Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 10



Lúc nghi thức khai giảng kết thúc thì cũng đã qua thời gian tan học.

Đám học sinh vỗ tay xong thì có thể tự do rời đi, không cần xếp thành hàng, cũng không cần về lớp.

Đường Kỳ Thâm vốn có thể đi từ lối của nhân viên hậu cần trực tiếp rời đi, nhưng mà suy xét tới Thời Lạc mới tới Tam Trung, đối với hoàn cảnh xung quanh chắc chắn không quá quen thuộc, với cái loại tính cách vô tâm vô phế như cô, tính ỷ lại lại cực mạnh, tám phần là tới đường đi từ lễ đường về khu dạy học cũng không tìm đúng, cho nên liền đi từ hậu đài xuống chỗ ngồi của khối 10, tính thuận đường đưa cô ra ngoài ăn cơm trưa.

Chỉ là anh đã xem nhẹ đám gà con như quỷ đói đầu thai này rồi, vừa nghe tới việc có thể tự do rời đi, lối đi trong nháy mắt chật như nêm cối.

Chờ tới khi anh an toàn ra được bên ngoài thì Thời Lạc đã hoàn toàn biến mất trước mí mắt anh.

Có điều dựa vào cái tính tình công chúa thà bị đói chết cũng không muốn bị đám người chen lấn xô đẩy làm xấu hình ảnh kia của Thời Lạc thì Đường Kỳ Thâm đoán cô vẫn còn đang ngồi cách đó không xa không nhúc nhích, cho nên liền dứt khoát đứng ở góc khuất bên ngoài cửa lễ đường, yên lặng chờ người đi ra.

Theo lý thuyết, học sinh ở trong trường mặc đồng phục là hết sức bình thường, nhưng mà đám học sinh mới vào 10 còn chưa kịp lấy đồng phục mới đã tham gia lễ khai giảng, cho nên Thời Lạc một thân đồng phục trắng đen trà trộn ở trong đám người hỗn độn màu sắc kia thì liền có cảm giác vô cùng bắt mắt.

Huống chi bên trong cô vẫn còn mặc một bộ váy liền áo bay bay trong gió, áo khoác Đường Kỳ Thâm vừa to vừa dài, chiều dài vạt áo sắp tới đầu gối của cô, cho dù Thời Lạc cao 1m63 đi nữa thì giờ đây cũng nhỏ bé y hệt đứa trẻ con mặc trộm đồ người lớn vậy.

Một thân đồng phục của khối 11 lẫn trong đám học sinh lớp 12 cũng nổi bật không kém.

Học sinh từng người từng người đi ra, đám người đều tụ về một chỗ, mỗi người đi qua bên người cô đều nhịn không được đưa mắt nhìn cô một cái.

Đám nam sinh lớp 11 vừa vặn đụng ngay chính diện cô, thói quen đầu tiên là nhìn vào hai chân thon dài xinh đẹp trắng nõn, sau đó tầm mắt lại di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tinh xảo còn mang theo chút kiêu ngạo của Thời Lạc.

Trong đám có một người nhịn không được chép miệng, đè nặng thanh âm thấp giọng nghị luận: “Nhìn thấy không, người vừa mới đi qua kia kìa, giá trị nhan sắc quá mạnh rồi, so với hoa khôi lớp bên còn khí chất hơn, dáng người cũng tốt, y như một tiểu tiên nữ vậy, em gái lớp 10 năm nay cũng quá chất lượng rồi.”

“Cái nào má, sao không nói sớm? Có em gái xinh đẹp phải hô lên cho người ta biết ngay chứ, có hiểu chuyện không vậy…”

“Đằng sau đằng sau, dáng đi còn rất văn nhã, chúng ta đi quá nhanh rồi, chưa gì đã bỏ người ta ra phía sau.”

“Thật hay giả thế, đi đi đi, người anh em, tao với mày giả vờ quay lại tìm đồ rồi nhìn một cái!”

Đám nam sinh tốp năm tốp ba lại ngược dòng người quay lại làm bộ nhặt đồ, lúc nói chuyện, Đường Kỳ Thâm vừa lúc đứng ngay cạnh, muốn không nghe thấy cũng khó, chỉ là anh luôn không có quá nhiều lòng hiếu kỳ, đặc biệt là đối với loại đề tài này, không tham dự cũng không nghị luận, không hùa theo, đó là nguyên tắc của anh.

Đám nam sinh đi rất nhanh, hấp tấp chạy ra sau, sau khi xem xong quay lại lại một lần nữa đi ngang qua Đường Kỳ Thâm.

Chỉ là hứng thú lúc này hiển nhiên không còn nhiều như trước.

“Ôi, đẹp thì đẹp đó, nhưng mày cũng thấy trên người người ta mặc cái gì rồi chứ, hai bên tay màu trắng, cổ áo đen, đó là đồng phục nam của lớp 11, giống y như cái ở trên người chúng ta luôn.”

“Có bạn trai rồi.”

Đường Kỳ Thâm rốt cuộc cũng phá lệ ngẩng đầu lên, ngay khi anh nghe được câu “đồng phục của nam sinh lớp 11” thì tầm mắt đã theo bản năng xuyên qua dòng người mênh mông, thấy được đối tượng mà đám nam sinh vừa nghị luận.

Cuối dòng người, Thời Lạc đang cúi đầu, hết sức chuyên chú cuộn ống tay áo quá dài của anh lên.

Thiếu niên chờ đợi hồi lâu, giữa mày không kiên nhẫn thoáng nhu hòa hơn vài phần.

Đám nam sinh kia vẫn còn đứng ở trước cửa chưa thể ra ngoài, nói liến thoắng không ngừng.

“Xuống tay cũng nhanh thật, giờ mới là ngày khai giảng đầu.”

“Cũng không biết ai chiếm lời được.”

“Có bạn trai thì làm sao, gương mặt Húc ca của chúng ta tùy tiện đi ở ngoài đường thôi cũng có thể cạy được góc tường nhà người ta, không phải sao?” Trong đó có một nam sinh mặt tàn nhang cười đầy mặt đắc ý, sau đó vỗ vỗ thiếu niên có chút lưu manh ở bên cạnh mình: “Ôi, Húc ca, yêu được hay không, anh nói một câu không phải là xong hết sao.”

Đầu đinh vừa mới nói lời hối tiếc ở bên cạnh rất biết nhìn mặt đoán ý, quay đầu nhìn người được gọi là “Húc ca” kia, thấy ý cười trên mặt hắn dường như có ý tứ nhất định phải có được, liền vội vàng phụ họa: “Đúng thế, một cô gái nhỏ lớp 10 mà thôi, chắc chắn chưa thấy qua việc đời nhiều, ngốc nghếch bị lừa cũng là điều dễ hiểu, có bạn trai chắc cũng là thằng dưa vẹo táo nứt gì đó, sao có thể bì được với dáng vẻ của Húc ca chúng ta, Trần Quán Hy của Tam Trung cũng không phải là nói ngoa đâu nhé!”