Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 279: Ngươi Quá Độc Ác





Ngày hôm sau, hôn lễ tiến hành như bình thường.

Phượng Hoa từ sáng sớm ngồi bắt chéo chân trên một gốc cây đại thụ trong đại viện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đại sảnh đầy màu đỏ…
Triển Cảnh, vì cứu nàng, ngươi quyết định cưới một nữ nhân mình không thương.

Nàng, vì ngăn cản hắn hy sinh hạnh phúc của mình, không sợ nguy hiểm lựa chọn cùng đi với Bùi Nhược Thần, sau đó bị kế hoạch của mình hại chết!
Ha ha, tình yêu giữa nam và nữ trên thế này thật đúng khó hiểu a! Nếu là hắn, hắn sẽ không bao giờ gật đầu đáp ứng cưới con gái của Thiên Trúc thần y.

Hừ, nếu là hắn, hắn chỉ biết dùng võ lực buộc bọn họ nói ra phương pháp giải độc, mà không phải ủy khuất bản thân để trao đổi!
Nghĩ đến Ngự Thiên Dung, đáy lòng hắn lại như bị xé rách, đau đến thiếu chút nữa không thể hô hấp, vì sao lại như vậy? Hắn thực không vui, hắn thực không cam lòng, chính mình rõ ràng đã giúp người nọ thành công loại trừ một kình địch, vì sao lại bởi vì chuyện ngoài ý muốn của nàng mà tâm thần hoảng hốt? Đáng giận!

Loảng xoảng một tiếng, một bầu rượu tinh xảo rơi xuống đất, vỡ tan, nhưng không chút quấy rầy đến tiếng kèn trống trong đại sảnh.

Nơi đó, vẫn náo nhiệt như cũ, tân khách không ngừng…
Khóe miệng Phượng Hoa bỗng nhiên gợi lên một nụ cười lãnh khốc.

Nàng đã chết, vì cái gì nữ nhân đó còn có thể mặt vui vẻ, cười ngọt ngào đến vậy? Ả hẳn là không biết, Triển Cảnh căn bản không thuộc về ả?
“Tiểu tử, ngươi lãnh nghiêm mặt làm gì? Giống như ai thiếu ngươi mười vạn tám ngàn lượng!” Độc Quái bỗng nhiên xuất hiện, vỗ vỗ vai Phượng Hoa.
Phượng Hoa mỉm cười, “Không có ai thiếu tiền ta, trên đời này cũng không có ai dám thiếu ta!”
Đúng là một tên cuồng ngạo! Độc Quái nhìn về hướng đại sảnh, âm thầm thở dài, “Sao Ngự Thiên Dung chưa tới ngăn cản hắn? Nàng đã nhận được thư của ta, phải biết là trừ bỏ nàng ra, không ai có thể ngăn được tên tiểu tử Triển Cảnh này.”
“Nàng đã đến đây!”
“A?” Độc Quái mê hoặc nhìn chằm chằm Phượng Hoa, “Ngươi giỡn với ta a, ta đâu có thấy nàng, nếu tới, sao còn không chịu hiện thân, sắp bái đường rồi kìa!”
Phượng Hoa nhìn phương xa, cười nhẹ, tựa hồ đang tự giễu, “Đúng vậy, vì sao không chịu hiện thân? Đó là vì nàng không thể hiện thân a! Ha ha…”
“Có ý gì a?” Độc Quái nhìn Phượng Hoa, bỗng nhiên cảm thấy run sợ, chắc sẽ không phải là Ngự Thiên Dung lại bị kẻ nào đó làm gì đi?
Phượng Hoa liếc mắt nhìn Độc Quái một cái, “Lát nữa ngươi sẽ biết.”

“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái —— “
Bà mối đứng thẳng bất động, nhìn nam tử một thân y phục trắng như tuyết, quên cả nói tiếp.


Nam nhân này thật sự là quá kiêu ngạo, cư nhiên ăn mặc như đang chịu tang tới tham gia hôn lễ người ta!
Mà phụ thân của tân nương tử trừng ánh mắt sắc bén, hung hăng liếc Phượng Hoa.

Phượng Hoa lại nhìn như không thấy, thong thả đi vào, chậm rãi đến bên cạnh Triển Cảnh: “Ngày hôm qua ta đã nói rồi, phu nhân ra lệnh ngươi không thể cưới vợ như vậy!”
Triển Cảnh giận tái mặt, “Phượng Hoa, ngươi đừng náo loạn, ta là —— “
“Phu nhân cũng đã đến đây, ngay ngày hôm sau khi thu được thư liền đi.” Phượng Hoa sâu kín nói, rõ ràng là một câu đơn giản, lại khiến người ở đây nghe đều cảm thấy rất áp lực.
Triển Cảnh đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không thấy nữ tữ trong mông của hắn, “Phu nhân đâu?”
Phượng Hoa lấy ra một sợi băng đầu màu trắng, tự tay mang cho Triển Cảnh, “Phu nhân vì tới khuyên ngươi, nửa đường gặp phải tập kích —— “
“Nàng thế nào?” Triển Cảnh bắt lấy tay Phượng Hoa, vô pháp bảo trì bình tĩnh.
Ánh mắt Phượng Hoa sâu thẳm, thoáng nhìn về hướng kinh thành Ly Quốc!
Một cái liếc mắt này, bao hàm tang thương, bao hàm một loại tình cảm không rõ, còn có tịch lieu, còn có vô tận cô đơn cùng khó hiểu, còn có nồng đậm… nuối tiếc!
Phu nhân, thực xin lỗi, ta thật sự không muốn thương tổn ngươi!
Từ nay về sau, ta chỉ sợ không bao giờ còn có thể làm một Phượng Hoa nhàn tản, cái tên này có lẽ cũng sẽ biến mất cùng ngươi…

Nhưng là, tâm nguyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành!
“Ngươi nói mau a, phu nhân ở đâu? Nàng rốt cuộc thế nào?” Triển Cảnh bắt lấy vạt áo Phượng Hoa, gần như không thể khống chế hô to.
Phượng Hoa thật sâu nhìn Triển Cảnh, chậm rãi phun ra mấy chữ, “Bách Thú Vực Sâu.”
Cái gì!!!
Triển Cảnh trong nháy mắt thạch hóa, Bách Thú Vực Sâu? Kia nghĩa là thế nào? “Không, không có khả năng, không có khả năng! Phu nhân sao có thể ở đó!”
Triển Cảnh như hóa điên chạy khỏi đại sảnh, tân nương tử kéo khăn voan đỏ thẫm xuống, tức giận nhìn về phía bóng người áo đỏ đã đi xa, hô to: “Triển Cảnh, ngươi trở về cho ta!!!”
Độc Quái liếc nhìn Phượng Hoa một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, “Vì sao ngươi luôn nhẫn tâm như vậy?”
Phượng Hoa thảm đạm cười, “Đúng vậy, ta rốt cuộc có nhẫn tâm thế nào, cũng không nỡ nhẫn tâm với nàng, nhưng nàng vẫn chết! Nếu người mà ta không nỡ nhẫn tâm thương tổn rốt cuộc cũng nhận lấy cái chết, như vậy, ta việc gì phải nhân từ với những người khác?!!”
Độc Quái chấn động, trong lòng cũng là đau xót, xem ra nàng thật đã xảy ra chuyện, lại là chuyện không thể vãn hồi, bằng không, với tâm cơ thâm trầm như vậy, tên tiểu tử này sao lại không biết kiềm chế trước mặt mọi người như vậy! Thân ảnh chợt lóe, cũng đi về phía Bách Thú Vực Sâu, hắn thật lo lắng tên đồ đệ kia của mình, vạn nhất luẩn quẩn trong lòng, cũng đâm đầu nhảy xuống, hắn liền mất nhiều hơn được!