Tam Niên Hữu Dư - Noãn Khả Khả

Chương 3



Ngón tay hắn to béo, kẽ móng đen kịt, chẳng biết có phải do cả ngày chỉ lo gãi chân hay không.

Ta quay đầu, hừ lạnh một tiếng, "Diệu Tổ huynh, hiện tại huynh chẳng có công việc gì, một đồng bạc còn chưa tự kiếm nổi. Vậy nếu huynh được thừa tự, chẳng phải phụ mẫu ta còn phải lo liệu hôn sự cho huynh, rồi còn nuôi huynh cùng vợ con huynh nữa sao?"

Cái lợi này đúng là chiếm lợi của người khác đến mức không biết xấu hổ.

Lục Diệu Tổ chẳng thấy ngượng ngùng, còn đáp lại đầy tự nhiên.

"Làm phụ mẫu thì lo liệu hôn sự cho con là chuyện hiển nhiên. Đợi đến khi nhị thúc nhị thẩm già, ta cũng phải nuôi dưỡng các ngươi, đó là lẽ thường trong đạo lý làm người."

Ta suýt phun cả ngụm nước ra, "Diệu Tổ huynh, huynh định lấy gì để nuôi phụ mẫu ta đây?"

Hắn lại càng tự mãn, "Chẳng phải trong tiệm mỗi tháng đều có lời sao? Lấy ra một ít, chẳng đủ để dưỡng lão à?"

Lấy lời lãi từ tiệm, rồi "lấy ra một ít"?

Lục Tông nhìn con trai mình đầy tự hào, nghĩ rằng hắn nói chí phải.

Sắc mặt phụ mẫu ta thì đen lại.

Bọn họ chỉ nhắm vào sản nghiệp nhà ta, chờ đến khi phụ mẫu ta già đi, rồi lấy bạc nhà ta, tùy tiện cho một chút, coi như đã nuôi dưỡng.

Đây không phải là dưỡng lão, mà là bố thí cho kẻ ăn xin.

Cả buổi chúng chẳng hề nhắc đến ta, đợi đến sau này chắc còn muốn bán ta đi để lấy bạc.

Hừ, ta học tính toán mấy năm nay vẫn không giỏi tính bằng bọn họ.

Phụ mẫu ta và đại bá cãi vã ầm ĩ, quyết không đồng ý việc thừa tự.

"Ngươi đừng mơ tưởng nữa, chẳng ai lại đi nhận một đứa con trai đã lớn như vậy làm con thừa tự. Bao năm nay, thân làm đại ca như ngươi đã lấy không biết bao nhiêu đồ đạc từ nhà ta, ta cũng không chấp nhặt. Nhưng cũng đừng nghĩ ta là kẻ khờ, ta sẽ không làm kẻ ngu xuẩn đâu."

Phụ thân ta đã làm ăn buôn bán, có thể kiếm ra bạc, tự nhiên chẳng phải kẻ hồ đồ. Chỉ vì nể tình thân thích, không muốn làm quá tuyệt tình mà thôi.

Mưu đồ thất bại, đại bá nổi giận, chỉ thẳng vào mũi phụ thân mà mắng.

"Lục Thịnh, ngươi chỉ có một đứa con gái, tương lai nhất định là tuyệt hậu. Giờ không lo cho Diệu Tổ, để xem sau này già rồi ai sẽ lo cho các ngươi."

Mẫu thân nổi giận đáp, "Không cần ngươi lo lắng, chúng ta có con gái, nuôi dưỡng một đứa con gái giỏi còn hơn mười đứa con trai vô dụng."

Ta ưỡn ngực, giờ ta đã biết tính sổ sách, hiểu rõ từng khoản chi tiêu, còn biết buôn bán, hơn Lục Diệu Tổ nhiều lần.

Lời của mẫu thân như đâm thẳng vào lòng tự ái của đại bá.

"Một đứa nha đầu chec tiệt thì có ích gì, để xem sau này các ngươi có phải đến cầu xin ta hay không!"

Thế nhưng khi ra về, hắn vẫn lấy đi hai mươi lượng bạc.

Hắn chỉ vào phụ thân, mắng rằng phụ thân ta vong ân bội nghĩa, quên mất công ơn nuôi dưỡng của tổ phụ và tổ mẫu.

"Ngươi đúng là con sói mắt trắng, ngày xưa nếu không có phụ mẫu ta cưu mang, ngươi đã chec đói từ lâu rồi. Nay ngươi đã đủ lông đủ cánh rồi, một chút ơn nghĩa cũng không nhớ đến, thật là phí công nuôi dưỡng ngươi."

Phụ thân ta bất đắc dĩ đưa cho hắn hai mươi lượng bạc, kiên quyết không cho thêm dù chỉ một xu.

Khi bọn họ đi rồi, phụ thân kéo Tam Thất thúc thúc ngồi xuống uống rượu, hàn huyên đến tận nửa đêm.

Hóa ra, phụ thân ta không phải con ruột của tổ phụ và tổ mẫu.

Năm xưa, khi cha mẹ ruột của phụ thân qua đời, tổ phụ và tổ mẫu đã cưu mang phụ thân, cho ông miếng ăn.

Vì vậy, món nợ ân tình này đã trở thành gánh nặng trong lòng phụ thân.

Mẫu thân mang canh nóng tới, khuyên phụ thân và Tam Thất uống một chút, thấy phụ thân buồn bã, mẫu thân không nhịn được mà than thở.

"Nói là nuôi dưỡng chàng, ta đã hỏi thăm người già trong thôn, rõ ràng là bọn họ tham hết tiền bạc và ruộng đất của phụ mẫu chàng. Nếu không, sao bọn họ chẳng làm gì mà vẫn sống sung túc như vậy?”

“Đến khi chàng trưởng thành, họ cũng không nhắc tới số bạc ấy, nhưng ít gì cũng phải trả lại ruộng đất cho chàng chứ, họ có bao giờ đề cập đến đâu? Thêm nữa, hồi chàng còn nhỏ sống trong nhà họ Lục, họ có bao giờ coi chàng là con người đâu?"

Mẫu thân đã từng nói với ta rằng, những người đó thậm chí còn không coi phụ thân ta là con người.

Nhà họ rõ ràng có tiền bạc, có ruộng đất, chẳng lo ăn mặc, thế mà lại sớm đẩy phụ thân ra ngoài học nghề.

Mà học nghề là cực khổ nhất, bị người ta sai bảo, đánh mắng tùy ý, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc, lại còn phải làm việc quần quật như nô lệ.

Những kẻ có lòng dạ đen tối, chẳng chịu dạy nghề tử tế, chỉ coi việc học nghề như công cụ miễn phí để sai vặt.

Sư phụ mà nhà họ Lục chọn cho phụ thân ta chính là kiểu người như thế.

Ngày ngày phụ thân bị hành hạ, bao lần suýt chec rét trong căn phòng chứa củi lạnh lẽo.

Sau đó, phụ thân trốn ra ngoài, làm thuê kiếm bạc, dần dần trở thành người bán hàng rong, cuối cùng mới mở được tiệm.

Những gì nhà họ Lục nợ phụ thân, nói ra cũng không hết được, vậy mà bọn họ còn dám nói đến ân nghĩa nuôi dưỡng.

"Phì, thật không biết xấu hổ." 
— QUẢNG CÁO —