Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 93: 93




“Khí tức đã biến mất?”
Tôn Khả Khả ngạc nhiên trong vài giây, ngay sau đó là cảm giác phẫn nộ.

Nàng vẫn còn cảm nhận được dao động khí tức của kẻ đó ngay đây, nhưng chỉ sau một cái nháy mắt, nó đã hoàn toàn biến mất.

Không gian hoàn toàn không xuất hiện dị động, nghĩa là kẻ đó đã không phá không mà đi.

Xung quanh nơi đây cũng không còn sự hiện diện của bất cứ ai ngoài nàng cả, điều đó dẫn đến một lý do duy nhất.
Che giấu khí tức, ngụy trang lẩn trốn.
“Để xem, ngươi đang giở trò quỷ gì.”
Tôn Khả Khả dần dần hạ xuống, đôi chân nhẹ nhàng tiếp đất và trước mắt nàng là khung cảnh bừa bộn của rừng già, nhát chém vừa rồi đã khiến cho một khoảng lớn nơi đây bị oanh tạc mạnh mẽ.

Rất nhiều cây cối đã trở thành vụn củi, đất cát bị xới tung lên và địa hình cũng bị thay đổi hoàn toàn.
Đôi mi cong dài khẽ khép lại, Tôn Khả Khả vận sức vào đại não và lĩnh vực Đạo nhân cảnh bắt đầu lan rộng ra với nàng là trung tâm.
Chỉ cần có một dao động năng lượng dù là cực nhỏ cũng sẽ bị nàng nắm chặt lại, Cự Kiếm vẫn lơ lửng ngay phía sau và tỏa ra một lượng nhiệt độ áp chế lấy môi trường xung quanh.
Vài giờ nhanh chóng trôi qua, Tôn Khả Khả dần dần mất đi sự kiên nhẫn và đôi mắt chầm chậm mở ra.
Nơi đây giống như đã trở thành một vùng đất chết vậy, ngay cả sự dao động năng lượng duy nhất nàng cảm nhận được cũng hoàn toàn đến từ Phá Không Cự Kiếm.

Xung quanh đây hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Nếu thế thì.”
Tôn Khả Khả chụp lấy chuôi Cự Kiếm và vung mạnh lên trời.
“Phá!”
Phá Không Cự Kiếm xoay mạnh giữa trời, nhiệt lượng nó phát ra càng lúc càng lớn và cây cối xung quanh ngay lập tức bốc cháy.
Nếu không thể bắt sống được hắn, thì nàng sẽ huỷ diệt hắn!
Cự Kiếm xoay mạnh và phóng thẳng vào lòng đất.
Ùng! Ùng! Ùng!
Mặt đất rung chuyển, động đất cùng rung chấn mạnh mẽ khiến toàn bộ khu vực nơi đây náo động lên.


Cây cối ngã đổ và bốc cháy dữ dội.
Mọi thứ diễn ra như ngày tận thế, giữa biển lửa vẫn còn lại một gốc cây hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Mặc dù đó là một thân cây đã vỡ nát, nhưng nó lại không bị nhiệt lượng đốt cháy, và mọi thứ xung quanh tuy rằng đang rất hỗn loạn thì nó vẫn bình yên vô sự.
Tôn Khả Khả chú ý đến gốc cây kia, khuôn miệng nàng vẽ lên một nụ cười mê người và cái lưỡi nhỏ liếm nhẹ đôi môi đỏ.
“Tìm thấy ngươi rồi.”
Bước chân về phía thân cây, Tôn Khả Khả giơ cao tay và Phá Không Cự Kiếm bay về tay nàng.
Khí tức Đạo nhân cảnh lần nữa tuôn trào, thân cây thì vẫn đang hoàn toàn không gặp vấn đề gì.
“Còn trốn?”
Tôn Khả Khả chỉa thanh Cự Kiếm về phía thân cây, nàng dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhẹ xung quanh.

Chắc chắn không có gì kỳ lạ xảy ra, sau đó vận sức và chém thẳng về phía thân cây.

Èo! Èo! Èo!
Thanh âm như tiếng không khí bị xé rách vang lên, Cự Kiếm chém mạnh và thân cây ngay lập tức tan thành từng mảnh nhỏ dưới nhát chém mạnh mẽ kia.
“Bạo!”
Tôn Khả Khả giơ tay phải lên và nắm chặt lòng bàn tay lại, một tia lửa phát ra từ lòng bàn tay của nàng và toàn bộ vị trí cái cây kia hóa thành biển lửa.
Ánh mắt nàng lướt nhẹ một vòng và dừng lại tại nơi cũ, vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu dị động năng lượng nào cả.
Không lẽ hắn cứ thế chịu chết?
Tôn Khả Khả tất nhiên không tin tưởng vào giả thuyết này, dù cho không thể chống cự hay bỏ trốn thì hắn ít nhất cũng sẽ không đơn giản bốc hơi như thế được.
Và kể cả khi hắn hoàn toàn bốc hơi sau đòn vừa rồi thì chắc chắn cũng sẽ có dao động năng lượng, Linh nhân cảnh vẫn sẽ đủ sức để ảnh hưởng đến môi trường xung quanh khi hắn bỏ mình.
“Thứ gì?”
Cảm nhận được rung động đến từ vùng không gian trống, Tôn Khả Khả ngay lập tức siết chặt Phá Không Cự Kiếm trong tay và khai mở một cánh cổng dẫn tới vùng không gian đó.
Èo! Èo! Èo!
Thanh âm hư ảo trước đó lại vang lên, Tôn Khả Khả cảm giác có chút nhức đầu và hai tay vô thức đưa cao để che tai mình lại.

Nàng mang theo một nét mặt nhăn nhó và cơ thể bắt đầu bộc phá một lực lượng huỷ diệt diện tích rộng.
Ầm! Ầm!
Một hình tròn lan rộng và tàn phá mọi thứ trên đường đi của nó, Tôn Khả Khả bước một chân vào hư không và cơ thể loé nhẹ lên, sau đó biến mất hoàn toàn khỏi nơi đây.

...
Èo! Èo! Èo!
Hàn Tư Không dùng hai tay bịt chặt miệng mình lại, máu đang chảy ra không ngừng từ tai và miệng, điều đó khiến cậu gặp rất nhiều rắc rối vào lúc này.
“Khặc!”
Nhìn thấy nơi đây có cảnh quang hoàn toàn xa lạ, là một vùng rộng rãi chỉ toàn cát và cát.

Hàn Tư Không mới dần buông lỏng cơ thể và phun mạnh ngụm máu ra ngoài.
Cậu vừa ép bản thân sử dụng Hắc tinh để dịch chuyển, thậm chí còn cùng lúc sử dụng Hỗn Độn để thế thân chính mình.
Hai việc đó khiến cơ thể cậu quá tải và xuất hiện hàng loạt các vết thương từ trong cho đến ngoài, máu chảy và các cơn đau điếng đã gần như lấy đi toàn bộ sức sống của cậu hiện tại.
Nhưng đó là cách duy nhất mà Hàn Tư Không có thể nghĩ ra để tránh thoát khỏi tình huống đó.

Tôn Khả Khả đã có ý định bắt sống cậu từ đầu hay không thì Hàn Tư Không hoàn toàn chẳng rõ, vì thế nên sau khi nàng ta sử dụng hàng loạt tiên pháp để huỷ diệt cả khu vực, cậu đã hiểu rõ ý đồ của nàng.
Có lẽ nơi đây đã đủ an toàn.
Hàn Tư Không nằm ngửa ra nền cát, hô hấp một cách khó khăn và cố giữ tâm trí tỉnh táo.

Cậu lấy từ nạp giới ra một vài cây thảo dược có tác dụng trị thương, hiện tại tài nguyên của Hàn Tư Không đã gần như cạn kiệt.

Nếu mọi chuyện vẫn còn tiếp diễn thì khả năng cao việc trả thù sẽ đi vào dĩ vãng.
“Phải chăng đây chính là hậu quả.”
Cậu than thở, nhưng ánh mắt vẫn hoàn toàn trầm ổn và không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự bỏ cuộc bên trong đó cả.
Tay phải nhẹ nhàng nắm gọn những cây thảo dược, Hàn Tư Không vận chuyển Linh Hoả và bắt đầu sử dụng Hỗn Độn Chi Thể để hấp thu trực tiếp dược liệu của chúng.
Đây là phương pháp cậu vừa nghĩ ra, thậm chí chưa từng thử nghiệm một lần nào.
Linh Hỏa nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ thảo dược thành bột phấn, và từng đám bột đó bắt đầu dao động nhẹ nhàng trong lòng bàn tay Hàn Tư Không.

Cậu bắt đầu cảm nhận Linh Hoả trên tay và mở nhẹ một lớp Linh Hoả ngay giữa lòng bàn tay của mình.
Hỗn Độn Chi Thể phừng phực cháy, đám bột phấn bị nó hút đi chỉ trong một tích tắc cực nhỏ.


Hàn Tư Không hít nhẹ một hơi và Linh Hoả lần nữa bao phủ lên bàn tay cậu.
Mặc dù cánh tay được tạo từ Hỗn Độn Chi Thể khi bọc lên một lớp Linh Hoả đã có thể dễ dàng sử dụng như một phần cơ thể thật sự.

Nhưng nó vẫn mang theo rất nhiều hạn chế, và Hàn Tư Không cũng thích việc có cơ thể lành lặn hơn là sử dụng phương pháp như thế này.
Hàng giả vĩnh viễn cũng không thể so sánh với hàng thật.
Dược liệu hoà tan hoàn toàn vào Hỗn Độn Chi Thể và dần dần tiếp cận cách đoạn mạch của Hàn Tư Không, cậu nhắm chặt đôi mắt lại và bắt đầu luân chuyển kinh mạch, hấp thu dược liệu.
Sau khoảng vài giờ, Hàn Tư Không thở dài một hơi và đôi mi mở rộng ra.
“Tạm ổn.”
Nắm chặt hai tay, cậu nhanh chóng đứng dậy và đưa mắt nhìn kỹ một vòng nơi đây.
Là một sa mạc với toàn cát, không cây cỏ cùng bất cứ sinh vật nào.
[Thông tin: Sa mạc Man Lộ - Vị trí: Vùng giáp ranh Miqdeni]
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ: Tiêu diệt đoàn cướp thảo dược]
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ: Giải cứu đoàn người hái thảo dược]
“Giáp ranh Miqdeni à, cũng không quá xa.

Nhưng giáp ở đâu mới được chứ?”
[Thông tin: Nơi đây nằm ở đông nam của Minh Sơn Môn]
Hàn Tư Không gật đầu nhẹ, cậu vặn người vài lần và cơ thể bắt đầu có cảm giác nóng lên.
Hai nhiệm vụ trên là dạng nhiệm vụ khá tốt, vì thế nên cậu sẽ hoàn thành chúng.

Tranh thủ tìm thêm một chút điểm tích lũy để có được thông tin hữu ích, dù sao thì nếu chạy thẳng về Minh Sơn Môn vào lúc này cũng quá là mạo hiểm.
Cũng coi như sẵn tiện lịch luyện lại khả năng chiến đấu một phen vậy, Hàn Tư Không chỉ toàn phải gặp những kẻ mang theo cách biệt cảnh giới quá lớn, cậu cũng chẳng thể đánh nhau với đối phương để có thêm kinh nghiệm được.
Dính một đòn thôi cũng nắm chặt cái chết, cậu muốn luyện sức với người đồng cảnh giới hơn.
“Nhận nhiệm vụ, mà chắc cũng không cần phải nhận nhỉ?”
Hàn Tư Không vẫn còn nhớ lúc trước mình đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ phụ mà không cần phải xác nhận gì cả, chỉ đơn giản là làm theo và hoàn thành mà thôi.
[Nhiệm vụ phụ: Tiêu diệt đoàn cướp thảo dược]
[Nhiệm vụ phụ: Giải cứu đoàn người hái thảo dược]
“Khoan đã!”
Cậu cau mày nhìn vào bảng thông báo trước mặt, tại sao hai nhiệm vụ này lại giống như chỉ là một nhiệm vụ?
Giải cứu đoàn hái thảo dược cũng tương đương với tiêu diệt đoàn cướp rồi cơ mà? Không lẽ đây là hai dạng nhiệm vụ không liên quan đến nhau?
[Khoảng cách: 19 402 mét]
“Đến đó rồi tự mình sẽ rõ ràng vậy.”
Hàn Tư Không cầm lên Kính Song và nhỏ vào một giọt máu, cậu cũng cần phải ngụy trang bản thân.


Tránh trường hợp có ai đó đã từng nhận diện cậu ở đại hội Duyệt Pháp Tiên Giới.

Chưa kể đến Kính Song còn có thể ẩn giấu đi khí tức, đối với người có ý định xâm nhập căn cứ địch thì vật phẩm này chính là thứ hữu ích nhất.
“Sau này gặp lại thì mình sẽ trả thêm phí thuê vật phẩm vậy.”
Cậu cất gọn Kính Song vào túi, hai chân bắt đầu di động và cơ thể loé khỏi nơi đây.
Hàn Tư Không dùng tâm thức mở rộng phạm vi để cảm giác môi trường xung quanh, đây là một dạng kỹ năng đặc trưng của cảnh giới Trí nhân, về phần lý thuyết thì nó tương đồng với lĩnh vực Đạo nhân.

Nhưng xét tổng thể thì hoàn toàn không đáng để so sánh.
Cảm nhận rõ ràng bán kính xung quanh hoàn toàn hoang vắng, cậu mới dần nhẹ lòng và tiếp tục di chuyển.
Sau khoảng nửa giờ, Hàn Tư Không dừng lại và tâm thức lần nữa mở rộng ra.
Cậu cảm nhận được phía xa xa đang có sự hiện diện của một nhóm người, với người mang khí tức mạnh nhất cũng là Chi nhân cảnh trung kỳ.

Có lẽ đây chính là nhóm người vận chuyển thảo dược được nhắc tên trong nhiệm vụ lần này.
“Có lẽ mình nên tìm cách tham gia vào bọn họ, dù sao thì cũng không thể bám theo rồi chờ đợi đoàn cướp đến.”
Nhiều khả năng phương pháp cứu giúp như thế lại khiến đối phương có nghi ngờ về động cơ của cậu, nếu ngay từ đầu Hàn Tư Không tìm cách gia nhập vào đội nhóm thì sẽ loại trừ bớt được một chút nghi vấn.

Chỉ một chút mà thôi.
Nhưng nếu đột nhiên xuất hiện rồi xin vào thì lại càng đáng nghi hơn, giữa sa mạc thì đâu ra một kẻ tu tiên giả chạy long nhong rồi lại xin vào đoàn hái thuốc chứ.
Hàn Tư Không xoa nhẹ cằm, cậu nhìn một lượt bản thân mình và mỉm cười.
Hắc tinh xuất hiện trên tay, Hàn Tư Không bóp chặt và cơ thể bắt đầu xuất hiện một loạt các vết thương bên ngoài, máu chảy ướt quần áo và gương mặt cậu cũng biến thành một dáng vẻ mỏi mệt.
“Khụ!”
Hàn Tư Không thu lại Hắc tinh và ho sặc sụa, cậu có chút lỡ tay cho bản thân mình hơi nát quá rồi.

Đây là cách hữu hiệu nhất, giả vờ bị thương và gặp nạn.

Đây là lý do khá chính đáng để xin đi theo đoàn dược liệu, họ cũng sẽ không quá cảnh giác bởi vì cậu đã bị thương khá nặng.
Sau đó thì chỉ cần ra tay trong bóng tối và hoàn thành hai nhiệm vụ một cách gọn gàng, cuối cùng là chuồn đi êm ấm.
“Khụ! Đau thật, vừa mới trị thương xong lúc nãy.

Giờ lại tự huỷ.”
Cậu không ngờ Hắc tinh lại có khả năng gây tổn thương mạnh đến thế, nên cảnh giác với chính mình nhiều hơn mới được..