Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 259: Oán Hận Thêm Sâu Sắc





Cốc Vân nghe xong Bùi phu nhân nói, miễn cưỡng cười, “Nói không chừng hắn chính là đang diễn trò a!”
“Nói bậy, Nhược Thần làm vậy để làm gì? Hắn bảo hộ vệ của con đi đưa đồ, chính là đại biểu hắn tin tưởng con!”
Tin tưởng nàng? Cốc Vân tự giễu cười, nếu tin tưởng, lúc trước sẽ không giam A Hải vào địa lao, còn dùng loại khẩu khí đó nói với mình.

Hành vi lần này chỉ sợ cũng vì cười nhạo mình tự cho là thành công, trên thực tế là hoàn toàn thất bại! Mặc kệ hắn hoài nghi mình thế nào, nàng đều thông qua lần này xác định một chuyện: bản thân nàng ở trong lòng hắn không bằng ả Ngự Thiên Dung kia, đồ của ả ở trong mắt hắn là bảo vật, là mặt mũi, còn hộ vệ của mình trong mắt hắn chỉ là thứ không đáng giá tiền!
Ngự Thiên Dung, giỏi lắm, hắn càng duy hộ ả, nàng lại càng oán hận ả!
“Vân Nhi, lần này con yên tâm rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi!”
Cốc Vân liếc nhìn Bùi phu nhân một cái, “Mẫu thân, một khi đã như vậy, con thấy con cũng nên chọn ngày đến Hội Họa Viên, bồi tội với Ngự phu nhân, trách ta không bảo vệ tốt vật âu yếm của nàng!”
“Nói cái gì vậy, điều này sao có thể trách con.

Huống chi, Nhược Thần đã bảo vệ tốt tranh của nàng ta, nàng ta hẳn là phải cảm tạ Bùi gia chúng ta mới đúng, sao có thể trách tội chúng ta! Con thì càng không cần phải nói, đây là phiền toái do Nhược Thần mang về, sao có thể đổ lên người con?”

“Vậy con bồi tội với phu quân, con ở nhà lại để đồ của phu quân bị trộm, thật sự không phải hiền thê —— “
“Phi, phi… Nói bậy, thế nào cũng không phải lỗi của con, con nghĩ nhiều quá rồi, yên tâm dưỡng thân thể mới là chính sự.

Mấy chuyện khác cũng đừng tốn nhiều tinh lực.

Hiện tại, không có chuyện gì trọng yếu bằng tôn tử tương lai của Bùi gia chúng ta!”
Cốc Vân lạnh nhạt cười, “Nương, nương đừng nói nữa, đứa nhỏ này còn chưa sinh ra a, ai biết là nam hay là nữ?”
“Con yên tâm, những đại phu nổi danh nhất trong kinh thành đều đã chẩn đoán qua, ai cũng nói là quý tử a.

Con đó, cứ an tâm dưỡng thai, sinh một tiểu tử béo khỏe cho Bùi gia chúng ta, như vậy đã là lập công lớn nhất rồi.”
Công lớn? Nếu nàng không có đứa nhỏ thì sao? Cốc Vân bỗng nhiên cảm thấy có chút bi ai, vì sao hạnh phúc ban đầu cứ bất tri bất giác xói mòn? Nàng càng muốn tới gần hắn một chút, hắn lại rời nàng càng xa.
Đều do Ngự Thiên Dung! Nếu ả không khiến Bùi Nhược Thần chú ý, như vậy, chính mình đã có thể chậm rãi đi vào lòng Bùi Nhược Thần!

Một canh giờ sau, A Hải về tới Bùi phủ, trở về bên cạnh Cốc Vân.
“Những bức tranh kia thật sự đều là của Ngự Thiên Dung?”
A Hải là một nam tử tráng, vóc dáng thuộc hàng trung đẳng, ngũ quan đoan chính, lúc này thoạt nhìn có chút uể oải, “Đúng vậy, tiểu thư, thuộc hạ vô dụng!”
“Không trách ngươi, chính là ta cũng không ngời sẽ có kết quả như vậy! Hắn thật đúng là cẩn thận bảo hộ đồ của ả, ha ha.”
“Tiểu thư, nếu không, ta lại—— “
Cốc Vân phất phất tay, “Không được, động thủ ở Hội Họa Viên rất nguy hiểm, thẩn thủ của những hộ vệ bên cạnh nàng ta đều là nhất đẳng trong nhất đẳng, không đáng cho chúng ta mạo hiểm.

Ta chỉ là không nuốt nổi cơn tức này!”

“Tiểu thư, ta thấy, Ngự Thiên Dung đối cô gia cũng không có tình cảm đặc biệt, có lẽ chúng ta căn bản không cần phải phòng bị ả?”
Cốc Vân cười lạnh, “Ngươi không phải nữ nhân, ngươi sẽ không cảm giác được.

Nhưng ta cảm giác thấy, hắn đối với Ngự Thiên Dung rất khác biệt!”
“Tiểu thư —— “
“Đừng nói nữa, ta sẽ không dừng tay như vậy!”
A Hải thầm than một tiếng, bất đắc dĩ trầm mặc, vì sao tiểu thư càng lúc càng thay đổi nhiều? Hắn vẫn thích tiểu thư thiện lương, đoan trang trước kia hơn! Phải làm thế nào mới có thể khiến tiểu thư trở lại như trước kia?

Ngự Thiên Dung nhìn thùng tranh, vui sướng nhìn Bùi Nhược Thần, “Ừm, không hổ là tài tử, có dự kiến trước!”
“Đương nhiên, ta cũng không tưởng không công mất đi mấy ngàn lượng bạc!”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, hắn sẽ tiếc mấy phân tiền đó sao?
“Đúng rồi, mấy bức tranh này, ngươi xem xem, là ngươi vẽ đúng không?” Ngự Thiên Dung xuất ra mấy bức tranh khác.
Bùi Nhược Thần khẽ ghé mắt, cầm lấy từng bức lên xem, “Ngươi làm sao biết là của ta?”
“Lần trước không phải từng xem qua tranh ngươi vẽ giúp ta đó sao? Ta thấy có chút giống.”
“Nhãn lực không tệ!”

“Lại nói, ngươi vì sao bắt chước tranh của ta?”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Ta nhàn rỗi nhàm chán.”
Ách!
“Hộ vệ Phượng Hoa của ngươi đâu? Sao hôm nay không thấy hắn?”
“Hắn a, đi điều tra vài chuyện, thế nào, ngươi tìm hắn có chuyện?”
“Không có, tùy tiện hỏi hỏi mà thôi.”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một hồi, “Có một việc, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngày tuyết rơi hôm đó, có phải là ngươi thổi sáo?”
Bùi Nhược Thần gật gật đầu, “Phải, điệu múa của ngươi cũng không tệ! Phượng Hoa lúc ấy đều xem ngây người.”
Ách! “Sao ngươi lại xuất hiện ở đó?”
“Nhàm chán tùy tiện đi dạo.”
Lại là nhàm chán? Người này một chút thành ý trả lời cũng không có!