Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 21: Cô Thời Lạc đang bị chúng tôi giam giữ



Đường Kỳ Thâm không trả lời lại nữa.

Phạm Vũ Triết vẫn còn đang ríu rít thao thao bất tuyệt bên tai Thời Lạc.

“Tớ đã nói mà, thành tích học tập của tớ không thể kém như vậy được, hồi cấp hai, Vật Lý của tớ dù có nát thì cũng có thể thi được 40 điểm, lần này thi khảo sát chỉ được có 17! Tớ thiếu chút nữa là bắt đầu hoài nghi năng lực của mình rồi đó, hóa ra vấn đề là ở trên người của lão Vật Lý kia, khó trách gần đây trình độ chửi bậy của tớ thăng cấp lên nhiều, chắc là do bị lão ảnh hưởng.”

Người thi khảo sát hơn được Phạm Vũ Triết 20 điểm, Tiếu Hoặc đối với drama lần này phát biểu cái nhìn của mình: “Tao thì thấy chả liên quan mẹ gì tới lão cả, rốt cuộc thì lão chưa dạy tao được ngày nào.”

Khóe môi cậu ta cà lơ phất phơ cong cong, nhẹ nhẹ nhàng nhàng chọc phá ảo tưởng vớ vẩn của Phạm Vũ Triết.

“Huống hồ, hồi cấp hai, sở dĩ Vật Lý mày có thể thi được 40 điểm là bởi vì lúc đó bài thi toàn là trắc nghiệm đúng với sai, xác suất 50 50 thì mày khoanh kiểu gì nó chả cao, có thấy hợp lý không?”

Không nghe rùa đen niệm kinh, không nghe thằng điên trình bày.

Phạm Vũ Triết đã cổ vũ tinh thần của mình như vậy đó.

Hắn hừ một tiếng, vẫn nhất quyết cho rằng bản thân thi được 17 điểm là do lão già Vật Lý đã về quê trồng rau chăn bò kia làm ra, “Lát nữa tan học tao phải gọi ngay cho ba tao, phải trình bày vấn đề mấu chốt cho ông ấy nghe, thuyết minh chân tướng sự thật, cần thiết phải để ông ấy cảm thấy áy náy vì đã tàn phá tinh thần lẫn thể xác tao mấy hôm trước vì nghĩ tao thi quá kém, hơn nữa nhất định phải đền bù tổn thất, phải có thái độ nhận sai!”

Thời Lạc phiền hắn ngu ngốc lải nhải quá ồn, đè thấp thanh âm uy hiếp một câu: “Im miệng.”

Tiểu thái giám đang đắm chìm trong vui sướng, đương nhiên sẽ không nghe, thanh âm vẫn liến thoắng không ngừng.

Thời Lạc không đợi được tin nhắn của Đường Kỳ Thâm, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, việc này rốt cuộc có phải là anh làm hay không, anh chỉ là một học sinh, sao có thể có năng lực lớn như vậy? Nhưng mà giống như, cô lớn vậy rồi cũng chưa từng thấy có việc gì là anh không làm được.

Chủ nhiệm lớp vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu cũng như dặn dò mọi người, trong tối ngoài sáng tỏ vẻ đừng gây chuyện nữa, việc này nháo lớn như vậy, cả cái ban 14 của bọn họ đều nổi tiếng rồi, ông ấy là một chủ nhiệm lớp, tuy rằng bình thường tính tình có tốt thì cũng không thể không nhiều lời thêm hai câu.

Một bên là thanh âm khoác lác của Phạm Vũ Triết, một bên là lời cảnh cáo của chủ nhiệm lớp, Thời Lạc vốn đang suy nghĩ hỗn loạn lại bị cắt ngang, cô cau mày, lạnh lùng quay mặt qua phát ra tối hậu thư với Phạm Vũ Triết: “Đừng nói nữa.”

Phạm Vũ Triết chỉ vào bài thi Vật Lý của mình: “Không phải, cậu xem bài thi của tớ đi, cậu xem cái đề này có phải…” còn chưa có nói hết, Thời Lạc đã giơ cao tay lên.

Cô ngồi ở hàng hai, ngay dưới mí mắt của thầy giáo, cánh tay trắng nõn nhỏ xinh giơ cao, như thể sắp chọt vào lỗ mũi của chủ nhiệm lớp vậy, chủ nhiệm lớp dừng lại, một lúc sau cũng không nhớ được mình đang định nói gì, ho nhẹ hai tiếng, liền vỗ vỗ đầu Thời Lạc để che giấu sự xấu hổ của mình, “Được rồi, để em phát biểu hai câu vậy.”

Thời Lạc đúng thật là còn đứng lên phát biểu: “Thầy ơi, Phạm Vũ Triết đối với thành tích thi Vật Lý lần này không hài lòng, cậu ấy cảm thấy mình thi được 17 điểm là làm cho ban 14 của chúng ta mất hết mặt mũi, không hề có chút vinh dự tập thể nào, vì thế trong thâm tâm cậu ta cảm thấy hổ thẹn, quyết định muốn ra ngoài cửa lớp đứng, hơn nữa còn tỏ vẻ muốn tự giác chép phạt tất cả công thức Vật Lý mỗi cái 800 lần, lấy quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.”

Phạm Vũ Triết ngớ người không nói nên lời, chủ nhiệm lớp cũng ngẩn cả ra, bạn học trong lớp cũng bởi vì lời này của cô chen ngang giữa mấy lời lải nhải dong dài của chủ nhiệm mà nhất thời ngừng hết lại.

Ngữ tốc của Thời Lạc rất nhanh, nói dài nói dong cả nửa ngày, mỗi một câu một chữ nói ra đều đang đánh cho trái tim pha lê yếu ớt của Phạm Vũ máu chảy thành sông.

Một lát sau, chủ nhiệm lớp mới hồi hồn lại, tóc mái giả vì để che khuất quả đầu địa trung hải của mình mà vén sang một bên nay đã kích động tới mức dựng ngược, ông lanh tay lẹ mắt đè lại vén trở về như cũ, sau đó mặt tràn đầy vui mừng, nhịn không được lắc lắc đầu, cả người cũng cảm thấy lâng lâng, cảm thấy vô cùng có mặt mũi với thầy giáo mới tới: “Nhìn xem, đúng là đứa bé ngoan, tư tưởng giác ngộ quá thấu tình đạt lý rồi.”