Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 197: Yêu Tranh





Sau khi miệng vết thương trên bả vai Ngự Thiên Dung được rửa sạch, xức thuốc xong, đau đớn liền giảm bớt rất nhiều.

Nàng không ngủ bao lâu liền tỉnh, mở mắt ra thấy chỉ có nha hoàn của mình đang chăm sóc bên cạnh, nhớ đến Phượng Hoa và Hạ Duyệt đều bị thương, liền gọi nha hoàn đến hỏi, “Hạ Duyệt và Phượng Hoa thế nào?”
Tiểu nha hoàn bưng tới một chén nước cho nàng thấm giọng, sau đó lại cho người bưng thuốc tới, rồi mới cẩn thận đáp: “Phu nhân, thương tích trên người Hạ quản gia và Phượng hộ vệ đều không đáng ngại, bọn họ dặn dò nô tỳ phải chăm sóc tốt cho phu nhân, bọn họ có chuyện cần phải làm.”
“Duệ Nhi đâu? Bùi Nhược Thần —— “
“Phu nhân đừng vội, thiếu gia đã được Bùi công tử cứu về rồi, chỉ là Bùi công tử nói phu nhân bị thương, sợ thiếu gia nhìn thấy sẽ lo lắng, nên đã đem thiếu gia đến Bùi gia, nhờ Bùi phu nhân chăm sóc vài ngày, chờ sức khỏe phu nhân ngài tốt lên sẽ đem thiếu gia trở về.”
Hắn thật sự cứu Duệ Nhi về? Ngự Thiên Dung rốt cuộc thả được tảng đá lớn trong lòng, bất quá, nàng vẫn còn lo lắng chuyện của Tịch Băng Toàn.

Đã nửa tháng, lại không thu được tin tức gì, không biết hắn thế nào?
Uống thuốc xong, Ngự Thiên Dung nói với nha hoàn: “Tiểu Hồ, đỡ ta đứng dậy!”
Tiểu hồ lo lắng nhìn nàng, “Phu nhân, thương thế của người —— vẫn là nằm nghỉ ngơi đi! Bằng không, Phượng hộ vệ trở về sẽ lại trách nô tỳ không chăm sóc tốt cho phu nhân.”

“Không sao, ta chỉ muốn xuống giường đến phòng vẽ nhìn một cái, chỉ là vai trái bị một chút thương mà thôi.”
“Nhưng mà —— “
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn nàng một cái, “Tiểu Hồ, ta mới là chủ tử nha! Bọn họ còn phải nghe lời ta.”
Tiểu Hồ cả kinh, vội vàng giải thích: “Phu nhân, nô tì không có ý như vậy, nô tì chỉ là lo lắng phu nhân…”
“Được rồi, ta biết, nói giỡn với ngươi thôi, mau đỡ ta đứng lên đi!” Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ lắc đầu, những người bên cạnh nàng đều nhanh xem bốn tên kia là thủ trưởng, quên luôn tổng thủ trưởng là ai.
Đi vào phòng vẽ, Ngự Thiên Dung điều chỉnh tâm tình, ánh mắt lưu lại trên bức hoạ cuộn tròn treo trên tường.

Vật xinh đẹp luôn khó có thể trường tồn, rất nhiều sự vật tốt đẹp đều lóe lên rồi tàn rụi như pháo hoa.

Nhưng tranh vẽ có thể bảo lưu rất nhiều sự vật tốt đẹp, tuy rằng không có sinh mệnh, lại có thể giữ gìn những kí ức chân thật nhất.
“Phu nhân ——” Tiểu Hồ thấy Ngự Thiên Dung ngồi ngây ngốc thật lâu, nhịn không được mở miệng, “Phu nhân, phu nhân có phải là —— “
Ngự Thiên Dung quay đầu mỉm cười, “Đúng vậy, ta muốn vẽ tranh, ngươi thật thông minh!”
Tiểu Hồ há hốc mồm, ý nàng là muốn nhắc nhở nên trở về phòng nghỉ ngơi… Ngự Thiên Dung nhìn nàng một cái, an ủi: “Đừng lo, ta là dùng tay phải vẽ tranh, sẽ không ảnh hưởng, hơn nữa, chỉ ở đây một canh giờ thôi, ngươi đi giúp ta chuẩn bị nước và thuốc màu đi!”
“Nhưng mà —— “
“Đi đi, ta muốn vẽ tranh!” Ngự Thiên Dung cương quyết nói.
Tiểu Hồ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe lệnh đi chuẩn bị.

Nàng không rõ phu nhân vì sao thích vẽ tranh đến vậy.


Những phu nhân nhà có tiền khác, người nào mà chẳng thích nhàn nhàn hưởng thụ, không có việc gì thì đi tụ tụ hội hội, ngắm hoa, nghe diễn, hoặc là ở nhà thêu thùa này nọ, có ai lại hầu hết thời gian tiêu phí trên những bức vẽ a!
Chậm rãi ngồi xuống ghế, Ngự Thiên Dung khẽ thở dài, một người nếu đứng ở bên lề cuộc sống, xé mở một cái khe thời không, sẽ thấy chuyện cũ năm xưa tràn ngập, hóa thành lốc xoáy tới tới lui lui.

Thứ có thể giữ lại chỉ là tấm lòng của mình, mà có đôi khi, vì cuộc sống, chúng ta thậm chí ngay cả mảnh linh hồn hồn thuở ban đầu cũng bảo trì không được.
Không phải có người từng nói qua sao: con người chân chính khi bước vào xã hội cũng bắt đầu trôi theo những thứ tục tằng.
Câu nói đó kỳ thật không sai, sau khi thực sự bước vào xã hội hỗn loạn, phải chịu rất nhiều áp lực, sẽ gặp cảnh thay đổi lòng người!
Nàng đã đến được nơi đây, coi như là một loại may mắn! Tuy rằng vận mệnh của bản tôn thực rất đáng buồn, bất quá, nàng ta đã chấm dứt.

Chính mình có thể bắt đầu nhân sinh mới, mà, ở thời đại này, nàng có thể sống được thoải mái một ít, tự do một ít.
“Phu nhân, những thứ người muốn dùng đều chuẩn bị tốt.” Tiểu Hồ thuần thục dọn thuốc màu và bút vẽ trên mặt bàn, rửa sạch ống đựng bút để một bên, cố định giấy vẽ trên khung, điều chỉnh vừa vặn để Ngự Thiên Dung có thể ngồi vẽ tranh.
Ngự Thiên Dung mỉm cười với nàng, “Được rồi, vất vả ngươi, kế tiếp ta có thể tự mình làm được, ngươi đi làm việc khác đi!”
“Phu nhân, để nô tì lưu lại giúp người đi, nếu —— “
“Không cần, ta thích một người vẽ.”
Tiểu Hồ bất đắc dĩ rời đi, trong lòng âm thầm lo lắng không biết Phượng Hoa hộ vệ và Hạ quản gia trở về có trách mình không chăm sóc tốt cho phu nhân không, nhưng lời phu nhân nói ai dám cãi a? Tuy rằng phu nhân bình thường đều đối đãi hạ nhân thực ôn hòa, cũng rất rộng rãi, nhưng hễ gặp được sự tình gì, phu nhân đều tự mình làm chủ a!

Ai! (* đây là tiếng thở dài, tiện thể nhắc cho mọi người nhớ)
Nghĩ cái gì thì xảy ra cái đó, Tiểu Hồ vừa mới bước ra ngoài viện liền đụng tới Phượng Hoa từ ngoài trở về.

Phượng Hoa thấy nàng liền mở miệng hỏi: “Phu nhân hiện tại thế nào?”
Tiểu Hồ đang suy nghĩ thì bị Phượng Hoa đột nhiên lên tiếng làm dọa hết hồn, sau khi nhìn rõ là ai, mới có tâm trả lời: “Phu nhân đã tỉnh.” Có nên nói phu nhân đang ở phòng vẽ không a? Tiểu Hồ có chút rối rắm, Phượng Hoa liếc nàng một cái, xương sống Tiểu Hồi lập tức lạnh toát, nàng vội bổ sung: “Phu nhân sau khi tỉnh lại đã uống thuốc, bất quá, hiện tại —— phu nhân đang ở phòng vẽ, nói muốn một người vẽ, không cho nô tì ở bên cạnh quấy rầy, nô tì —— “
“Vẽ tranh?” Phượng Hoa trầm mắt xuống, không còn vẻ cợt nhả, làm cho Tiểu Hồ – vốn nhìn không quen Phượng Hoa đứng đắn – tâm nhất thời động đậy, kìm lòng không đậu giải thích: “Nô tỳ đã khuyên phu nhân rồi, nhưng phu nhân…”
“Ngươi đi làm việc đi!”
Hô —— Tiểu Hồ thở phào một hôi, vội vàng rời đi.

Phượng hộ vệ mỗi khi nghiêm túc lên còn đáng sợ hơn mặt lạnh Trì hộ vệ a!