Hai người một trước một sau đi về phía khu dạy học.
Cứ như vậy bỏ cả đám người ở đó, trên mặt Vương Dịch Đồng hiện lên vài giây xấu hổ vi diệu, lòng tự trọng bị quấy phá, mấy năm nay, cô ta đã sớm có thể khống chế cảm xúc tới tự nhiên nhất.
Kỷ Tu vẫn là một bộ đã sớm nhìn quen dáng vẻ Đường Kỳ Thâm bênh vực người của mình, Trần Thiến Dao trề môi không biết nên cùng ai phát tiết, vừa vặn tóm được Kỷ Tu là người không biết giận, cũng mặc kệ thân phận đàn anh lớp trên của cậu, trực tiếp mở miệng nhỏ giọng oán thầm: “Đàn anh, sao hội trưởng có thể như vậy…”
Biểu tình Kỷ Tu vô cùng bình tĩnh, liếc mắt nhìn Trần Thiến Dao, cũng không có bày ra dáng vẻ của người lớn tuổi hơn, chỉ dùng ngữ khí ôn tồn bình tĩnh đáp: “Đừng hỏi nữa, muốn hỏi ấy à, chính là con gái ruột, tiểu tổ tông, khuỷu tay hướng vào bên trong đó.”
Lời này vừa nghe liền biết cậu là một thần dân bị tẩy não trong nhóm chat “tình yêu như ly rượu độc”.
Trần Thiến Dao, Vương Dịch Đồng, “…”
Mắt thấy chuông vào lớp sắp vang lên, bị trì hoãn lâu như vậy, bước chân Thời Lạc so với ngày thường nhanh hơn không ít, thêm nữa trên vai không có sức nặng của balo, chạy càng thêm nhẹ nhàng hơn.
Đường Kỳ Thâm bình ổn đi ở sau lưng cô, tới tầng lầu của khối 10, mắt thấy bệnh hay quên của Thời Lạc lại phát tác, không nhớ rằng cặp sách vẫn còn ở trong tay anh đã chạy thẳng vào trong lớp rồi.
Vốn định đuổi theo gọi người lại đưa cặp sách cho cô, nhưng không biết vì cái gì, anh hơi thả chậm tốc độ đi lên lầu, chờ tới lúc Thời Lạc đã vào lớp, anh mới thong thả ung dung đi về phía cửa lớp của cô.
Giờ này đã gần vào học, đại đa số học sinh đều đã có mặt, trên hành lang trừ một số học sinh trực ở những nơi khác quay trở về lớp ra thì cũng không còn người nào nữa, thực sự là rất an tĩnh.
Giáo viên còn chưa tới, hầu hết học sinh trong lớp đều đặt quyển sách giáo khoa tiếng anh ở trên mặt bàn, định nhân lúc thời gian tự đọc sáng sớm học thuộc từ đơn, cũng có một bộ phận người nhân lúc còn chưa vào học thì trộm chép bài tập, còn có một số người thì cúi đầu, mặt vùi xuống dưới ngăn bàn chơi điện thoại đến hăng say.
Vài phút sau, Đường Kỳ Thâm xuất hiện ở cửa lớp 10 ban 14.
Anh lười nhác đứng ở lan can bảo hộ ở ngoài hành lang, nhưng cho dù tư thái có biếng nhác thế nào đi nữa thì đồng phục trên người vẫn không chút cẩu thả, làm cho khí chất thanh lãnh quanh thân anh được phụ trợ tinh xảo hoàn mỹ hơn.
Thiếu niên không có dựa vào cạnh cửa, thậm chí còn không tới gần cửa sổ, chỉ là đứng ở khoảng cách 1 mét ngoài hành lang, nhưng dù vậy, hầu hết học sinh trong lớp cơ hồ đều sẽ dừng lực chú ý ở ngoài cửa.
Mặt ngoài, mọi người tựa hồ cũng chưa biểu hiện ra khác thường, nhưng cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện, người đang chép bài yên lặng lấy một quyển sách khác ở trong ngăn bàn che ở trên quyển vở đang chép, người chơi điện thoại cũng tự động tắt màn hình đi, làm bộ làm tịch đang nhẩm từ đơn.
Thời Lạc vừa mới tới chỗ ngồi, còn chưa kịp ngồi xuống.
Ban 14 vào mỗi thứ 6 hàng tuần sẽ theo lẽ thường mà đổi chỗ ngồi, cô vốn đang ngồi ở tổ một dựa ngay cạnh cửa nay lại đổi sang tổ bốn dựa sát tường, cách cửa phòng học một đoạn, giờ phút này lại đang đưa lưng về phía cửa lau bàn lau ghế, đương nhiên không có cách nào biết Đường Kỳ Thâm đang chờ mình bên ngoài.
Chỗ ngồi của Ôn Vũ vừa lúc dựa cạnh cửa sổ, gần đây cô nàng khổ tâm nghiên cứu tiếng Anh, mấy từ đơn lặp đi lặp lại học thuộc mà vẫn không thể nhớ được, đang phiền muộn, kết quả vừa nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Đường Kỳ Thâm đứng ở ngoài hành lang, lại vừa lúc thấy trên tay anh xách theo cái cặp sách mà chỉ có trưởng nhóm của nhóm “Ba cô tiểu tiên nữ” mới có.
Ôn Vũ quay đầu liếc qua Thời Lạc phía bên kia, thấy cô không chú ý tới bên này liền vội ôm sách giáo khoa tiếng Anh, lén lút chuồn qua bên chỗ cô.
Ôn Vũ chọc chọc lưng Thời Lạc, cô đứng dậy, phát hiện ra là cô ấy, một tay đem khăn giấy nhét vào trong tay của Ôn Vũ: “Đúng lúc lắm, tớ lau bàn, cậu lau ghế, quá bẩn rồi, trời ạ, tớ nghi là hai ngày cuối tuần vừa rồi trường mình vừa thi công đào bùn bới đất ở chỗ này.”
Ôn Vũ vô cùng tự nhiên cầm lấy khăn giấy, thập phần chân chó bắt đầu lau lau, lau được một lúc mới nhớ tới chính sự, vì thế đè thấp thanh âm nói với cô: “Your man (người đàn ông của cậu) tới tìm cậu kìa.”
Thời Lạc: “?”
Ôn Vũ ghét bỏ: “Chậc, trình độ tiếng anh của cậu đúng là kém cỏi, trầm mê yêu sớm bỏ lỡ việc học! Để tớ xem kỳ thi cuối kỳ cậu có thể thi được bao nhiêu điểm!”
Thời Lạc: “Cậu có phải cảm thấy mấy ngày nay tớ không mắng cậu là cậu ngứa da đúng không?”
“…” Ôn Vũ cảm thấy mình vẫn cần mạng, không thể để đại lão ở bên ngoài chờ quá lâu được, vì thế lại tiếp tục nói chuyện trọng điểm: “Your father (ba ba cậu) ở ngoài cửa kìa!”
Thời Lạc nhíu nhíu mày, vừa định mắng cô ấy, đột nhiên lại hiểu ra gì đó, nhìn ra ngoià cửa, trên mặt đột nhiên nổi lên rặng mây hồng, một tay nhét hết giấy vào trong ngực Ôn Vũ: “Tớ ra ngoài một lát!”
“Hê hê hê.” Ôn Vũ cười nguy hiểm, “Đi đi đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.”
Thời Lạc: “Lau hộ cái bàn luôn đi.”
Ôn Vũ: “…? Cậu quay trở lại cho bà đây!”
Thời Lạc nhảy nhót chậm rãi ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại, lãnh khốc vô tình.
Lúc Đường Kỳ Thâm ngước mắt lên nhìn liền thấy tiểu tổ tông đang cười tủm tỉm nhảy từ bên trong đi ra.
Tâm tư Thời Lạc đơn thuần, hiển nhiên đã vứt chuyện chạm mặt với Vương Dịch Đồng lúc nãy ra sau đầu, lúc này nhìn thấy anh, trong lòng vô cùng sung sướng.
Thêm nữa người trong lớp đều đang lén lút nhìn, loại cảm giác này nói thế nào nhỉ, tựa hồ có loại tự hào không tên, đại khái chính là do dục vọng chiếm hữu như Diệp Tầm Tầm nói, cô giống như rất thích ở trước mặt mọi người, âm thầm chiếm Đường Kỳ Thâm làm của riêng.
“A, ban nãy đi vội quá, đã quên mất cặp sách còn ở trên tay anh, cảm ơn Kỳ Thâm ca ca.” Đôi mắt hồ ly nhỏ của cô sáng lấp lánh, liếm liếm môi, vừa mở mồm ra đã là tuyệt kỹ vuốt mông ngựa nịnh bợ lên tận trời.
“Anh biết, em không phải là muốn anh giúp em mang tới lớp sao, từ nhỏ đến lớn cũng không để mình chịu thiệt chút nào.” Đường Kỳ Thâm thấy cô cười, tâm tình cũng không tự giác mà tốt hơn, khóe môi hơi câu lên, duỗi tay đưa cặp sách cho cô.
Thời Lạc cười tủm tỉm thè lưỡi, chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật: “Cảm ơn Kỳ Thâm ca ca, anh là tốt nhất, yêu anh nhất trên đời!”
Đường Kỳ Thâm ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó liền thu liễm thần sắc lại, giả vờ nghiêm túc: “Ngoan ngoãn đi học đi.”
*
Một tuần sau đó, Trần Thiến Dao ở trong KTX cơ hồ là không nói một câu với Thời Lạc, cũng không phải là cố ý phớt lờ, chỉ là lúc gặp mặt thì luôn cảm thấy rất xấu hổ.
Thời Lạc cũng không phải là người hay ghi thù gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, lúc cho Tiếu Mộng Văn đồ thì cũng không quên cho cô ta một phần.
Mỗi lần Trần Thiến Dao trở về phòng, nhìn thấy trên bàn có một đống đồ tốt, trong lòng đều cảm thấy không quá thoải mái.
Tiếu Mộng Văn lại vừa vui vừa tự tại, đồ Thời Lạc mang tới phần tới là Thời Sơn Hải và Lương Thục Nghi cho cô, xung quanh trường học đều không có bán, mà cho dù có thì giá cả cũng là cái mà học sinh bình thường không chi trả nổi, Tiếu Mộng Văn lại là đồ ham ăn chính hiệu, có đồ ngon thì đương nhiên là cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trần Thiến Dao mỗi lần nhìn thấy bộ dáng vô tâm vô phế này của cô ấy là lại cảm thấy tức giận.
“Lại ăn…”
Tiếu Mộng Văn không thèm để ý: “Lạc Lạc cho, cậu cũng ăn đi, trên bàn đó, mỗi người một phần.”
Trần Thiến Dao trợn trắng mắt nhìn cô ấy một cái: “Chỉ biết ăn.”, sau đó liền xách cặp sang phòng KTX bên cạnh, đồ ăn trên bàn cũng chưa động vào một cái.
*
Mấy ngày liên tiếp, Ôn Vũ đều điên cuồng học bài, ngay cả Diệp Tầm Tầm và Thời Lạc kéo cô ấy ra ngoài ăn cơm cũng phải cầm theo sổ ghi từ đơn tiếng anh để học thuộc.
Có mấy lần Thời Lạc và Diệp Tầm Tầm hóng drama, cô ấy cũng thất thần, miệng liên tục lẩm bẩm.
Thời Lạc vừa uống đồ uống vừa rút quyển từ đơn trong tay Ôn Vũ ra.
Ôn Vũ: “Cậu làm gì thế? Trả tớ.”
Thời Lạc: “Sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, để tớ kiểm tra xem nào.”
Ôn Vũ dừng một lát, cảm thấy cũng được.
Sau khi chấm dứt, Thời Lạc nhướng mày lên: “Không tệ nha, đều trả lời được rồi.”
“Đương nhiên.” Ôn Vũ có chút đắc ý.
Diệp Tầm Tầm vừa ăn đồ ăn vừa hỏi: “Sao lại thế này, bị kích thích gì à? Quyết chí tự cường?”
Thời Lạc nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới gì đó: “Đừng nói là cậu còn nhớ thương tên cặn bã Lý Húc kia đấy nhé? Tối hôm đó đi liên hoan thấy bên cạnh anh ta có một em gái học giỏi là cậu về nhà liền phát rồ lên thế này à? Ôn Vũ, cậu tỉnh táo lại đi, đổi ai mà không được chứ, điều kiện của cậu cũng có kém đâu.”
Ánh mắt Ôn Vũ sáng lên: “Má, đây là lần đầu tiên cậu khen tớ đó, tới tới tới tới lặp lại lần nữa đi, để tớ ghi âm lại.”
“…” Thời Lạc trừng mắt nhìn cô ấy một cái, “Đừng có đánh trống lảng.”
“Sao tớ có thể còn thích Lý Húc chứ…” Có điều là vì em gái học giỏi kia, thì đúng là không sai thật.
Tối hôm đó, Tiếu Hoặc xoa xoa tóc cô ta, Ôn Vũ cảm thấy trong nháy mắt trái tim mình nghẹn muốn chết, sau đó lúc hai người ngồi xổm bên lề đường chờ xe, cô ấy lại hỏi cậu ta có phải con trai đều thích những cô gái có thành tích ưu tú hay không.
Lúc ấy Tiếu Hoặc giật giật khóe miệng, cũng không để ý, nói chuyện cũng vô cùng thẳng thắn: “Đương nhiên rồi, lịch sự văn nhã lại thông minh, con trai ai mà không thích chứ, tóm lại vẫn phải nghĩ cho đời sau, không thể chọn đứa quá ngu được.”
Ôn Vũ cảm thấy đứa ngu trong miệng cậu chính là cô ấy…
Thế là cô ấy lấy lại tinh thần, không được tự nhiên thu lại thần sắc: “Tớ đang nỗ lực thôi, dù sao cũng nhàn rỗi mà, nghe nói con trai đều thích những người có thành tích học tập tốt, nhỡ đâu sau này gặp được người tớ thích thì cũng có tư bản để cạnh tranh với những người khác chứ.”
Thời Lạc nghe xong lời này, lại hơi suy tư: “Con trai đều thích người có thành tích học tập tốt sao?”
Diệp Tầm Tầm là người đầu tiên đứng ra phủ nhận: “Ê, tớ là top 10 toàn khối này, cậu thấy có ai thích tớ chưa?”
Ôn Vũ cười: “Có nam sinh nào dám theo đuổi một đứa quang minh chính đại viết truyện 18+ như cậu chứ, ngại mạng quá dài à?”
“Tớ cũng phải học từ đơn, tranh thủ cuối kỳ thi được điểm cao một chút.” Thời Lạc lẩm nhẩm hạ quyết tâm, làm cho hai cô gái bên cạnh đồng thời hâm mộ.
“Cậu thì không cần sầu đâu, nào có ai dám cạnh tranh với cậu chứ, cũng không phải ai cũng sinh ra đã ở vạch xuất phát như cậu.”
“Đúng, à cũng không đúng, Đường ba ba của cậu ấy phải lộn trở lại vạch xuất phát để chờ cậu ấy ấy chứ.”
Thời Lạc bị nói tới đỏ mặt, thẹn thùng oán giận: “Cái gì vậy, anh ấy cũng chưa nói là thích tớ.”
“Này còn không phải là thích sao, cậu có thấy anh ấy đổi xử với cô gái nào như vậy chứ, chăm cậu khác gì chăm con gái không.”
Thời Lạc nghe xong, chớp chớp mắt, anh cũng từng nói, anh đối với người mình thích đúng là muốn sủng như bảo bảo…
“Nhưng nếu anh ấy thật sự thích, sao lại không nói với tớ chứ, không phải ai cũng bảo chỉ cần con trai thích là sẽ chủ động sao… anh ấy trước giờ cũng chưa từng nói với tớ.”
“Có phải cậu biểu hiện chưa đủ rõ không?”
“Tớ đã đổi ghi chú WeChat của anh ấy thành hình trái tim rồi, còn chưa đủ rõ ràng sao…”
“Phụt” Tác giả 18+ Diệp Tầm Tầm cười sắp chết, “Sao cậu ngây thơ vậy Lạc Lạc, đổi ghi chú bên cậu thì anh ấy có thể thấy được cái khỉ gì!”
“…”
“Ôi, không biết chừng Đường ba ba cũng giống như cậu đó, đổi ghi chú của cậu thành cái gì mà bảo bảo tâm can linh tinh thì sao, cậu cũng đâu có biết.”
Thời Lạc cắn chặt môi, trên mặt đỏ bừng như bị lửa thiêu, anh ở trong mơ… cũng gọi cô là bảo bảo.
*
Rất nhanh đã tới cuối tuần.
Trong đầu Thời Lạc vẫn luôn nhớ kỹ lý luận của Ôn Vũ nói “con trai đều thích những cô gái có thành tích tốt”, cho nên sau khi ăn xong cơm chiều ở nhà mình xong liền vô cùng chủ động cầm theo sách bài tập chạy sang Đường gia.
Kết quả tới hoa viên nhỏ, Lương Thục Nghi đang định ra cửa, nhìn thấy cô tới liền cười nói: “Kỳ Thâm đang ở dưới tầng ngầm đó, định xem phim gì ấy.”
“Có bạn tới tìm Kỳ Thâm ca ca sao?” Không hiểu sao cô lại cảm thấy hụt hẫng.
“Không có, chỉ có mình nó thôi, Tiểu Lạc Lạc mau mau đi chơi với anh đi.”
Thời Lạc cười tủm tỉm gật đầu, bước chân như có gió.
Đường Kỳ Thâm cũng không nghĩ tới là cô sẽ đến vào lúc này, động tác trên tay dừng trong chớp mắt, máy chiếu đã bắt đầu hoạt động.
Tên phim là [Con tim rung động], nội dung chính là một đôi thanh mai trúc mã từ hoan hỉ oan gia biến thành song hướng yêu nhau.
Anh nghiêng đầu nhìn Thời Lạc, từ phản ứng của cô có thể thấy, cô dường như chưa từng xem phim này.
Anh mím môi, phim này anh xem không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều chỉ xem có một mình.
“Có xem không?”
“Được ạ.”
Thời Lạc bỏ cặp sách sang một bên, vô cùng chủ động ngồi vào sofa nhỏ trước màn hình ôm bát trái cây ăn.
Cô chưa từng xem phim này, đương nhiên không biết nội dung của nó, thêm nữa có Đường Kỳ Thâm ở bên cạnh, lực chú ý của cô đều tập trung trên người anh, cũng không có nhìn rõ phim chiếu cái gì.
Mở đầu khá dài, Thời Lạc thất thần như đi vào trong cõi tiên, nghĩ tới lời Diệp Tầm Tầm nói lúc trước, gần đây cô vẫn luôn cảm thấy tò mò với ghi chú tên mình trong điện thoại Đường Kỳ Thâm.
Cô suy tư một lát, duỗi tay kéo ống tay áo anh: “Kỳ Thâm ca ca, em mượn điện thoại của anh một chút được không, Tầm Tầm mới bảo em trả lời tin nhắn WeChat, điện thoại em hết pin rồi, em, em mượn của anh trả lời một chút.”
Đường Kỳ Thâm không có nghi ngờ cô, tùy tiện lấy điện thoại ra đưa cho cô, hoàn toàn là bộ dáng vô cùng yên tâm.
Lúc Thời Lạc cầm lấy điện thoại, trái tim đều đang run rẩy, cô chưa từng làm chuyện như nhìn trộm riêng tư của người khác thế này nha! Cô thề, chỉ liếc mắt một cái thôi, liếc xem anh lưu tên mình là gì là được!
Đập vào mắt là khung thoại ở vị trí đầu tiên: Lạc Lạc.
“Lạc Lạc”??? Chỉ là Lạc Lạc??? Này cũng quá bình thường rồi!
Nhưng mà, cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền đổi ghi chú lưu tên thành một cái tên khác!
Trong bóng tối, thiếu nữ thẹn thùng mím môi cười trộm.
Đường Kỳ Thâm ở bên cạnh hơi động đậy, cô chột dạ, hoảng sợ, vừa vặn lúc này WeChat anh có thông báo, Thiờ Lạc vội vàng đăng xuất tài khoản của anh ra, sau đó ném điện thoại về cho anh.
Đường Kỳ Thâm cầm lấy, tùy ý nhìn lướt qua: “Em đăng xuất tài khoản của anh?”
“Ừ, sao vậy? Em phải đăng nhập vào tài khoản của mình mới trả lời tin nhắn được chứ, không thể đăng xuất của anh sao?”
“…” Đường Kỳ Thâm dừng một chút, “Vậy em giúp anh đăng nhập lại đi, anh không biết mật khẩu.”
“?” Thời Lạc tròn mắt nhìn anh, “Mật khẩu anh đến anh còn không biết, sao em biết được?”
“Tài khoản này là lần trước em đăng ký cho anh, anh cũng chưa từng thoát ra, hình như em… cũng chưa từng nói mật khẩu cho anh.”
“…”
Thời Lạc lâm vào trầm tư, một lát sau: “Ha ha, em quên rồi…”
“Có điều không sao hết! Em cho anh dùng tài khoản phụ của em! Dù sao bình thường em cũng không dùng tới nó!”