Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 243: Ước Định





Nói xong, liền thấy sau bình phong có một bóng người đi ra.

Long Tường Vân ôm Ngự Liên đặt lên giường, xoay người kinh hãi nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi quả nhiên không hề là Ngự Thiên Dung trước kia!”
“Hoàng Thượng không cần nói vòng vo, trực tiếp nói cho ta biết, ngươi có phải cũng muốn ép ta vào phủ tướng quân?”
Long Tường Vân lắc đầu, “Ta chỉ muốn thành toàn tâm nguyện của Nam Cung tâm, bất quá, Táp ma ma đã bảo ta đừng quá thác cầu, ta không thể để bà ấy thất vọng, cho nên đành để Nam Cung tự mình cố gắng.

Về phần việc hôm nay, ta chỉ là muốn xem thử ngươi rốt cuộc có mấy phần bất đồng.


Ngự Thiên Dung mỉa mai nhìn hắn, “Nếu ta thật sự bị trúng độc, ngươi liền thuận tiện thành toàn bọn họ, đúng không?”
Long Tường Vân ha ha cười, “Tùy ngươi nghĩ thế nào, bất quá, Ngự Thiên Dung, ngươi không lo lắng ta trị tội ngươi sao?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Dĩ nhiên là lo lắng, bất quá, vẫn muốn đánh cược một phen!” Hừ hừ, thật muốn hạ độc ngươi luôn! Bất quá, nàng không muốn gây chuyện lớn, nàng vẫn còn muốn sống yên bình a!
“Hoàng Thượng, chúng ta có thể làm một cái ước định giữa quân tử được không?”
“Nói thử xem.



“Các ngươi về sau đừng can thiệp chuyện của ta, ta sẽ giải kịch độc trên người Nam Cung Tẫn.

Buông tha một tiểu nữ tử không chút thế lực như ta, đổi lấy một mạng của Hộ Quốc đại tướng quân, vụ làm ăn này, có lời đi?”
“Cái gì!” Long Tường Vân khiếp sợ nhìn Ngự Thiên Dung, khó có thể tin hỏi: “Ngươi hạ độc Nam Cung?”
“Ừm, ta đi một chuyến đến Thanh Quốc, trên đường gặp hắn, hắn làm ta rất tức giận, cho nên mới cho hắn một chút hồi báo.


Long Tường Vân ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, một chút hồi báo? Kịch độc! “Ngươi —— thật đúng là vô tình! Nam Cung bất quá là muốn bồi thường ngươi thôi.


“Thật ngại quá, ta không thích bất luận kẻ nào miễn cưỡng ta làm chuyện mình không thích!”
Long Tường Vân nhìn Ngự Thiên Dung hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, “Hy vọng sau khi ngươi khôi phục trí nhớ sẽ không hối hận!”
“Tuyệt không hối hận!”
Ngữ khí tuyệt nhiên như thế, Long Tường Vân biết mình có nói thêm nữa cũng vô ích, nhìn đám cung nữ và Ngự Liên còn đang hôn mê, lại nghĩ đến Nam Cung Tẫn, gật gật đầu, “Được rồi, ta đáp ứng ngươi! Bất quá, ngươi cũng phải cam đoan về sau không thể thương tổn Nam Cung!”
“Hoàng Thượng nói sai rồi, cho tới nay, đều là hắn làm thương hại đến ta, ta tuyệt không muốn cùng hắn giao thủ.


“Ha ha, cũng thế! Ngự Thiên Dung, ngày xưa, mấy người thanh mai trúc mã chúng ta, nay, đã là càng chạy càng xa… Ừm, ta khát nước, ngươi đổ chén nước cho ta đi!” Long Tường Vân khẽ liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái.

Ngự Thiên Dung mỉm cười, xoay người đến bàn trà đổ nước, nếu như vậy có thể làm cho hắn thoải mái một chút, nàng không ngại hầu hạ vị hoàng đế cao cao tại thượng này ——
Đột nhiên xoay người, chung trà văng đi, lại bị Long Tường Vân dùng một ngón tay làm vỡ.

Ngự Thiên Dung ôn nhu cười, “Hoàng Thượng thật đúng là hảo công phu, chỉ dùng một ngón tay đã có thể khiến chung trà làm từ lại gốm thượng hạng tan xương nát thịt, thật sự là tốt lắm!”
Long Tường Vân sắc mặt khẽ biến, kinh ngạc nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi khi nào học võ?”
“Chuyện đó và Hoàng Thượng có liên quan hệ sao? Hoàng Thượng việc gì phải để ý một tiểu nhân vật như ta a?”
Long Tường Vân vỗ tay khen: “Ngươi, quả nhiên rất khác biệt, khó trách Nam Cung không muốn buông tay.



“Hoàng Thượng, nể tình ngài đã đáp ứng đề nghị của ta, ta nói cho ngài một chuyện, về sau đừng dễ dàng tới gần sau lưng ta.


Long Tường Vân sửng sốt, “Vì sao?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, ôn nhu cười, nhẹ giọng nói: “Bởi vì những kẻ đánh lén sau lưng ta đều đã bị độc chết, lúc nãy là vì ta biết người sau lưng là Hoàng Thượng, cho nên không ra tay.


Long Tường Vân trong lòng cả kinh, thầm kêu nguy hiểm thật.

“Hoàng Thượng, nếu không có chuyện gì, ta xin cáo từ.


“Chậm đã!” Long Tường Vân gọi nàng lại, chỉa chỉa cung nữ nằm dưới đất, “Giải dược cho các nàng.


Ngự Thiên Dung liếc nhìn các nàng một cái, “Hoàng Thượng tìm ngự y đến là tốt rồi, ta tin, trong hoàng cung không hiếm đại phu y thuật tốt a!”
“Việc gì phải phiền toái như vậy, ngươi —— “

Ngự Thiên Dung mặt mày sáng lạn nhìn Long Tường Vân, “Hoàng Thượng ý là muốn ta hỗ trợ sao?”
Ách —— Long Tường Vân không tình nguyện nhìn nàng, “Này vốn —— “
“Hoàng Thượng đừng quên, ta là tự vệ a, là vì có người muốn hại ta trước nên ta mới phản kích a! Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn nhìn con dân của mình mặc người khác xâm lược cũng không hoàn thủ?”
“Được rồi, ngươi muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi, về sau đừng triệu ta tiến cung, ngài ban một thánh chỉ đi, ừm… nói là Ngự Thiên Dung cả đời không được đặt chân vào cửa cung.


Ách!
Thấy hắn do dự, Ngự Thiên Dung nói thêm: “Hoàng Thượng, ngài hẳn là không có gì băn khoăn đi?”
Long Tường Vân liếc nhìn Ngự Liên một cái, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, cứ dựa theo ý của ngươi.


Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Vậy thỉnh Hoàng Thượng mau chóng hạ chỉ đi, thánh chỉ vừa đến nhà của ta, ta sẽ gửi giải dược cho hộ vệ truyền chỉ mang về!”
A? Long Tường Vân trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, nữ nhân này cũng quá nhỏ nhen đi! Tại sao phải sợ hắn không thủ tín? Nếu không phải nể mặt Nam Cung và Táp ma ma, hắn thật muốn trị nàng tội đại bất kính!