Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 200: Không Hiểu





Ngự Thiên Dung không khỏi rùng mình, thân thể cứng đờ.

Thật âm hiểm! Đã chết còn bị hủy dung!
“Ta sẽ nghĩ biện pháp, độc của ngươi được phát hiện sớm, ta có sáu thành nắm chắc, nếu ngươi tin tưởng ta, hãy chờ tin của ta, còn nữa, nếu Độc Quái có biện pháp cũng có thể thử xem, ta tin tưởng hắn sẽ không hại ngươi…”
“Được.”
Tịch Băng Toàn lại từ trong lòng lấy ra một viên thuốc, tròn tròn, đỏ bừng, long lánh trong suốt, còn có mùi thơm ngát nhè nhẹ.

“Đây là thuốc trấn áp cổ độc, bất kể là loại cổ độc nào, nó đều có thể áp chế một năm.

Thời gian phác tác Triền Tâm Cổ Độc là nửa năm, nay xem ra ngươi bị hạ cổ chưa đầy một tháng, như vậy chúng ta còn có gần một năm rưỡi.


Từ đây cho đến lúc đó, ngươi trăm ngàn đừng để ai tổn thương đến tâm mạch.”
“Được.” Ngự Thiên Dung nhận viên thuốc liền nuốt vào.
“Ngươi học võ công cũng tốt, bất quá, phải chú ý, đừng quá khoe khoang, phải giữ lại chiêu cứu mạng!”
“Ngừng——” Ngự Thiên Dung nhìn chằm chằm Tịch Băng Toàn, “Ngươi làm sao biết ta học võ công?”
Tịch Băng Toàn nhếch môi, giọng mỉa mai nhìn nàng, “Chẳng lẽ ta không thể biết?”
“Chẳng lẽ, ngươi có phái kẻ nằm vùng bên cạnh ta?”
Tịch Băng Toàn bĩu môi, “Nằm vùng? Ngươi nói lời này có phải là quá nghiêm trọng không! Ngươi chẳng lẽ quên, người trong Hội Họa Viên đại đa số đều là ta chọn giúp ngươi a! Là ngươi bảo ta làm việc, như thế nào, ngươi quên ta từng là tối cao quản gia trong Hội Họa Viên?”
Ách! Ngự Thiên Dung thật muốn mắc nghẹn, không biết nên nói gì, lúc đó đúng là cái gì cũng giao cho hắn quản lý, nhưng là, hắn không phải đã ly khai sao, như thế nào còn có ——
“Ta tuy rằng không ở Hội Họa Viên, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không cho phép ta duy trì liên hệ với một ít thuộc hạ do chính mình lựa chọn? Sau đó, khi nói chuyện phiếm, bọn họ vô tình lộ ra một ít nhàn sự về người nào đó cho ta?”
Nhàn sự? Nói chuyện phiếm!! Còn vô tình!!! Rõ ràng là cố ý, cố ý được không!
Ngự Thiên Dung đang còn không rõ trong lòng là vui hay giận, Tịch Băng Toàn đã duỗi người nằm lên giường, “Được rồi, ta mệt mỏi, trước nghỉ ngơi đi, nhớ cho ta một chút thù lao, gọi người làm chút đồ ăn ngon để ta ăn tối!”
“Uy ——” Ngự Thiên Dung bất mãn muốn kéo hắn đứng lên, lại phát hiện hắn thật sự mệt mỏi.

Nàng thở dài, vẫn là không đành lòng, nói như thế nào cũng là hắn vì cứu chính mình mới phong trần mệt mỏi tới đây.
Thoáng nhìn đôi giàu bám đầy bụi đất, lại cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay cởi giày cho hắn, lại kéo chăn đắp kín cho hắn.
Ngồi trước cửa sổ, Ngự Thiên Dung nâng cằm suy nghĩ…
Tiểu Hồ vẫn thực tận tâm canh giữ bên ngoài, thẳng đến khi Ngự Thiên Dung gọi nàng, nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào, “Phu nhân, ngươi gọi nô tỳ có gì phân phó?”
“Tiểu Hồ, là ngươi nói cho hắn biết chuyện của ta?”
“Phu nhân, nô tỳ không nói gì, về phần là ai nói, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm.


Nhưng Tịch công tử quan tâm phu nhân như thế chẳng phải tốt lắm sao? Chúng ta đều cảm thấy Tịch công tử vẫn luôn đối xử rất tốt với phu nhân, đương nhiên, Hạ quản gia, Phượng hộ vệ, Trì hộ vệ, Triển hộ vệ cũng tốt lắm.”
Không phải nàng ấy, thì là ai a? Ai, người bên trong Hội Họa Viên cơ bản đa phần là do Tịch Băng Toàn chọn lựa, nhất thời làm sao đoán ra là ai!
“Tiểu Hồ, lúc ta hôn mê có ai tới xem qua ta? Là vị đại phu nào? Lúc ấy có ai ở?”
“Phu nhân, là vị lão đại phu chúng ta bình thường vẫn thường mời tới, lúc ấy có Phượng hộ vệ, Hạ quản gia, còn có Bùi công tử.”
Bọn họ đều ở? Ngự Thiên Dung mày khẽ nhíu lại, vậy vì sao không ai nói cho mình? Là sợ nàng lo lắng sao?
“Phu nhân còn có gì phân phó sao?”
“Đã không có, ngươi đi xuống đi.

Đúng rồi, ngươi đến phòng bếp nói một tiếng, bảo bọn họ làm thêm một phần đồ ăn, lựa món nào bổ dưỡng một chút, dựa theo khẩu vị trước kia của Tịch Băng Toàn!”
Tiểu Hồ mỉm cười, gật gật đầu, “Vâng, phu nhân, ta đi ngay.”
Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn Tiểu Hồ, sao cứ cảm thấy nếu mình đối xử tốt một chút với Tịch Băng Toàn, nàng ta cũng thực vui vẻ?
Thu được ánh mắt hồ nghi của Ngự Thiên Dung, Tiểu Hồ tò mò hỏi: “Phu nhân, còn có chuyện gì sao?”
“Ừm, à, Tiểu Hồ a, ngươi rất thích Tịch Băng Toàn sao?”

“A? Phu nhân đừng hiểu lầm, nô tỳ chính là cảm thấy Tịch công tử đối phu nhân rất tốt, nay thái độ phu nhân đối với hắn cũng bắt đầu giống như trước, ta vì Tịch công tử cùng phu nhân hòa hảo nên cảm thấy cao hứng.”
A? Hòa hảo! Bọn họ thế này xem như hòa hảo? Không đúng, bọn họ lại không có giận dỗi.

Nha hoàn này nói cứ như là mình ngược đãi Tịch Băng Toàn! Quên đi, “Ngươi đi đi, không có việc gì.”
“Vâng.”
Sau khi Tiểu hồ rời khỏi, Ngự Thiên Dung quay đầu nhìn thoáng qua người trên giường, trong lòng thở dài: hắn rốt cuộc là một nam nhân thế nào? Lúc trước, rõ ràng ở tại thời khắc nguy hiểm như vậy, hắn lại không ra tay cứu mình, nay, lại vì mình trúng độc, lại ngàn dặm xa xôi đưa thuốc tới cho mình, lại còn cẩn thận an ủi!
Ai, thật sự là khó hiểu!
Có người nói tình yêu là lạc thú xa xỉ nhất, chỉ có điều kết cục thường luôn bi thương.

Nàng không muốn chịu bi thương, cũng không muốn vứt bỏ sinh mệnh vì một loại tình cảm, cho nên, nàng muốn trở thành một người cầm được thì cũng buông được!