớn tìm đường trốn chạy kia, cậu hoàn toàn cảm thấy rõ sự tuyệt vọng nơi khoé mắt mình.
Cậu đã cạn kiệt mana và sức lực, hy vọng sống đang ngày càng nhỏ dần.
Nước mắt cùng với máu và nước bọt đang vung vãi khắp người Hiroka, cậu hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh và khả năng nhận thức hành vi của bản thân, nỗi s·ợ c·hết đã lớn đến mức cậu sẽ sẵn sàng g·iết cho dù là một đứa trẻ chỉ để đổi lại cơ hội được sống.
Cạch! Cạch! Cạch!
Cạch!!!
Tiếng bước chân nặng nề vang dậy trong khu vực tối tăm của khu rừng.
Từ bóng tối hiện ra một bóng dáng cao lớn, với vẻ ngoài như một con dê núi.
Nhưng… nó đang đứng bằng hai chân và một ánh mắt điên dại.
Nó cao hơn ba mét và to hơn Hiroka đến ba lần nếu tính chiều ngang, cái cổ đầy vết sẹo và cái bờm dính đầy máu. Cặp sừng của nó chỉ còn một cái nguyên vẹn và dường như được treo lên bởi thứ gì đó.
Gương mặt mang màu sắc phẫn nộ cùng đôi mắt đỏ rực chứa đựng sát khí về phía kẻ đang nằm trên mặt đất là Hiroka kia.
Ở chi trước của nó đang cầm một cây rìu chiến, mặt dù trông như là nó đã được đóng chặt vào chi trước của con dê đó một cách miễn cưỡng.
Chiếc rìu dài hơn một mét và nó chỉ có một lưỡi duy nhất, khác hoàn toàn với những chiếc rìu chiến khác. Mặc dù với hình dạng như thế này nó trông như một chiếc rìu chặt cây của một anh tiều phu nào đó đã để quên.
Hiroka rõ ràng nhận thức được thứ gì đang ở sau cậu, bản năng của một kẻ đang ở ranh giới sinh tử cho Hiroka biết được điều đó, tuy nhiên cơ thể đã quá trầm trọng thì chẳng thể di chuyển dù cho cậu có muốn điều đó nhiều như thế nào đi chăng nữa.
Hiroka vẫn chưa sẵn sàng để c·hết, cậu vẫn còn một tương lai rộng mở ở phía trước.
“K-Không!!! Làm ơn…!!!”
Tiếng kêu của cậu bị ngăn lại bởi một cơn đau dữ dội đến từ phần lưng của mình.
Chiếc rìu to lớn kia đã bổ thắng xuống phần lưng không chút phòng bị nào của Hiroka.
Máu văng khắp nơi và giọng của Hiroka bị tắt đi hoàn toàn, cậu còn chẳng kịp thời la hét điều gì.
Cái c·hết đến nhanh và gọn, chấm dứt sự đau đớn dai dẳng của long sinh kia.
Ở ngay phía trên một cái cây to lớn gần đó là một long sinh khác, cô đang nấp mình vào những tán lá và âm thầm quan sát.
Đôi mắt cô đỏ một màu máu và mái tóc dài buộc gọn sang một bên vai, với màu tóc bạch kim kia, không khó để ai đó phát hiện ra cô ở một khu vực tối tăm như này.
Cả con dê kia cũng thế, cô biết rõ điều đó nên chỉ im lặng lẩn trốn ở vị trí an toàn.
Kẻ vừa c·hết dưới kia không phải là người quen của cô, thành thật mà nói thì cô còn chẳng nhận thức được cậu ta là một long sinh cùng với mình.
“Đây là loại quái vật mới ư?”
Miệng cô lẩm nhẩm với chính mình.
Theo như những thông tin mà trường lớp cùng thế giới xung quanh đã dạy cho các long sinh về vô số những loài quái vật khác nhau. Nhưng một con dê to lớn với kỹ năng chiến đấu điêu luyện và sát khí ngút trời như thế kia hoàn toàn chưa từng nằm trong ký ức của bất kỳ thí sinh nào.
Có lẽ việc càng ngày càng tiến sâu vào bên trong khu vực nguy hiểm này sẽ càng khiến họ đụng mặt những quái thú không nằm trong tầm hiểu biết của họ. Nhưng lại chẳng còn cách nào khác.
Việc thoát ra khỏi đây hoàn toàn mang lại một tương lai còn tồi tệ hơn cả c·ái c·hết.
Bất kể bạn là ai đi chăng nữa, việc từ bỏ một bài kiểm tra được đánh giá “Nhập môn” sẽ hoàn toàn khiến tên bạn bị gạch ra khỏi “vùng an toàn”.
Điều đó còn tệ hơn cả việc bị đuổi học, chẳng nơi nào sẽ chứa chấp những kẻ yếu đuối, từ bỏ tương lai của mình bởi nỗi sợ là một sự ngu ngốc cực đại.
Chiếc áo của cô đang bay nhẹ trong gió, nó hoàn toàn sạch sẽ và đương nhiên là một bộ đồng phục long sinh nữ với các đường nét mềm mại bó vào những vị trí chủ chốt cho việc di chuyển của nữ sinh.
Vì đa số thể lực của họ sẽ mài mòn rất nhanh so với long sinh nam nên bộ đồng phục đã được chính tay Angell - Tứ Thượng Long thiết kế.
Chiếc huy hiệu khắc rõ tên của long sinh cũng được thiết kế rất tinh tế và sang trọng.
Ở ngực áo cô, là một chiếc huy hiệu Vàng.
Với các cấp bậc sẵn có từ buổi sơ tuyển đầu tiên, mỗi lớp sẽ có một cấp bậc riêng cho mình.
Và cô là một trong những kẻ nằm ở Hạ tầng, rõ ràng chỉ ở mức trung bình nếu không muốn nói là gần như kém nhất.
Cái tên Kinoe nổi bật nơi chiếc huy hiệu vàng chói kia, khác với vài thí sinh kia, cô không được chạm họ của mình lên trên chiếc huy hiệu này. Bởi lẽ lý do có lẽ vì cô đã lên được Thượng tầng bằng một cách dơ bẩn thay vì dùng thực lực.
Kinoe kìm nén hơi thở dài của mình trong khi tay cô đang mân mê chiếc huy hiệu ở ngực của mình.
Những ký ức về ngày đó lại hiện về trong đầu cô, hình ảnh một gã đàn ông t·rần t·ruồng khiến người cô bất giác run lên và rùng mình.
Kinoe lắc đầu để chấm dứt suy nghĩ của bản thân và tiếp tục quan sát con dê kia.
Nhưng từ khi nào, nó đã biến mất.
Kinoe ngạc nhiên, cô khom người xuống để quan sát và tìm kiếm nó.
Dựa theo các dấu vết để lại thì con dê đã bỏ đi sau khi g·iết Hiroka, nó còn chẳng thèm cái xác đã bị nhàu nát của cậu ta.
Kinoe kiềm chế cảm giác n·ôn m·ửa của mình, cô nhảy xuống từ độ cao hơn mười mét, và đương nhiên cô đã dùng ma pháp giúp giảm tốc độ rơi của mình.
Tiếng lại gần cái xác tanh tưởi kia, Kinoe dùng một chiếc khăn tay để bịt mũi của mình lại.
Cô giơ tay còn lại của mình về phía xác c·hết, do đôi tay mang khá nhiều trang sức nên phần nào tạo ra những tiếng động kim loại.
Kinoe giật mình nhìn quanh, sau khi xác nhận con dê đó không quay lại, cô dùng sức để lật cái xác lại.
Kinoe bật người ra sau với cảnh tượng trước mắt.
Váy cô đã bị bẩn do đất và máu nhưng dường như Kinoe chẳng hề bận tâm.
Gương mặt thể hiện rõ nỗi kinh hoàng như thể đang nhìn trực tiếp vào Kinoe khiến cô bất giác hoảng sợ.
Dù đây chỉ là một xác c·hết nhưng tính kinh hoàng của nó vẫn rất cao, và Kinoe vẫn chưa quen với việc này.
“Thật sự là c·hết luôn sao?”
Nhưng cô buộc phải tiếp tục.
Tay cô nắm chặt chiếc huy hiệu và kéo mạnh nó ra, một chiếc huy hiệu màu của kim loại Sắt, nó trông rất rẻ tiền và đơn điệu, nhưng đây sẽ là chìa khóa giúp cho Kinoe tạo dựng một tương lai mới.
Nơi cô không cần phải dạng chân ra cho những kẻ kinh tởm quyền cao kia chơi đùa.
Kinoe mỉm cười với chiếc huy hiệu trong tay và bỏ nó vào chiếc túi nhỏ cô luôn đeo ở sườn trái.
Tiếng leng keng phát ra khi cô cho huy hiệu vào đó, cô dùng tay để kiểm tra lại toàn bộ trước khi tiếp tục di chuyển vào nơi sâu hơn.
“Một… Hai… Sáu cái! Tuyệt thật”
Kinoe phát ra những tiếng rên khe khẽ, cô đang cảm thấy vui.
Kéo chiếc túi của mình lại và dùng một ma pháp cấp thấp che đi sự hiện diện của bản thân, Kinoe tiếng sâu vào trung tâm khu rừng già.
Kinoe vừa đi vừa đập những con muỗi phiền phức đang bám lấy chân cô.
Cô ghét phải mặc váy ngắn, và cô càng ghét hơn khi phải mặc nó khi đang ở trong một khu rừng già rộng lớn.
Đôi chân cô không hề có sẹo nhưng nó cũng không hẳn là quá đẹp, tuy rằng cô rất ghét việc phải khoe đôi chân của mình ra ngoài như thế này nhưng vì đồng phục yêu cầu việc các cô gái phải lộ chân nên cảm giác của Kinoe chẳng bao giờ quan trọng cả.
Thở dài với bản thân một hơi dài, Kinoe dừng chân và chọn cho mình một đoạn cây đủ to để có thể qua đêm. Việc qua đêm dưới đất với một kẻ yếu như cô là quyết định ngu ngốc.
“Nhánh đó có vẻ ổn, mình muốn một chỗ có thể ngả lưng”
Kinoe đang xoa xoa vào cái lưng đau của mình, mấy ngày đã trôi qua nhưng hầu như cô chẳng thể nào có một giấc ngủ ngon lành cả. Thậm chí hiện tại ước mơ của cô chỉ đơn giản là được nằm.
Dường như đã quyết định xong trong vài giây ngắn, Kinoe bắt đầu vận ma pháp của mình để có thể bay lên đó một cách an toàn.
“Ủa? Ơ?”
Kinoe chẳng hề bay lên sau khi đã niệm phép, dường như cô đang gặp rắc rối.
“Có vấn đề gì vậy nhỉ? Mana của mình vẫn còn rất nhiều mà?”
Kinoe thắc mắc, tay cô đưa lên gãi trán và tay còn lại thì đấm lưng để xua tan cảm giác mệt mỏi.
“Có vẻ cô chọn vị trí không đẹp rồi!”
Giọng nói ngọt ngào vang lên trước mắt Kinoe, có một dáng người nữ đang đứng đối diện cô.
Kinoe cảm giác mình nên cảnh giác với những thí sinh nam hơn là một nữ sinh.
Và cũng vì thế nên cô chỉ tỏ ra bình thường nhất có thể với cô gái đối diện mình.
“Cô đã chọn chỗ này à?”
Nếu cô ấy nói với Kinoe rằng cô đã chọn vị trí sai thì khả năng là cô đang có xâm nhập vào kết giới của cô ấy, và đó hoàn toàn là hành vi bất lịch sự.
“Đúng thế đấy, tôi đã ở đây từ chiều hôm nay và cô đến trễ!”
Đúng như những gì Kinoe đã nghĩ, cô lập tức cúi đầu xin lỗi cô gái kia.
“Không sao”
Cô ấy bước đến gần Kinoe và cô phần nào thấy được diện mạo đang lấp ló sau bóng tối kia.
Một mái tóc bồng bềnh màu đỏ óng ả cùng đôi mắt cũng mang màu đỏ ngọc thạch xinh đẹp, đôi tai dài nhọn quyến rũ và gương mặt với một nét đẹp đẳng cấp.
Kinoe chợt thất thần với người con gái kiêu sa kia.
Cô ấy đang mặc một chiếc sườn xám dài, bó sát người để lộ ra những đường cong hoàn mỹ.
Không khó để nói rằng trước mắt Kinoe hiện giờ là một mỹ nhân đẳng cấp cực cao.
“Sao thế?”
Cô ấy đang hỏi Kinoe, khỉ thật. Do mải ngắm dung nhan kia mà cô đã gần như quên đi thực tại. Ai nói con gái chỉ thích con trai thôi chứ.
“K-Không… tôi”
“Nếu muốn thì cô có thể vào ở chung với tôi”
“Thật sao?”
Kinoe tròn mắt, cô gái xinh đẹp kia đã không nổi giận khi cô cố xâm nhập vào kết giới của mình mà sẵn sàng mở nó ra để bảo vệ cho cô-một kẻ lạ mặt mà cô ấy chỉ mới gặp vài phút trước.
“Chắc chắn rồi, con gái thì nương tựa nhau vẫn hơn mà. Dù gì thì chúng ta cũng là phái yếu mà, nhỉ?”
Cô ấy nháy mắt và mỉm cười, Kinoe tin rằng bất cứ chàng trai nào cũng sẽ đổ cô gái này nếu họ đứng ở vị trí của cô hiện tại.
“Vậy cô tên gì?”
“Kinoe!”
Cô trả lời ngay khi được hỏi, nhưng đáng lẽ đối phương cũng phải giới thiệu tên của mình khi hỏi tên người khác sao?
Nhưng một câu hỏi khác được đặt ra trong đầu của Kinoe.
Tại sao cô ấy lại mặc sườn xám?
Không phải bài kiểm tra này bắt buộc mọi người đều phải mặc đồng phục trong suốt quá trình thực hiện hay sao?
Bỗng cô gái ấy dừng lại, Kinoe cũng đứng im lại một lúc ngay phía sau.
“À tên tôi… hình như tôi quên nói nhỉ?”
“V-Vâng”
Cô ấy xoay người lại nhìn trực tiếp vào Kinoe và nở một nụ cười hiền.