Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 237: Có Thể Nhận A





“Phu nhân —— “
Phượng Hoa gõ cửa đi vào, thấy nàng ngồi ngây ngốc nhìn con chim, ánh mắt hơi ươn ướt.

Mới nãy, hắn có nghe được Độc Quái nói, phía trước nói cái gì thì hắn không nghe được, không biết Triển Cảnh đã nói cái gì.

Không ngờ Độc Quái còn có công cụ truyền tin tốt như vậy, cư nhiên có thể vừa có thể bắt chước giọng nói của người vừa thuật lại hết những gì đối phương nói!
Ngự Thiên Dung vuốt đầu con chim, nhìn hắn một cái, “Ngươi đã đến rồi.”
“Phu nhân, chủ trì của chùa này đến đây, nói muốn gặp ngươi.”
“Có chuyện gì sao?”
“Chính là muốn gặp mặt cảm tạ phu nhân đã tặng thức ăn.”
“Khách tùy chủ thôi, thỉnh chủ trì vào đi!”

Phượng Hoa dẫn một hòa thượng đại thúc tuổi quay bán trăm khoác áo cà sa đi vào, Ngự Thiên Dung đứng lên khẽ gật đầu thăm hỏi, “Chào chủ trì đại sư.”
“Chào Ngự thí chủ.” Ánh mắt chủ trì dừng lại đánh giá Ngự Thiên Dung, trong mắt hiện lên kinh ngạc, “Không ngờ là một nữ tử thoát tục đến vậy, lão nạp đến cũng chỉ là muốn tự mình đến nói lời cảm tạ nữ thí chủ.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, thập phần khiêm tốn trả lời chủ trì: “Nhấc tay chi lao, đại sư không cần để ý, thật ra cũng là tiểu nữ tử quấy rầy quý viện.”
“A di đà phật, Ngự thí chủ Bồ Tát tâm địa quả thật là phúc của chúng sinh, Phật tổ có câu: nhân sinh trên đời, như thân ở trong bụi gai; Tâm bất động, nhân không vọng động, bất động tắc không thương.

Nếu tâm động, tắc nhân vọng động, thương thân này, đau cốt này, vì thế cảm nhận được thế gian chư bàn thống khổ.

Thế gian hết thảy giai vì hư ảo, nguyện thí chủ sớm ngày được đến như suy nghĩ của mình.”
Ách! Sắc mặt Ngự Thiên Dung có chút thẹn thùng, sao vị hòa thượng đại thúc này lại nói mấy thứ đó với nàng a? Nàng lại không tin Phật! “Ha ha, cám ơn đại sư đề điểm cùng chúc phúc.”
Nàng đương nhiên biết nhân sinh trên thế gian lúc nào cũng tựa như bị vây trong rừng gai, khắp nơi dấu diếm nguy hiểm và dụ hoặc.

Chỉ có không động vọng tâm, không tồn vọng tưởng, tâm như chỉ thủy, mới có thể khiến bản thân hành động không bất công, nhờ đó tránh được làm những chuyện phiêu lưu, chống lại dụ hoặc.

Nếu không sẽ thống khổ nhiễu thân.

Nhưng, thế gian này, có mấy người có thể chân chính tâm như chỉ thủy, không có một tia dục vọng đâu? Cho dù là hòa thượng cũng không hẳn đi!
“Nữ thí chủ là một người trí tuệ, lão nạp cũng nhìn ra được thí chủ là một nữ tử có phật duyên, hy vọng thí chủ sau này có thể —— “
“Thật ngại quá, chủ trì đại sư, ta xin nói rõ, ta không có hứng thú đối với việc xuất gia nghiên cứu phật pháp, ngài đừng hiểu lầm!”
Chủ trì sửng sốt, lập tức cười, “Ngự thí chủ hiểu lầm, lão nạp không có ý muốn ngươi xuất gia, chỉ là nhắc nhở thí chủ sau này tiếp tục bảo trì phật tâm, thiện tâm!”
A… Nàng có phật tâm? Không biết là ở đâu.

“Lão nạp đã nói xong, không quấy rầy thí chủ.”
“Đại sư đi thong thả!” Ngự Thiên Dung cung kính tiễn khách.
Phượng Hoa mỉm cười nhìn bóng dáng chủ trì đại sư, “Phu nhân, ngay cả chủ trì đại sư cũng lo lắng cho ngươi, xem ra kiếp nạn của ngươi sắp đến!”
“Hứ, ngươi đừng nói bậy nữa.

Ta có việc thì cầu Phật có thể giải quyết được sao?”
“Nhưng thật ra, phu nhân, ngươi vẫn là nhanh hồi âm cho Độc Quái đi, ngày mai phỏng chừng có thể xuống núi.

Con chim này thực hi hữu, khiến người ta hâm mộ a!”
Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn hắn, “Đừng có mơ tưởng nó, đây là Độc Quái tặng cho ta! Không có phần của ngươi!”
Phượng Hoa thân mình run rẩy, hắn chỉ là nói nói thôi, lại không có ý gì, bộ dạng như đề phòng cướp của nàng là thế nào a?
Bỗng nhiên, sắc mặt Ngự Thiên Dung có chút mất tự nhiên, “Ngươi nghe được lời con chim nói?” Chắc sẽ không ngay cả lời Triển Cảnh nói cũng nghe được đi?
“A, có nghe giọng nói khiến người ta chán ghét của Độc Quái.”
Nha, chính là không có nghe giọng của Triển Cảnh, vậy là tốt rồi, bằng không, thật đúng là cảm thấy xấu hổ a!

“Phu nhân, Độc Quái đã nói đến vậy rồi, Triển Cảnh đối với ngươi cuồng dại một mảnh, ta thấy, ngươi thu hắn đi, dù sao Tịch Băng Toàn cũng xa cuối chân trời, không bằng giải khát ở gần!”
Ách, lời này nghe sao có chút ái muội? Nói cứ như nàng là một nữ nhân háo sắc không bằng! Ngự Thiên Dung nhìn con chim, khẽ thở dài, “Ta cảm thấy cũng không tệ a, đáng tiếc, người ta không muốn a!”
Phượng Hoa không nói gì nổi! Nàng thật đúng là muốn nhận a, cũng không nghĩ bản thân mình đang đấu tranh giữa sinh tử, mà tên Tịch Băng Toàn kia lúc rời đi không phải đã hạ tử lệnh sao? Ai, nữ nhân này thật đúng là họa thủy a!
“Phượng Hoa, chẳng lẽ ngươi không biết Triển Cảnh là một người cuồng dại sao?”
“Phu nhân không cần hoài nghi điểm ấy, về mặt cảm tình, hắn và một nữ nhân ngốc mà ta biết rất giống nhau, một khi đã nhìn trúng, thì sống chết đều đi theo, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Ngự Thiên Dung liếc xéo hắn một cái, bất mãn nói: “Ngươi không cần phải châm biếm người ta như vậy!”
“Phu nhân không có nghe qua câu này sao?”
“Câu gì?”
“Si tình là ngốc nhất!”
Ngự Thiên Dung nghe vậy có chút ngẩn ngơ, gật gật đầu, u buồn nói: “Đúng vậy, tại nơi trần thế tràn ngập dụ hoặc này, tình yêu làm sao có thể thật sự vững chắc đây? Yêu, chính là một loại hoa dễ dàng héo tàn a! Khi thứ dụ hoặc mới xuất hiện, dục niệm trong lòng sẽ nảy mầm! Cái gọi là yêu liền dễ dàng bị biến chất…”