Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 233: Không Cần





Ngự lão gia thấy Ngự Thiên Dung căn bản không cho mình đường sống, đành bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng trả tự do cho Hoài Ngọc phu nhân, sau đó đội tuyết xuống núi, đi thẳng đến hoàng cung.

Ngự Liên nghe Ngự lão gia khóc kể một hồi, lửa giận trong lòng hôi hổi dâng lên, ả ta thật sự là quá kiêu ngạo!
“Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ không để yên cho ả ta!”
Ngự lão gia dùng sức gật gật đầu, “Ừ, nhất định phải ra sức giáo huấn nàng, nhưng cũng đừng quá đáng, phải nhớ, ta còn cần ả trở lại bên cạnh Nam Cung Tẫn, để ả làm chút chuyện cho Ngự gia chúng ta!”
Ánh mắt Ngự Liên tối sầm lại, “Con hiểu, phụ thân yên tâm!”
Ngự lão gia liếc nhìn Ngự Liên một cái, khe khẽ thở dài, “Liên nhi, con còn chưa bỏ xuống được sao?”
Ngự Liên tự giễu cười, “Không bỏ xuống được thì thế nào, vận mệnh cũng không thể thay đổi!” Mặc kệ nàng cỡ nào chờ mong, cỡ nào mơ ước, cũng chỉ là uổng công.
“Liên nhi, phụ thân cũng không phải không thương con, chính là, thánh mệnh nan vi, phụ thân hứa với con, ngày sau nếu có cơ hội, cha nhất định sẽ bồi thường cho con, nếu có thể, cha sẽ cầu xin điện hạ, cầu hắn thành toàn tâm nguyện của con.”

Ngự Liên sắc mặt vui vẻ, nhìn Ngự lão gia hỏi, “Phụ thân nói là thật tâm chứ?”
“Phụ thân sao có thể lừa con!”
“Được, phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ vì điện hạ làm tốt chuyện này!”

Trong chùa, Ngự Thiên Dung nhìn Duệ Nhi mặt mày hạnh phúc oa trong lòng Hoài Ngọc phu nhân làm nũng, nguyên lai tiểu hài tử còn có thể dính người như vậy, xem ra Duệ Nhi ở trước mặt mình là ra vẻ trầm ổn, không muốn để mình phiền lòng, còn ở trước mặt bà ngoại thì hoàn hoàn toàn toàn trở lại bản tính đứa nhỏ!
Thật tốt, như vậy thật ấm áp!
“Thiên Dung ——” Hoài Ngọc phu nhân ôm Duệ Nhi ngồi xuống bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Ta thật sự không biết lúc đó xảy ra chuyện gì với con, ta nghĩ hắn sẽ giữ lời hứa chăm sóc mẹ con con, ai ngờ… Thôi, không đề cập tới hắn.

Thiên Dung, con có còn nhớ sư phụ, sư huynh của con không?”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn bà, “Bà biết bọn họ?”
Hoài Ngọc phu nhân gật gật đầu, “Đương nhiên, xem ra con đã gặp qua bọn họ.

Con dưỡng ở khuê phòng, sao có thể kết bạn với người trong giang hồ.

Sư phụ ngươi là giang hồ bằng hữu mà ta quen biết lúc trước, ta biết hậu viện của hào môn quý tộc hiểm ác, sợ sau này con gả ra ngoài không có ta ở bên cạnh sẽ chịu thiệt, cho nên mới nhờ ông ấy dạy cho con một ít y thuật, để con phòng thân.”
A, thì ra là thế! Nàng đã nói thôi, tính tình Ngự Thiên Dung ôn nhu nhược nhược như vậy sao có thể kết bạn được với người trong giang hồ a!

“Thiên Dung, con yên tâm, ta sẽ mau chóng liên hệ với sư phụ của con, nhờ ông ấy đến chữa bệnh cho con, giúp ngươi sớm ngày khôi phục trí nhớ!”
Ngự Thiên Dung sửng sốt, xua xua tay, “Không cần, chuyện quá khứ ta cũng không thèm để ý, có nhớ hay không đều không sao cả.”
Hoài Ngọc phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, “Nhưng là, con…”
“Ta thật sự không cần.” Ngự Thiên Dung thực nghiêm túc nhìn bà.

Nói giỡn hoài, nàng căn bản chính là người khác, sao có thể khôi phục trí nhớ của bản tôn?
“Thiên Dung, y thuật của sư phụ con thật sự tốt lắm, nếu ông ấy mà ra tay —— “
“Hoài Ngọc phu nhân, bà không cần phải nói, chuyện của ta, ta tự mình làm chủ.” Ngự Thiên Dung đứng lên, mặt lạnh xuống.
Hoài Ngọc phu nhân ngẩn ngơ, nàng kêu mình là Hoài Ngọc phu nhân?
Ngự Thiên Dung thấy biểu tình bị thương của mình, có chút giật mình, dịu giọng xuống, nói, “Thực xin lỗi, trí nhớ của ta không có… Tạm thời còn không quen kêu bà là mẫu thân, hy vọng bà cho ta một chút thời gian để thích ứng.”
“Không sao, không phải là lỗi của con… Là ta…” Hoài Ngọc phu nhân đứt quãng nghẹn ngào, “Là ta… Không chăm sóc tốt cho con!”
“Bà ngoại, đừng khóc, mẹ sau này sẽ đối xử tốt với bà.


Lúc mới đầu, mẹ cũng quên Duệ Nhi, hiện tại mẹ thương nhất chính là Duệ Nhi a!” Duệ Nhi ôm cổ Hoài Ngọc, thúy thanh an ủi.
Ngự Thiên Dung trong lòng cảm động, ôn nhu nhìn Duệ Nhi, tiểu tử này thật sự rất tri kỷ a!
Hoài Ngọc phu nhân nhìn nhìn cháu ngoại của mình, lại nhìn nhìn Ngự Thiên Dung, nhìn thấy trong mắt nàng đầy xin lỗi, trong lòng lại đau xót, mình sao có thể trách cứ nàng a? Làm một mẫu thân, bà đã không chăm sóc tốt cho nàng, còn có tư cách gì mà trách móc? Nhưng mà, thật sự rất hối hận a, lúc trước không nên tin lời của Ngự lão gia!
“Duệ Nhi, con đi chơi với bà ngoại đi! Mẹ đi ra ngoài bàn chuyện với Phượng thúc thúc.”
“Bên ngoài đang có tuyết lớn a, mẹ, ngày mai lại bàn không được sao?”
Ngự Thiên Dung hôn lên mặt hắn một cái, ôn nhu nói: “Không sao, chỉ là đi ra ngoài tìm một thứ, con ngoan ngoãn chơi với bà ngoại nha!”
Mặt Duệ Nhi hơi đỏ lên, cong cong miệng, “Mẹ, con đã biết.”