Tâm Nhãn

Chương 6: “Mẹ cậu còn không quản được ba cậu, cậu nghĩ cậu quản được tôi chắc?”



Kiều Uyển Lâm trống bụng suốt hai tiết, đến giờ ra chơi, cậu móc ra một gói Chocopie và một hộp sữa tươi, còn chưa bắt đầu ăn thì bạn cùng bàn Điền Vũ đã cuống cuồng chạy vào lớp học.

Điền Vũ ngồi mạnh quá khiến cả bàn rung rinh. Sữa của Kiều Uyển Lâm đổ nhào chảy ào ra, cậu cạn lời nói: “Chó rượt mày à?”

Điền Vũ nói: “Tới rồi tới rồi!”

“Ai tới?” Kiều Uyển Lâm lấy khăn giấy ra lau, “Mày ngửi đi, mùi sữa đầy bàn đây này.”

Học sinh lớp quốc tế số Một lục tục quay về chỗ ngồi, không khí trong phòng học lắng xuống, Kiều Uyển Lâm liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, khó hiểu nói: “Chưa có chuông lên lớp mà, mọi người sao thế?”

Bàn trước quay đầu xuống nói với cậu: “Lớp trưởng, mày có thể có một chút nhạy bén của một ban cán sự lớp được không?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Tao cho mày hai trăm, sau này mày làm.”

Cậu không phải đang tranh cãi, bởi vì cậu thật sự không muốn làm lớp trưởng. Thân là một tên lười biếng, cậu lo được cho bản thân mình đã đủ mệt mỏi lắm rồi, làm gì có sức đâu đi lo cho kẻ khác.

Ban đầu thành tích nhập học của Kiều Uyển Lâm đứng trong top đầu, đôi mắt to tròn trông rất nhanh nhạy, vì thế giáo viên chủ nhiệm bị bề ngoài của cậu mê hoặc, gọi thẳng tên cậu làm lớp trưởng lâm thời. Sau khi nhậm chức, cậu đều tùy theo tự nhiên, trước giờ không để tâm gì đến những lần vi phạm kỉ luật của các bạn học, hơn nữa còn trở thành tài nguyên học tập sống, cho nên mọi người bao dung những khuyết điểm của cậu, chịu đựng lẫn nhau cho đến ngày hôm nay.

Còn về phần biệt hiệu, là do mấy nữ sinh trêu chọc cậu có mặt tiền đẹp, là nam thần lớp số Một, nhưng cũng chưa gọi “Uyển thần” xấu hổ đến mức đó. Mãi đến khoảng thời gian trước khi ba mẹ cậu ly hôn, khi đó cậu cứ thả hồn đâu đâu, thường xuyên quên mất công việc của lớp. Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm cũ rời khỏi vị trí công tác, trong buổi tạm biệt trước toàn thể cả lớp dặn dò cậu: “Kiều Uyển Lâm, sau này nhớ phải để tâm đến chuyện của lớp, đừng có mơ mơ màng màng, đầu óc lâng lâng, em muốn hóa thành thần tiên hay sao?”

Kiều Uyển Lâm bóc Chocopie ra, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Điền Vũ hất đầu ra ngoài cửa, nói: “Tao từ phòng vệ sinh đi ra, thấy thầy trưởng phòng đào tạo và giáo viên chủ nhiệm mới đi về phía lớp mình.”

“Đoạn Tư Tồn?” Kiều Uyển Lâm khựng lại, “Mày cận năm độ lận đó, không nhìn nhầm chứ?”

Điền Vũ đẩy mắt kính lên: “Thế tại sao những đứa khác đều quay về lớp?”

Kiều Uyển Lâm không ngờ Đoạn Tư Tồn đến dạy sớm như vậy, đúng lúc tiết sau là môn sinh học, không lẽ vừa xuất hiện là lập tức nhậm chức luôn à?

Bên ngoài phòng học xuất hiện hai bóng người, người mập chính là trưởng phòng đào tạo, người còn lại vừa cao vừa gầy đứng xoay lưng lại với cửa, khiến mọi người xôn xao bàn tán.

“Cá độ không?” Điền Vũ ghé sang, “Cá câu đầu tiên giáo sư Đoạn nói là ‘Chào các em’ hay là ‘Chào các em học sinh’.”

Kiều Uyển Lâm nói: “OK, cá cái gì?”

Điền Vũ lấy ra ngay tại chỗ: “Nếu tao thua thì tao trả mày một hộp sữa, nếu mày thua thì mày đưa Chocopie cho tao.”

Kiều Uyển Lâm nhướng mày, tưởng cậu ngu chắc, dù thắng hay thua cậu cũng chẳng lời được gì. Nhưng chưa thương lượng ra kết quả thì tiếng chuông đã vang lên, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Điền Vũ chốt: “Chào các em.”

Kiều Uyển Lâm cũng chốt luôn: “Chào các em học sinh.”

Đoạn Tư Tồn làm tư thế “Tiễn đến đây là được rồi” với thầy trưởng phòng đào tạo, sau đó xoay người một mình tiến vào phòng học lớp quốc tế số Một, bước lên bục giảng đối diện với cả lớp.

Kiều Uyển Lâm đoán tám mươi phần trăm học sinh trong lớp đều có cùng một suy nghĩ với cậu: Đẹp trai hơn chủ nhiệm cũ rất nhiều.

Đoạn Tư Tồn đã năm mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, giữ dáng cực kỳ tốt, có thể nhìn ra hồi còn trẻ là một chàng trai anh tuấn, hơn nữa lại còn có cả kiến thức sâu rộng của một giáo sư và sự lão luyện do có thâm niên giảng dạy.

Ông bước vào tay không, có lẽ chỉ mới là tới giới thiệu làm quen thôi.

Nhưng không ai ngờ rằng, Đoạn Tư Tồn nhìn mọi người nở nụ cười, mở miệng nói câu đầu tiên: “Lấy bài thi trắc nghiệm ra, bây giờ sẽ kiểm tra lại những câu đã làm sai.”

Cả lớp hít ngược vào một hơi lạnh giá, Điền Vũ nói khẽ: “Mẹ ơi, sao thầy ấy lại thế này?”

Kiều Uyển Lâm vẫn không quên thổi phồng ngôi trường trong mơ của mình: “Chắc đây là cách trung học số Bảy rèn luyện giáo viên.”

Mọi người lần lượt lấy bài thi ra, Điền Vũ nói: “Ai mà chưa sửa bài chắc toi rồi đây.”

Kiều Uyển Lâm chột dạ gãi đầu, cậu kẹp bút đỏ trong tay, mở bài thi ra, quyết định giữ thể diện cho giáo sư Đoạn, tạm thời nghe giảng giải những bài sai.

Đoạn Tư Tồn nhìn xung quanh một vòng, gọi tên cán sự môn Sinh: “Chu Tinh, trang thứ nhất câu số tám, em đã chọn sai câu B, bây giờ đã biết đáp án chưa?”

Chu Tinh đứng dậy: “Dạ biết rồi ạ, là C.”

Đoạn Tư Tồn nói: “Em tổng kết lại đề muốn kiểm tra điều gì, điểm nào dễ nhầm lẫn và phương pháp giải.”

Chu Tinh trả lời từng vấn đề một, sau khi ngồi xuống thì thở phào một hơi.

Đoạn Tư Tồn điểm tên một học sinh nữa, cách hỏi cũng tương đồng như trên, bao gồm chỗ sai, cách giải và củng cố, gọi một lượt bảy tám cái tên.

Vị chủ nhiệm mới này nhìn như chẳng chuẩn bị gì nhưng thật ra đã ghi nhớ mỗi một câu hỏi, tên của từng người, còn nhớ cả chỗ sai của mỗi học sinh, tiết học này chính là một “cuộc họp giao lưu hoàn thiện bản thảo”.

Bầu không khí trong lớp học ngày càng lắng xuống, mọi người đều cảm thấy đang trần truồng chạy trước mặt Đoạn Tư Tồn.

Kiều Uyển Lâm một tay chống trán, không biết gì chính là nỗi sợ lớn nhất, cậu không biết khi nào Đoạn Tư Tồn sẽ gọi đến mình.

Hơn nửa tiết trôi qua, ba phút trước khi kết thúc, bài thi vừa đúng lúc được giảng giải xong, lúc này Đoạn Tư Tồn mới giới thiệu bản thân: “Từ nay về sau thầy sẽ là chủ nhiệm mới kiêm giáo viên sinh học của lớp số Một, nếu các em có bất kì vấn đề gì thì cứ việc đến tìm thầy.”

Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt, mang theo cả niềm vui sướng sau khi thoát nạn.

Ngay sau đó, Đoạn Tư Tồn nói: “Bài thi trắc nghiệm đã sửa xong rồi, bây giờ thầy phát một bộ bài tập ôn hơi khó, xem như là quà gặp mặt thầy tặng cho các em.”

Tất cả mọi người: “… Không cần khách sáo vậy đâu thầy.”

Chuông hết tiết vang lên, Kiều Uyển Lâm thoát được một kiếp, thả lỏng toàn thân nằm sấp xuống bàn.

Kết quả Đoạn Tư Tồn vẫn chưa đi, mà gọi: “Lớp trưởng?”

Kiều Uyển Lâm ù ù cạc cạc đứng dậy: “Thưa thầy, có chuyện gì sao ạ?”

Đoạn Tư Tồn nói: “Theo thầy đến văn phòng.”

Kiều Uyển Lâm tự an ủi bản thân mình, chắc là không sao đâu, không chừng chỉ là bàn giao công việc trong lớp cho cậu thôi. Cậu chậm rãi bước ra, lại nghe thấy Đoạn Tư Tồn bảo: “Cầm theo cả bài thi của em.”

Năm phút sau, Kiều Uyển Lâm ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn làm việc, hai tay rũ xuống, ra vẻ chờ đợi được xử lý.

Không biết là Đoạn Tư Tồn đang tức giận hay là ngạc nhiên, cầm bài thi bật cười. Kiều Uyển Lâm nhớ đến Lương Thừa, sáng sớm nay đã bị một tên bỏ học chê cười, bây giờ bị một giáo sư chê cười, vinh hạnh quá.

Thời gian ngắn ngủi, Đoạn Tư Tồn thẳng thắn hơn với khi ở trên lớp, hỏi: “Em có biết thứ hạng của mình không?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Trường chúng ta không có xếp hạng.”

“Là không xếp hạng công khai.” Đoạn Tư Tồn nói, “Thật ra trong lòng giáo viên và học sinh đều tự có cân nhắc, đến một ngày nào đó các bài kiểm tra trên thế giới không còn tham khảo thứ hạng thì lúc đó mới thật sự không có xếp hạng.”

Kiều Uyển Lâm không biết phải tiếp lời thế nào, chỉ đáp đại khái: “Dạ.”

Đoạn Tư Tồn lấy ra bảng phân tích thành tích của mỗi học sinh trong lớp, rút ra tờ của Kiều Uyển Lâm, nói: “Thành tích của em rất xuất sắc và ổn định, tổng hợp lại đều đứng thứ hai của khối.”

Không khác mấy so với đánh giá của Kiều Uyển Lâm.

“Nghe nói biệt danh của em là ‘Uyển thần’, ngầu đấy chứ.” Đoạn Tư Tồn nói, “Nếu như ở trung học số Bảy, em sẽ có thêm một biệt danh nữa —— Kiếp á quân.”

Kiều Uyển Lâm mù mờ: “Cho nên em đã chọn Đức Tâm.”

Đoạn Tư Tồn cười nói: “Trong top hai mươi, chỉ có một mình em học lệch, điểm sinh học của em chỉ cần đạt đến điểm trung bình của lớp số Một thì em sẽ có thể trở thành người xuất sắc nhất.”

Kiều Uyển Lâm đã nghe được lời khuyên này từ lâu lắm rồi, nói: “Thành tích môn sinh của em quả thật không tốt.”

Đoạn Tư Tồn nghiêm túc nói: “Không đạt yêu cầu, là dưới trung bình.”

“Dạ…” Kiều Uyển Lâm nghĩ ra một câu chịu thua, “Em xin lỗi.”

Giọng của Đoạn Tư Tồn rất ôn hòa, nhưng thái độ rất sắc bén: “Không cần xin lỗi, trước tiên cần phải làm rõ là em học không nổi hay là vốn không chịu học.”

“Em học không nổi.”

“Thật sao?”

Kiều Uyển Lâm nói vòng vo: “Em rất thích biệt danh ‘Kiếp Á Quân’ này.”

“Nhưng tôi không thích học sinh có thành tích kém.” Đoạn Tư Tồn không kiêng nể gì.

Kiều Uyển Lâm hơi kinh ngạc, lăng kính “trung học số Bảy” đã nứt ra một chút rồi, cậu nói: “Không sao ạ, ba em cũng không thích em, người khác không thích em cũng là chuyện bình thường thôi.”

Đoạn Tư Tồn nhìn cậu, qua gần nửa phút sau, ông cười nói: “Cứ từ từ từng bước thôi, ít nhất em phải sửa bài thi, sau đó học bù các tiết thí nghiệm.”

Kiều Uyển Lâm thức thời nói: “Em biết rồi thưa thầy.”

“Còn có một quy định bắt buộc nữa.” Đoạn Tư Tồn nói, “Em không được đi học trễ, đàn ông đàn ang đừng lề mà lề mề như thế.”

Chu Tinh tới ôm theo bài thi sinh học, sau khi nghe thế liền lên tiếng: “Thầy Đoạn, chuyện này khó lắm. Cậu ấy ngoại trừ làm bài tập nhanh ra thì làm cái gì cũng chậm.”

Kiều Uyển Lâm gật đầu như giã tỏi: “Em đi bộ cũng chậm nữa, giờ mà không đi sẽ trễ tiết sau mất.”

Đoạn Tư Tồn hết nói nổi: “Thôi được rồi, em về đi.”

Sắc trời chuyển từ xanh trong sang u ám, buổi chiều tối rất sớm. Sau khi tan học Kiều Uyển Lâm học lớp tiếng Pháp, khi về nhà đã bảy giờ tối rồi.

Cửa phòng ngủ đối diện đóng kín, Lương Thừa vẫn chưa về.

Kiều Uyển Lâm ở dưới lầu làm bài tập, cậu vốn chẳng muốn làm đống bài ôn tập kia, nhưng hôm nay mới bị hẹn ra nói chuyện, nên miễn cưỡng giữ thể diện cho giáo sư Đoạn lần nữa.

Cậu để trống những câu không biết làm, cũng lười bịa, dần dần để trống rất nhiều câu, nhịn không được nói: “Là đề quá khó hay là mình quá gà?”

Viết qua loa hết mặt trước, cậu lên lầu đánh răng, nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp mặt sau.

Khóa cửa vang lên tiếng, Lương Thừa về rồi.

Mái tóc ngắn hơi rối, anh cúi đầu thay giày, trên trán hơi cau lại, cúi xuống bỏ đôi giày trắng Kiều Uyển Lâm vứt lung tung vào trong tủ.

Treo mũ bảo hiểm xong, anh nhặt chiếc cà vạt đồng phục vứt trên bàn ở huyền quan lên, thắt nút lại treo ở bên cạnh.

Lương Thừa lên lầu, phòng tắm lầu hai sáng đèn, nhưng cửa vẫn mở, anh tự ý đi vào.

Kiều Uyển Lâm đang đánh răng, nói nhóp nhép: “Tôi đánh răng xong rồi anh hẵng vào.”

Lương Thừa ngoảnh mặt làm ngơ đi ngang qua phía sau cậu.

Kiều Uyển Lâm ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, phun bọt kem ra, tới gần ngửi vai Lương Thừa, ngay lập tức bị sặc bắn ra xa tám mét.

Lương Thừa đứng trước máy giặt, nói: “Xem ra cậu xong rồi.”

“Tôi xong gì mà xong?” Kiều Uyển Lâm che nửa phần mặt dưới, mắt trông lại càng to càng tròn hơn, “Quy định thuê phòng, không được hút thuốc trong nhà.”

Lương Thừa không thèm để ý đến cậu, mở nắp máy giặt ra, cởi áo khoác vứt vào trong. Anh cởi thắt lưng, nói: “Tôi sắp cởi quần đấy.”

Trong thùng giặt đã có hai bộ quần áo, Kiều Uyển Lâm bổ sung: “Quy định mới, quần áo của anh toàn mùi thuốc lá, không được giặt chung với đồ của tôi.”

“Có căn cứ khoa học không?” Lương Thừa hỏi.

Kiều Uyển Lâm cũng không rõ lắm, chỉ biết Kiều Văn Uyên là dân nghiện thuốc, Lâm Thành Bích chẳng bao giờ giặt chung quần áo với ông, vì thế mà thường xuyên cãi nhau. Cậu đáp: “Dù sao mẹ tôi cũng không cho bố tôi giặt chung.”

“Ồ.” Lương Thừa hỏi tiếp, “Vậy bố cậu có nghe không?”

Kiều Uyển Lâm cứng họng, đáp án viết ngay trên mặt.

Lương Thừa nói: “Mẹ cậu cũng không quản được bố cậu, cậu chắc là cậu quản được tôi chứ?”

Tên này sao lý lẽ hùng hồn thế, Kiều Uyển Lâm tức tối nói: “Ai thèm quản anh, đồ thần kinh.”

Xuống dưới lầu, Kiều Uyển Lâm trợn mắt nhìn trần nhà. Loại người gì thế không biết, còn trẻ tuổi đã bỏ học, đêm khuya mới về nhà, trên người toàn mùi thuốc lá, chắc chắn là chẳng làm công việc gì đàng hoàng rồi.

Là xã hội đen thật à?

Nước tắm thì lạnh, Lương Thừa căng cứng cơ bắp hắt xì một cái.

Làm bài tập xong, Kiều Uyển Lâm tắt đèn, ôm chồng sách vở lên lầu.

Cậu bước lên bậc thang cuối cùng rẽ vào hành lang, đúng lúc Lương Thừa mới tắm xong, từ cuối hành lang đi ngang qua cậu.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Kiều Uyển Lâm cúi đầu nhìn bài thi để lảng tránh, phát hiện viết sót một câu trắc nghiệm.

Cậu đứng bên cửa bận cả hai tay, vừa vất vả chạm vào tay nắm, vừa nhìn chằm chằm câu hỏi suy nghĩ.

Lương Thừa vắt khăn ướt đi tới, mùi thuốc lá nồng nặc đã tan hết, mùi hương thanh mát trong phòng tắm lướt vào mũi Kiều Uyển Lâm, mang theo hơi nước,  cậu ngẩng đầu liếc thấy cằm Lương Thừa.

Lạch cạch, Lương Thừa đứng bên cạnh giúp cậu mở cửa.

Cả quá trình chỉ chưa tới một giây, ánh mắt của Kiều Uyển Lâm còn không kịp ngẩng cao thêm phân nào.

Lương Thừa nhìn lướt qua bài tập của cậu, khi xoay người lại, anh nói: “Chọn câu B.”