Say xỉn một đêm đầu hơi choáng váng, tắm xong mới tỉnh táo, Lương Thừa vứt cả đồ bẩn và drap giường, giống y như lần trước rời đi.
Trong vali trống một góc, anh lấy ra một hộp quà tinh xảo từ trong tủ quần áo, liếc mắt về phía cửa phòng đóng chặt của Kiều Uyển Lâm, sau đó lấp vào chỗ trống đó.
Thu dọn xong xuôi, Lương Thừa tưới nước cho cây xương rồng lần cuối, trời vẫn còn sớm, anh nhẹ chân xuống lầu, không ngờ trong phòng bếp truyền ra tiếng lạch cạch loảng xoảng.
Tay Vương Nhuế Chi đều bột nếp, trời chưa sáng đã thức dậy chuẩn bị rồi, bà thò đầu ra nói: “Tiểu Lương, bà nấu bữa sáng rồi, bánh trôi sữa mà con thích ăn đấy.”
Lương Thừa đặt hành lý ở huyền quan, đi tới cửa phòng bếp, dùng giọng thừa nhận mà hỏi: “Sao bà biết con thích ăn?”
Vương Nhuế Chi biết rõ tài nấu nướng của mình, lần trước Lương Thừa ăn xong lên lầu trước, Kiều Uyển Lâm nói nhỏ cho bà biết, chắc là Lương Thừa rất thích ăn món này.
Bà hỏi tại sao, Kiều Uyển Lâm nói tốc độ ăn của Lương Thừa rất nhanh, bình thường không để ý đến mùi vị thế nào, nhưng khi ăn bánh trôi thì lại nhấm nuốt kĩ càng, còn ngẩn ngơ ra nữa, giữa chừng cậu chia cho anh một viên anh cũng không phát hiện ra.
Trong nồi bật lửa nhỏ đun sữa, Vương Nhuế Chi thả bánh trôi vào, nói: “Bà hỏi nó sao mà quan sát tỉ mỉ thế, nó nói con là ân nhân của nó, nó muốn báo đáp con thì trước hết phải tìm hiểu con.”
Lương Thừa trầm ngâm chốc lát, trả lời: “Em ấy đã báo đáp đủ nhiều rồi.”
Vừa dứt lời, trên cầu thang truyền tới tiếng lạch bạch của dép lê, Kiều Uyển Lâm mặc áo thun màu vàng nhạt, trước ngực có mấy nét vẽ nguệch ngoạc, quần bò tôn lên cổ chân mảnh khảnh của cậu, cả người đều tỏa ra hương vị thanh xuân.
Gương mặt trắng nõn kia trông rất thoải mái, cậu đi xuống kiếm chuyện: “Bà ngoại, ăn sáng sao không gọi con?”
Vương Nhuế Chi quan sát thái độ của cháu mình, nói: “Bà tưởng là con chưa dậy.”
“Giỡn hả, con đọc được hai chương sách rồi đó.” Kiều Uyển Lâm ngồi xuống bàn, một chân gập trên ghế, “Con phải chăm chỉ làm bài tập, hai hôm nữa đến lớp học thêm rồi.”
Vương Nhuế Chi không nhìn ra được gì, tắt bếp, múc ra hai bát bánh trôi. Lương Thừa hai tay bưng hai bát đi tới bàn ăn, bát đầu tiên có váng sữa đặt trước mặt Kiều Uyển Lâm.
Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên: “Anh ăn có đủ không, em xớt ra cho anh hai viên.”
Lương Thừa nói, đủ rồi. Anh dùng muỗng khuấy sữa, mùi sữa nồng đậm tỏa ra, cách làn hơi nóng màu trắng đục, anh nhìn sang bên bàn, Kiều Uyển Lâm cắn một miếng bánh, nóng quá, chu môi lên một cách khôi hài.
Cậu đón lấy tầm nhìn của Lương Thừa, hỏi: “Hết đau đầu chưa?”
Lương Thừa: “Rồi.”
“Sau này đừng uống say nữa.” Kiều Uyển Lâm nói, “Tối qua em cõng anh lên lầu, làm em không cao lên nổi luôn.”
Lương Thừa nói: “Thật không đó, tôi không có ấn tượng gì cả.”
Kiều Uyển Lâm cười khúc khích, đương nhiên là cậu đang gạt anh rồi. Vương Nhuế Chi mắng cậu làm trò trẻ con, quay đầu lại nói: “Tiểu Lương, nghe nói con sẽ đi Bắc Kinh, có dự định gì chưa?”
Lương Thừa ăn được nửa bát, trả lời: “Đi bước nào tính bước nấy.”
Năm sáu viên bánh chỉ chốc lát đã ăn hết, Kiều Uyển Lâm đứng ở huyền quan mang giày thể thao, mũ bảo hiểm của anh vứt đi rồi, trên móc treo chỉ còn lại mũ của cậu.
Lương Thừa trả lại chìa khóa nhà, cầm nút kết bình an đưa cho cậu.
Thắt nút chết chặt như thế, từng nói là sẽ không bao giờ gỡ ra nữa, Kiều Uyển Lâm rút ra khỏi tay Lương Thừa, nói: “Anh thích thì giữ lại đi.”
Lương Thừa đáp: “Được.”
Kiều Uyển Lâm thoáng chốc giật mình, sau khi hiểu rõ cười tự giễu một tiếng, gỡ nút kết bình an ra khỏi móc, đi tới sau lưng Lương Thừa: “Để em nhét vào balo cho anh.”
Kéo dây kéo xong, cậu đi ra cửa trước: “Anh ơi, em gọi xe cho anh nha.”
Lương Thừa chưa kịp mở miệng thì cái người trước giờ đều lề mề đã đi ra khỏi cửa rồi. Cứ như thế mà tạm biệt, Vương Nhuế Chi tiễn anh tới bậc thềm, chợt thở dài một tiếng.
Từ trận cãi vã ở góc cầu thang, đến một đêm không về, rồi trả phòng chuyển đi, bà chưa từng hỏi nửa chữ. Cùng sống trong một căn nhà, Lương Thừa đoán chắc bà cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Anh dừng lại, đợi Vương Nhuế Chi dặn dò trước khi tạm biệt.
“Ở chung nửa năm, không tính là duyên phận sâu nặng, cám ơn con bình thường đã giúp bà đủ chuyện lớn nhỏ trong nhà.” Vương Nhuế Chi nói, “Lần trước con đi, bà thiên vị Uyển Lâm nên không giữ con lại, lần này bà không thiên vị nó nữa, chúc con thuận buồm xuôi gió.”
Lương Thừa gật đầu, nói: “Bà giữ sức khỏe.”
Vương Nhuế Chi lại nói: “Uyển Lâm thù dai lắm, năm lớp một bị mắng một câu, nó nhớ tới tận tốt nghiệp tiểu học cũng không quên được, không chịu viết lời chúc vào lưu bút của bạn học. Nó cũng nhớ rõ những điểm tốt của người khác, ăn trứng trà ông chủ chọn cho nó quả to, từ đó nó không bao giờ đổi tiệm khác, chuyển nhà đi đường vòng cũng nhất định phải tới mua cho bằng được.”
Vương Nhuế Chi nói: “Con từng cứu mạng nó, nó nhớ suốt ba năm. Con cho nó nếm đủ vui buồn, lần này con đi, e là nó sẽ bận lòng con cả đời.”
Một người mắc bệnh tim, sinh ra đã mang theo bao nhiêu tiếc nuối, lại muốn đeo thêm một vướng mắc nữa sao?
Gân xanh trên mu bàn tay lồi lên, Lương Thừa siết chặt thùng hành lý, nói: “Em ấy rồi sẽ bỏ được thôi.”
Một chiếc taxi dừng ở đầu ngõ, cốp sau đã mở ra rồi, tài xế nhận lấy hành lý của Lương Thừa bỏ vào, vẫn chưa lên xe thì một bóng dáng nho nhỏ chạy hồng hộc đuổi theo.
Tiểu Nhạc toát đầy mồ hôi, phi tới ôm chân Lương Thừa, gào khóc: “Anh Lương Thừa, anh phải đi thật sao?”
“Ừ.” Lương Thừa vẫn đạm nhạt như thường.
“Tại sao vậy? Em không muốn anh đi đâu!” Tiểu Nhạc òa khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên gương mặt, “Có phải anh chê em đần độn không… Em sẽ học thật chăm chỉ mà…”
Kiều Uyển Lâm ngồi xổm xuống kéo Tiểu Nhạc ra, không cầm lòng được, dỗ dành nhóc: “Em còn có anh Tiểu Kiều mà, đàn ông con trai không được khóc, trên đời có bữa tiệc nào không tàn đâu.”
Tiểu Nhạc lắc đầu: “Em nghe không hiểu…” Nhóc xoay người ôm Kiều Uyển Lâm cầu cứu, “Anh Tiểu Kiều, anh bảo anh Lương Thừa đừng đi nữa đi.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Anh không thể làm như vậy được.”
Tiểu Nhạc nức nở hỏi: “Tại sao, anh không muốn anh ấy ở lại hả?”
Kiều Uyển Lâm cúi mặt xuống chốc lát, khi ngước lên trả lời rất rành mạch: “Nếu như ở nơi khác anh Lương Thừa sống tốt hơn, thì anh sẽ chúc phúc cho anh ấy.”
Lương Thừa cúi người chui vào trong xe, Kiều Uyển Lâm đi theo lên. Anh nói không cần tiễn, Kiều Uyển Lâm đeo tai nghe không thèm để ý, xe taxi khởi động, cây cột điện loang lổ vết rạch trong kính chiếu hậu biến thành một con đường hẹp.
Không khí bức bối, tài xế chủ động tìm kiếm chủ đề nói chuyện, đi du lịch chưa, đợi đảo Lĩnh Hải được xây dựng hoàn thiện, người tới Bình Hải chơi sẽ nhiều hơn.
Đang là kỳ nghỉ hè, du khách ở ga tàu lửa đã tương đối khả quan hơn, Lương Thừa xuống xe đi lấy vé, quay đầu lại thấy Kiều Uyển Lâm theo phía sau móc chứng minh thư ra.
Trong lúc chờ xếp hàng ở máy lấy vé tự động, Kiều Uyển Lâm đến chỗ bán vé mua một tấm vé đợi tàu (*), sợ Lương Thừa đuổi đi nên cậu giấu, nhưng mà Lương Thừa cũng không nói gì.
(*) vé đợi tàu: là loại vé để được ra bục đợi tàu cùng người thân và bạn bè, nhưng mà về sau vì nhiều người trà trộn lên tàu nên đã hủy bỏ loại vé này
Trong phòng chờ đông đúc người qua lại, tìm mãi một lúc mới có được hai chỗ trống, Lương Thừa ngồi xuống liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình.
Kiều Uyển Lâm nhàm chán nghịch điện thoại, nhận được một tin nhắn WeChat, là Điền Vũ gửi: Uyển thần, tao bị trợ giảng Lương chặn rồi, mày hỏi giúp tao tại sao được không?
Đoạn Tư Tồn vừa nhận được thông báo, cũng nhắn cho cậu: Kiều Uyển Lâm, em có biết chuyện Lương Thừa từ chức không? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu hơi giật mình, mở danh sách thành viên trong nhóm chat lớp ra, Lương Thừa đã thoát khỏi nhóm, chắc cũng đã xóa tất cả mọi người rồi. Cậu lại mở ảnh đại diện Lương Thừa ra, bấm vào khung nhập chữ thấy bị làm mờ.
“Anh ơi.” Cậu hỏi, “Anh xóa em rồi sao?”
Lương Thừa nói: “Ừm.”
Kiều Uyển Lâm tắt điện thoại: “Sau này em muốn liên lạc với anh thì phải làm sao?”
Lương Thừa điềm nhiên trả lời: “Không cần đâu.”
Kiều Uyển Lâm mỉm cười, quay đầu nhìn một dãy các quầy bán đặc sản, cậu đứng dậy đi đến, mua lỉnh kỉnh một đống đồ ăn vặt quay lại, cột vào tay nắm vali, nói: “Đi đường ăn.”
Lương Thừa đứng dậy nói: “Số điện thoại cũng xóa rồi.”
Kiều Uyển Lâm vẫn toét miệng, gò má tê dại, trong sảnh vang lên thông báo nhắc nhở soát vé, cậu liền nói: “Chúng ta đi xếp hàng đi.”
Người đi là Lương Thừa mà Kiều Uyển Lâm lại đứng phía trước, đi qua máy quét mọi người tản ra xung quanh, cậu nắm một tấm vé chỉ để “tiễn người thân” trà trộn vào đám người.
Trên bục đợi tàu rộng thênh thang, người qua lại đông đúc, đến trước toa tàu, Lương Thừa dừng lại, nói: “Đến đây thôi, về đi.”
Kiều Uyển Lâm lập tức dừng lại, cậu tưởng rằng chỉ cần dựa vào khả năng của một mình mình là có thể để Lương Thừa sống yên ổn, đúng thật là quá ngây thơ. Nhưng tâm nguyện của cậu chưa từng thay đổi, cậu hỏi: “Đến Bắc Kinh rồi thì anh có ổn định lại không?”
Lương Thừa nói: “Không liên quan đến em, đừng bận tâm đến tôi nữa.”
Không sai, bây giờ cậu còn chẳng phải là chủ nhà nữa, có lo chuyện bao đồng cũng không ai quan tâm, Kiều Uyển Lâm bị nhân viên tàu đi kiểm tra đụng vào vai, lùi lại nửa bước, chớp mắt một cái đã cách Lương Thừa rất xa rồi.
Lương Thừa không nói “Tạm biệt”, không nói “Hẹn ngày gặp lại”, cứ như thế mà bỏ đi.
Ngồi thu lu ở góc giường điều chỉnh tâm lý cả một đêm, từ khi xuống lầu đã ra vẻ tươi cười miễn cưỡng; vác mặt dày tiễn tới ga tàu, tới phòng chờ, sắp nhịn không nổi nữa nên mới chạy ra quầy bán hàng; xếp hàng không dám đứng phía sau, sợ Lương Thừa quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt đưa đám của cậu, sợ đưa tay ra sẽ xé rách áo thốt lời cầu xin.
Anh đừng đi… Cậu nhát gan hơn Tiểu Nhạc rất nhiều.
Kiều Uyển Lâm suy sụp trong dòng người, trong khoảnh khắc hoảng loạn đó, khi Lương Thừa sắp xoay người đi thì cậu túm chặt lấy cánh tay anh.
“Anh ơi…” Cậu tháo bỏ lớp ngụy trang vụng về, chỉ còn lại sự nóng ruột, “Anh còn trở về Bình Hải không?”
Lương Thừa giãn hàng lông mày đang nhíu chặt, lại lần nữa tô lên một lớp mất kiên nhẫn, nói: “Tôi chán ghét nơi này, sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Đối với anh, nơi này ngoại trừ những chuyện buồn lòng ra, chẳng lẽ không còn bất kỳ điều gì đáng cho anh nhung nhớ ư?”
“Nhung nhớ ai?” Lương Thừa hỏi ngược lại, “Người anh em cùng ngồi tù, thầy giáo bạn học ở trường số Bảy, hay là em? Em còn ôm hy vọng gì nữa?”
Kiều Uyển Lâm lắc đầu nguầy nguậy, Lương Thừa là cánh diều cậu không nắm giữ được, là cánh chim bay kề vai cậu ở trên phà, nhưng chút ý muốn đó nảy sinh ngày càng vô biên, nhuốm thêm dục vọng, nhổ không sạch, đốt không hết, cậu chỉ muốn giữ lại một chút kỉ niệm mà thôi.
Một tí ti thôi cũng được, nhỏ bằng cái cúc áo ba năm trước vậy.
Kiều Uyển Lâm đè nén tất cả lòng dũng cảm và tôn nghiêm, run giọng hỏi: “Đối với em, anh không có một chút xíu tình cảm nào sao?”
Đôi mắt bao trùm trong làn sương mờ đỏ quạch, đáy mắt sâu như biển, tâm ý cuộn trào như sóng vỗ, Lương Thừa cạn kiệt kiên nhẫn, hạ giọng nói: “Đây là lần cuối cùng tôi nói với em, tôi sẽ không bao giờ thích em.”
Kiều Uyển Lâm sững sờ buông tay ra.
Lương Thừa lại trở tay nắm lấy cậu, kéo Kiều Uyển Lâm vào lòng, lồng ngực dán sát vào nhau, anh ôm chặt lấy cậu.
Người qua lại như mây khói, Lương Thừa dán sát vào tai Kiều Uyển Lâm, như đang ôm hôn, anh chớp mắt, nói: “Em có biết không, tôi cứu em và tôi giết người, là cùng một ngày.”
Tất cả suy nghĩ trong đầu ngay lập tức tiêu biến thành hư không, Kiều Uyển Lâm run lẩy bẩy: “Sao cơ…”
Lương Thừa giống như một tên đao phủ: “Kiều Uyển Lâm, em nghe cho rõ đây —— Tôi sẽ không bao giờ nảy sinh tình ý gì với em, bởi vì mỗi khi nhìn thấy em là tôi lại nhớ đến tội ác ngày hôm đó.”
Kiều Uyển Lâm đứng sững ở bục đợi tàu, cậu bị chân tướng lăng trì, chỉ còn lại một cái vỏ không thể nào cựa quậy được, Lương Thừa buông cậu ra, biến mất trong tầm mắt hỗn độn.
Cuối hè mà cậu lạnh đến run rẩy, từng dòng nước mắt rơi lã chã mát lạnh hai má, khiến cậu tựa như một thằng hề.
Lương Thừa tiến vào toa tàu, tìm được chỗ ngồi kế cửa sổ, nhưng lại không liếc ra bên ngoài một chút nào. Anh cúi đầu nhìn xuống, hai hàm răng cắn chặt muốn vỡ nát, môi mím muốn chảy cả máu.
Cửa toa tàu đóng lại, đoàn tàu chậm rãi rời ga.
Lương Thừa kéo mở ngăn ngoài balo, móc ra nút kết bình an, phát hiện trên móc kẹp một mẩu giấy được cuộn lại, anh mở ra xem, ở trên là nét bút nắn nót của Kiều Uyển Lâm ——
Lương Thừa, anh nhất định phải đến được nơi tốt đẹp nhất.
Trên bục đợi trống trải, sực tỉnh mộng, Kiều Uyển Lâm ngập ngừng phất tay.