Kiều Uyển Lâm ngồi ở đầu giường uống thuốc, không giống như ăn những món khác, cậu để một nắm trong lòng bàn tay, thuốc đắng cỡ nào, to cỡ nào cũng nuốt sạch hết, má phồng lên rồi xẹp xuống là giải quyết xong.
Cậu đi tắm rồi thay đồ, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng đôi mắt thì như vừa được rửa xong, trong vắt sảng khoái, trong hốc mắt ngập tràn nét cười không thể nào vơi.
Lương Thừa bị cậu nhìn đến phiền, nói: “Đừng nhìn tôi.”
Kiều Uyển Lâm xoay đầu sang nhìn cửa sổ, nhưng khóe mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động của anh, đợi đến khi mở tập hồ sơ ra, cậu mới bổ nhào đến bên bàn nhìn Lương Thừa điền giấy.
“Anh đồng ý thật hả?” Cậu hỏi.
Từ khi Kiều Uyển Lâm được Lương Thừa cứu ra khỏi nhà kho đến bây giờ, anh đã bị hỏi hơn ba mươi lần rồi, anh nói: “Cậu còn hỏi nữa thì tôi sẽ gấp tờ giấy này thành máy bay rồi ném ra ngoài cửa sổ.”
Kiều Uyển Lâm mím chặt môi không nói nữa, chỉ cười thôi.
Lương Thừa điền thông tin cơ bản, tên họ, tuổi tác, quê quán gì gì đó, điền đến trình độ văn hóa, đầu bút dừng lại mấy giây rồi anh viết hai chữ “Phổ thông”.
Kiều Uyển Lâm lại bắt đầu nói: “Tuy là bình thường chỉ tuyển sinh viên chuyên ngành, nhưng em đã lục tư liệu những năm trước, nhà trường cũng đã từng tuyển học sinh cấp ba rồi. Nguyên tắc là tuyển chọn người ưu tú, sau này kiểm tra năng lực nếu anh đứng hạng nhất thì không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Lương Thừa hỏi: “Cậu nghĩ tôi có thể thi được hạng nhất ư?”
“Đương nhiên rồi.” Kiều Uyển Lâm nói trong vô thức.
Nhưng bản thân Lương Thừa thì lại không có lòng tin lắm, đã lâu lắm rồi anh chưa thi cử gì, hôm qua kiểm tra hàng với khách còn cò kè mặc cả. Thấy Kiều Uyển Lâm thích tự ý quyết định, anh nói: “Nếu tôi không trúng tuyển thì cậu không được tìm Đoạn Tư Tồn đi cửa sau.”
Kiều Uyển Lâm nào dám, lần này suýt nữa đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi. Cậu lấy thỏi hồ dán từ trong ống đựng bút, ngoan ngoãn nói: “Em giúp anh dán ảnh nha.”
Lương Thừa lục ra một tấm ảnh thẻ, trong ảnh anh để tóc khá ngắn, tôn lên gương mặt sắc cạnh, biểu cảm của anh vừa nghiêm túc vừa căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm ống kính trông hơi u ám.
Kiều Uyển Lâm nhìn một hồi lâu, tò mò hỏi: “Tấm ảnh này chụp khi nào thế, khi đó anh đang khó ở hả?”
Lương Thừa nói: “Quên rồi.”
Đã là ngày cuối cùng nộp đơn, thời hạn là chiều nay, Lương Thừa lái mô tô chở Kiều Uyển Lâm đến trường Đức Tâm. Chủ Nhật là ngày nghỉ, trong trường chỉ còn lại vài văn phòng là có người trực ban.
Thân là một trường trung học tư thục đắt tiền, diện tích đất của Đức Tâm tương đối lớn, mỗi một lối nhỏ đều có đặt bảng chỉ dẫn, trong trường có bản đồ cho chính tay học sinh thiết kế được phát miễn phí.
Kiều Uyển Lâm đưa cho Lương Thừa một tờ, đi ngang khu nhà thí nghiệm, cậu nóng vội nói: “Tiết thí nghiệm sẽ học ở đây, cả tầng hầm đều là tiêu bản cho môn sinh học.
Tòa nhà dạy học, thư viện, hội trường, cậu giới thiệu cho Lương Thừa từng nơi một, chỉ duy có khu thể dục thể thao là không nhắc tới, bởi vì cho đến tận hôm nay cậu cũng chưa bao giờ bước vào đó.
Tòa nhà văn phòng vẫn mở máy lạnh như bình thường, Lương Thừa lùi về sau hai bước nhìn Kiều Uyển Lâm đi phía trước. Anh không hiểu nổi vì sao mình lại đồng ý chuyện này, nhất thời kích động, hoặc là do mềm lòng, dù sao anh cũng không tìm được lí do nào chắc chắn trăm phần trăm.
Kiều Uyển Lâm quay đầu lại cười với anh, gương mặt lanh lợi thanh tú, vậy mà lại toát lên vẻ ngây ngô khờ khạo.
Vui đến thế ư? Lương Thừa mặt không cảm xúc mà nghĩ, anh ụp bàn tay lên đầu Kiều Uyển Lâm, vặn lại, bảo cậu nhìn đường.
Kiều Uyển Lâm lại quay đầu lần nữa, nói: “Đến rồi.”
Bọn họ dừng trước cửa một văn phòng, cửa khép hờ, Lương Thừa liếc ba chữ “Đoạn Tư Tồn” trên bảng tên, bàn tay đè trên mép quần cuộn hờ thành nắm đấm.
Kiều Uyển Lâm gõ cửa: “Thầy Đoạn?”
Bên trong nói: “Vào đi.”
Đoạn Tư Tồn ngồi trên ghế bành hướng ra cửa, đồng hồ đã tháo xuống đặt ở một vị trí trên bàn trà mà liếc xuống là có thể nhìn thấy. Cửa đẩy ra, ông nhìn lướt qua vai Kiều Uyển Lâm, không hề e dè mà đứng dậy.
Kiều Uyển Lâm vui hơn bất cứ lúc nào ngày thường, cậu nói: “Thầy Đoạn ơi, bọn em tới nộp sơ yếu lý lịch, vẫn chưa hết thời hạn đúng không ạ?”
“Vẫn chưa, vẫn chưa.” Đoạn Tư Tồn trước giờ không nói thêm một câu thừa thãi nào thế mà lặp lại đến hai lần, “Ngồi đi… Đi gì tới đây?”
Câu này hỏi như thể đến nhà họ hàng làm khách vậy, tinh ý né qua một bên, đáp: “Anh Lương Thừa lái mô tô chở em tới ạ.”
Lương Thừa tiến vào, dưới ánh nhìn của Đoạn Tư Tồn, anh đặt tập hồ sơ xuống rồi bẻ thẳng eo lại ngay, đột nhiên hỏi Kiều Uyển Lâm: “Trường học cậu có siêu thị tiện lợi không?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Có, sao thế anh?”
“Tôi khát.” Lương Thừa nói, “Giúp tôi mua một chai nước khoáng.”
Đi nãy giờ không nói khát, hơn nữa trong văn phòng đã có bình nước sẵn rồi, Kiều Uyển Lâm làm thinh giây lát rồi đồng ý: “Được thôi, em cũng muốn uống nước trái cây.”
Trong văn phòng chỉ còn lại hai thầy trò cũ, Đoạn Tư Tồn gỡ mắt kính xuống nhìn Lương Thừa, lại gần nhấc tay lên, ấn mạnh lên vai anh.
Lương Thừa cuối cùng cũng nhìn thẳng vào ông, mãi lâu sau mới nói: “Thầy Đoạn.”
Đoạn Tư Tồn gật gù, ôm lưng Lương Thừa trao một cái ôm ngắn ngủi, rồi nói: “Lần đầu tiên gặp chỉ xấp xỉ bằng nhau, bây giờ em đã cao hơn thầy nửa cái đầu rồi.”
Bọn họ ngồi xuống, Đoạn Tư Tồn hỏi: “Hơn một năm nay em sống thế nào?”
Hai cánh tay Lương Thừa đặt trên đầu gối, mười ngón đan xen, hơi khom lưng xuống, nói: “Sống có tốt hay không cũng chẳng sao cả.”
Đoạn Tư Tồn thở dài tiếc nuối, nói: “Chúng ta không nói chuyện quá khứ nữa. nhưng mà trùng hợp thật, đứa trẻ năm đó em cứu lại là Kiều Uyển Lâm?”
Lương Thừa: “Vâng.”
“Sau này sao mà gặp lại nhau thế?”
Lương Thừa nói: “Em trọ ở nhà em ấy.”
“Hóa ra là thế.” Đoạn Tư Tồn vuốt tập hồ sơ, “Lần trước ở ga tàu không có cơ hội nói chuyện, thầy vẫn luôn nhớ đến em, vừa nhìn thấy tin tuyển dụng trợ giảng là đã muốn đề cử em tới đây.”
Lương Thừa dùng giọng điệu trần thuật để hỏi: “Thầy cho rằng em thích hợp với vị trí này sao.”
“Đương nhiên.” Đoạn Tư Tồn không cần phải nghĩ ngợi, “Nhưng công việc này là tạm thời, em làm non nửa năm để thích ứng lại với trường học, sau này tiếp tục đi học mới là con đường đúng đắn. Thầy có quan hệ với mấy trường đại học, em——”
Lương Thừa ngắt lời ông, mặt không thay đổi gì, nói: “Chuyện của em không cần người khác nhúng tay.”
Đoạn Tư Tồn không nói tiếp được nữa, đến bàn làm việc lấy tài liệu về kỳ thi sát hạch trợ giảng, đồng thời nhớ đến một chuyện rất xa vời: “Giáo trình mà thầy đưa cho em, vẫn còn giữ chứ?”
“Vẫn còn.” Lật đi lật lại đã thuộc làu làu rồi, Lương Thừa nhận lấy giấy nhưng không mở ra, “Từ lâu thầy đã biết em và Kiều Uyển Lâm có quen biết rồi đúng không?”
Đoạn Tư Tồn mới tới Đức Tâm không lâu, Kiều Uyển Lâm chụp giáo trình kia hỏi thăm ông, tuy rằng nét chữ của Lương Thừa đã bị cắt ra, nhưng ông vẫn mang máng nhận ra đây là giáo trình mình tự tay in rồi đưa cho Lương Thừa.
Sau đó, Đoạn Tư Tồn giả vờ vô ý nhắc tới Lương Thừa trước mặt Kiều Uyển Lâm, nhưng ông rất cẩn thận, lần nào cũng chọn đúng điểm dừng.
Đoạn Tư Tồn kiềm chế nụ cười, nói: “Từ sáng thầy đã tới trường, vẫn luôn ở trong văn phòng đợi em.”
Lương Thừa hỏi: “Thầy chắc chắn em sẽ tới ư?”
“Không.” Đoạn Tư Tồn nói, “Thầy đang đánh cược.”
Lương Thừa cuộn tài liệu thành một cái ống, kẹp ở hổ khẩu nắm thật chặt: “Em đến không phải vì lời tiến cử của thầy.”
Đoạn Tư Tồn không hề bất ngờ, nói: “Thầy biết.”
Tập hồ sơ nhăn nheo, từng được Kiều Uyển Lâm ấp trong lồng ngực phấn khởi mang về nhà, từng bị vứt đi thô bạo, từng được đặt ở đầu giường liên tục nhặt lên rồi bỏ xuống.
Ánh mắt Lương Thừa dời khỏi nếp gấp, chuyển sang nhìn Đoạn Tư Tồn, nói: “Thầy Đoạn, em có một điều kiện.”
Đoạn Tư Tồn nói: “Thầy sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cho em.”
Lương Thừa nói: “Em cảm thấy việc lợi dụng một đứa nhỏ mười mấy tuổi không có gì là hay ho cả.”
Nụ cười của Đoạn Tư Tồn tắt lịm, ông đã từng nhấp vào trang đề cử, nhưng biết rõ Lương Thừa sẽ không đồng ý. Đúng lúc Kiều Uyển Lâm năn nỉ ông, nên ông cược một phen, để Kiều Uyển Lâm trả bằng nỗ lực và tình cảm lay động Lương Thừa.
Còn Lương Thừa thì đã biết rõ từ lâu, cho nên khi cãi nhau mới mắng Kiều Uyển Lâm là “đồ khờ khạo”.
Điều kiện của anh chính là lần sau không được sử dụng chiêu này nữa.
Nhưng “đồ khờ khạo” có lúc rất thông minh, Lương Thừa ra khỏi văn phòng, đi nửa vòng hành lang, tìm thấy Kiều Uyển Lâm đang ngồi trên ghế uống nước trái cây.
“Nước khoáng của tôi đâu?” Anh hỏi.
“Anh muốn uống thật à?” Kiều Uyển Lâm cười nói, “Không phải là vì anh muốn đẩy em ra ngoài sao, nên em không mua.”
Lương Thừa hết nói nổi: “Thôi bỏ đi, đi thôi.”
Rời khỏi trường học, Lương Thừa lái mô tô không khởi động ngay, điện thoại nhận được bảy tám tin nhắn thoại, đều là lão Tứ gửi, anh chọn một tin ngắn nhất rồi mở ra.
Kiều Uyển Lâm ghé sát đến sau vai anh nghe lén, lại không biết mái tóc mình cọ vào gáy Lương Thừa nên đã sớm bị bại lộ.
Lão Tứ nói: “Mày đến đi, lẩu cà ri ở đây ổn phết đấy, nhúng rau thơm là ngon hú hồn luôn!”
Lương Thừa nghe nhưng không muốn ăn, chuẩn bị về nhà, đột nhiên nhớ đến Kiều Uyển Lâm vốn dĩ định “đi” cơ mà, hành lý cũng thu dọn rồi, bây giờ mọi chuyện cũng đã xử lý xong.
Anh quay đầu lại hỏi: “Cậu định đi đâu?”
Kiều Uyển Lâm “Hả” một tiếng, hiểu nhầm Lương Thừa muốn đi tìm bạn nên vứt cậu lại, cậu liền nói: “Bây giờ em đang đói lắm, muốn đi ăn lẩu nè.”
Lương Thừa tỏ vẻ “Lại bắt đầu chơi trò sử dụng tâm kế chứ gì”.
Kiều Uyển Lâm giả ngốc: “Anh ăn lẩu cà ri bao giờ chưa, nghe nói ngon lắm á.”
Lương Thừa: “Nghe ai nói?”
Kiều Uyển Lâm đáp: “Lão Tứ, mới nghe xong á.”
Nửa tiếng sau, Lương Thừa quay lại nhà hàng lẩu ở khu tập trung thương mại kia, xe mô tô vừa hất đuôi là phanh ngay trước một chỗ trống ngoài cửa sổ nhà hàng.
Ứng Tiểu Quỳnh và lão Tứ cùng nhau trố mắt, lão Tứ quát: “Phục vụ, cho thêm một bộ bát đũa nữa!”
Lúc này, Kiều Uyển Lâm thò nửa cái đầu từ sau lưng Lương Thừa. Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Mày đui à, thêm hai bộ nữa.”
Từ sau khi bị xe cảnh sát đưa đi thì đây là lần thứ hai bốn người có dịp ngồi với nhau. Kiều Uyển Lâm hơi cẩn trọng, đặc biệt là lão Tứ ngồi đối diện, cậu vẫn chưa quên được vẻ mặt hung tợn của gã khi nhảy qua cửa sổ túm lấy cậu.
Lẩu này là dùng nước cà ri màu vàng đậm đặc, Lương Thừa hỏi: “Có lẩu nào khác không?”
“Không có.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Nếu mà có được một món lẩu tê cay nữa thì nhà hàng này cũng không đến nỗi phải chuyển nhượng.”
Kiều Uyển Lâm đã bắt đầu động đũa rồi, cậu gắp miếng thịt đùi gà lên, trộn đủ loại gia vị vào đĩa chấm, tự ăn phần mình.
Lão Tứ nói: “Quyết định mua lại thật hả?”
Ứng Tiểu Quỳnh uống một ngụm bia, nói: “Muốn mua.”
“Tuy là cơ sở vật chất ở quán nhậu vỉa hè hơi kém hơn, nhưng hóng gió đêm cũng sảng khoái mà.” Lão Tứ luyến tiếc, “Hơn nữa giá cả phải chăng, ở đây tiền thuê cao thế, có làm nổi không?”
Lương Thừa nói: “Mở ở đây thì không gọi là quán nhậu vỉa hè nữa rồi.”
“Chuẩn.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Quán nhậu vẫn tiếp tục kinh doanh như bình thường, còn ở đây thì phải đi theo đường lối cao cấp, phải làm một nhà hàng hải sản!”
Lão Tứ bắt đầu có hứng rồi: “Vậy nguồn hàng phải chốt đơn nhà tao đấy, không có tao thì không được đâu.”
“Mày thì đỉnh của chóp rồi.” Ứng Tiểu Quỳnh trợn mắt nhìn gã, “Mày mau đi đòi khoản nợ mới nhận trước đi đã, đủ cho mày mua Louis Vuitton đấy.”
Lão Tứ nói: “Chỉ có mình tao thì không nổi, Lương Thừa, hai anh em mình hợp sức đi.”
Kiều Uyển Lâm tự biết mình không thể tiến vào được “vòng bạn bè” của Lương Thừa, nên từ nãy giờ vẫn làm thinh như người vô hình, lúc này mới ngẩng đầu khỏi bát, trên môi còn bóng dầu, nhưng không sáng láng bằng đôi mắt này, cậu đột ngột xen mồm: “Lương Thừa không đi đâu.”
Lão Tứ: “Tại sao?”
Kiều Uyển Lâm: “Không có tại sao.”
Lão Tứ: “Tại sao lại không có tại sao?”
“Anh phiền quá đi.” Kiều Uyển Lâm dùng đầu đũa chỉ vào nồi, “Rau thơm dùng để chế nước chấm, tại sao lại bỏ vào lẩu? Gắp cũng không lên, đương nhiên là vì nó hú hồn nên mất tiêu rồi.”
Lão Tứ đơ luôn, líu lưỡi nói: “Thì, thì cho có mùi, mấy anh em bọn này đang nói chuyện, nhóc con bớt xía mũi vào đi.”
Kiều Uyển Lâm lí nhí nói: “Dù sao thì anh ấy cũng không đi đâu.”
“Nhóc là người phát ngôn của nó à?” Lão Tứ cười rồi, hỏi lần nữa, “Lương Thừa, làm không?”
Bàn ăn đã càn quét sạch sẽ, Lương Thừa chỉ uống nửa cốc trà, ánh mắt liếc sang bên cạnh, lòng kiên định của Kiều Uyển Lâm đang dần dần tiêu tan, bộ dạng này y như lúc quát “Tại sao chỉ có em thì không được”.
Lương Thừa trả lời: “Em không rảnh.”
Kiều Uyển Lâm trở nên kiên định không lời nào diễn tả được, cậu lo lắng Lương Thừa sẽ biến công việc trợ giảng kia thành phế thải, cũng may là không có. Như vậy có phải đồng nghĩa với việc, giữa cậu và bạn bè, Lương Thừa đã chọn cậu đúng không?
Bọn họ có tính là người cùng một thế giới chưa?
Cả bữa lẩu này chỉ có Kiều Uyển Lâm là no bụng, ăn xong đi ra, cậu đứng trên vỉa hè. Chiếc xe van Kim Bôi bắt đầu khởi động xe, lão Tứ không uống rượu nên phụ trách lái xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Ứng Tiểu Quỳnh ngồi ở ghế phụ lái ngoắc ngón tay, nói: “Nhóc Tiểu Kiều, lại đây nói nghe.”
Kiều Uyển Lâm tới gần, bị Ứng Tiểu Quỳnh bá cổ nói mấy câu, mùi rượu phả vào tai cậu, mãi mà không tan, cậu đè nặng hơi thở đưa mắt tiễn chiếc xe chạy đi.
Lương Thừa đẩy xe mô tô tới, búng tay gọi.
Kiều Uyển Lâm hoàn hồn, giẫm lên những vệt sáng lốm đốm trên gạch lát dưới bóng cây, đứng một bên, nhét chìa khóa xe vào khởi động.
Cậu lấy nút kết bình an ra, nói: “Anh thắt nút chết đi, sau này em không gỡ ra nữa đâu.”