Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 284: Ai Ti Bỉ





“Nữ nhân, tránh ra, lui ra cạnh rừng phong đi!” Ngự Thiên Dung bỗng nhiên thu được mật âm chỉ thị của Bùi Nhược Thần, cũng không quan tâm là nguyên nhân gì, nàng ngoan ngoãn nhích sang cạnh rừng phong, buồn bực nhất chính là hai vị phi hổ ca kia vẫn đi theo nàng, ánh mắt kia nha, quả thực chính ỉ ôi cầu xin, cho chúng ta thêm chút nữa đi mà!
Ngự Thiên Dung lắc lắc ống tay áo với hai chúng nó, tỏ vẻ đã không có.

Đáng tiếc, cái mũi người ta linh lắm a, hai mắt thẳng nhìn chằm chằm ngực áo của nàng… Quýnh! Xem ra nàng đã trở thành người lừa gạt động vật! Ai… Quên đi, nể tình người ta không có mở miệng sư tử cắn mình, thôi thì cống hiến một chút đi, dù sao nếu có thể chạy thoát, Độc Quái vẫn có thể làm lại một ít.

Bất đắc dĩ từ trong lòng lấy ra bình mê dược, đang định đổ ra cho hai con phi hổ ăn…
Xoạt một tiếng, bị một bóng áo vàng cướp đi rồi!
Hai phi hổ lập tức bất mãn trừng mắt nhìn bóng áo vàng kia, ngao ngao rống lên.


Hoàng y thị nữ kia kiêu ngạo quát một tiếng, “Chỉ là một ít dược liệu thôi, các ngươi hiếm lạ cái gì a?”
Cái loại ngữ khí kiểu gì đây a, chỉ là một chút dược liệu? Ngươi giỏi thì tự làm đi! Ngự Thiên Dung vừa nghe liền tức giận, nữ nhân này có điên cũng không tất yếu không có đức như vậy a, tuyệt không tôn trọng thành quả lao động của người khác.
Hoàng y nữ tử ngửi ngửi bình dược, bỗng nhiên nhìn về phía Ngự Thiên Dung hỏi, “Là ai phối chế?”
Ngự Thiên Dung đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chính là không chịu trả lời hoàng y nữ tử.

Hứ, ngươi tưởng ngươi là ai, ngay cả xưng hô cũng không có, ngươi nghĩ ngươi là nữ hoàng chắc!
“Uy! Nữ nhân kia, sao hỏi không trả lời?”
Mẹ nó, ngữ khí này là thế nào, ngươi là ai a, ra lệnh cho ta? Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, không chút để ý nói: “Ai nha nha, nguyên lai ở Bách Thú Vực Sâu còn có người sống a, bất quá, không biết có phải vì ở cùng với thú nhiều năm, ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất cũng không hiểu.”
Hoàng y nữ tử sao lại nghe không ra hiểu ý châm chọc của nàng, trong lòng giận dữ, trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi có nói hay không?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Ta không muốn nói, ngươi định làm gì?”
“Vậy sớm một chút chết đi!” Hoàng y nữ tử vung tay ra, chưởng kình âm ngoan, vừa thấy liền biết là người luyện âm công!
Ngự Thiên Dung ngưng thần tĩnh khí, nhanh chóng thối lui, võ công của nàng so với Bùi Nhược Thần đúng là kém quá xa, nhưng đối phó với hoàng y nữ tử này vẫn là không thành vấn đề! Né tránh mấy chiêu, Ngự Thiên Dung ngắm chuẩn một cái khe hở, tung một chưởng qua, vừa lúc đánh trúng ngực của hoàng y nữ tử.

Một chưởng này xem ra rất hiệu quả, làm cho hoàng y nữ tử ói ra một búng máu.
Vốn nàng không tính ngoan độc như vậy, nhưng trong lúc so chiêu, chiêu nào của hoàng y nữ tử cũng đều công kích vào điểm yếu hại, phỏng chừng chỉ cần trúng một chiêu cũng có thể đủ khiến nàng không thể đứng lên! Ngươi bất nhân, liền đừng trách ta bất nghĩa!
“To gan!”
Ba vị hoàng y nữ tử khác thấy đồng bạn bị thương, lập tức tiến lên đây, hai người đỡ nữ tữ bị ngã xuống, một người rút kiếm chỉ vào Ngự Thiên Dung, “Cư nhiên dám gây chuyện ở Bách Thú Vực Sâu, thật quá to gan!”

Ngự Thiên Dung cười lạnh, “Ta hình như không có làm gì a, dù là cướp đồ hay là đả thương người, đều là nàng ta ra tay trước nha, kính nhờ các ngươi đừng trợn tròn mắt nói dối!”
“Ngươi!” Hoàng y nữ tử phẫn nộ nhìn Ngự Thiên Dung, “Xem ra không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng!”
“Các ngươi dừng tay cho ta!” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ba hoàng y nữ tử đều chấn động, nhìn về phía nam tử áo lam còn đang giao chiến với Bùi Nhược Thần, đồng thanh trả lời: “Vâng, thiếu chủ.”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, khẽ cười cười, “Xem ra, công phu của ngươi cũng có một chút tiến bộ!”
Một chút? Ngự Thiên Dung không phục nhìn hắn, đang định phản bác, bất quá nghĩ đến người ta võ công cao, đành thở dài, nếu đem ra so sánh, trong mắt hắn quả thật chỉ là một chút! Ai…
Lại nhìn kỹ, rõ ràng phát hiện, chỗ mà Bùi Nhược Thần và nam tử áo lam vừa mới giao chiến cư nhiên trụi lủi… Lúc này hai người cách xa nhau mười trượng, đối diện mà đứng.

Khoảng đất ở giữa dị thường bằng phẳng, những cây đại thụ nguyên bản sinh trưởng ở đây, dưới khí tràng oanh động của hai người, sớm đã vô thanh vô tức biến thành bột phấn, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa!
Trời ạ, công lực này thật quá lợi hại nha!
Bỗng nhiên, Bùi Nhược Thần cảm giác được một cỗ sát khí bén nhọn tới gần, nhưng, không phải hướng về hắn, nhất thời tình thế cấp bách, không khỏi nhìn sang Ngự Thiên Dung, hô lớn: “Tránh mau!”
Bản thân Ngự Thiên Dung cũng cảm giác được có một cỗ sát khí tới gần mình, vội vàng dựa vào cảm giác lui ra sau vài chục bước, đồng thời tay nhanh chóng lấy ra Bách Độc Tán giấu trong tay áo.


Chỉ cần cảm giác có người tới gần, nàng sẽ không chút nào lưu tình trả đũa!
Chỉ là một hình ảnh trong tích tắc, Ngự Thiên Dung thoáng nhìn thấy một bóng áo đỏ xông tới gần nàng, quyết định thật nhanh, nàng thuận tay tung ra Bách Độc Tán, đồng thời tay áo vung một vòng, xung quanh nàng trong vòng đường kính ba thước đều là Bách Độc Tán…
Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, bóng người định xông đến cư nhiên bị tay áo của Ngự Thiên Dung đánh trúng, còn bị ném ra ngoài vòng tròn.
Tay áo vừa thu lại, Ngự Thiên Dung phi thân tránh đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng áo đỏ trên mặt đất, không ngờ là một thiếu niên mới chừng mười bảy, mười tám tuổi!
Thiếu niên kia giờ phút này cũng giương mắt nhìn về phía nàng, “Ti bỉ, cư nhiên dùng độc!”
“Hừ, ngươi lúc nãy không phải định ám sát ta sao! Nếu không phải ngươi ám sát trước, ta sao lại phản kích a? Chẳng lẽ ta phản kích còn phải nghĩ biện pháp làm thế nào cho có vẻ quân tử? Hứ, đương nhiên là phải dùng biện pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất, tiện dụng nhất a! Ta đâu phải là đồ ngốc!” Ngự Thiên Dung chính khí nghiêm nghị nói, một chút cũng không thấy xấu hổ.
Nam tử áo lam nhìn thấy tình cảnh này, ha ha cười, “Còn tưởng rằng những người rơi xuống vực hôm nay cũng là những kẻ tục khí tầm thường như trước đây, không ngờ, lại đều là nam nữ bất phàm! Chiêu ấy của cô nương thật đúng là vừa nhanh vừa ngoan độc a!”
Ngự Thiên Dung vỗ vỗ tay, “Thật có lỗi, kỳ thật ta đã thực nhân từ, bằng không, hắn hiện tại đã hóa thành xương trắng.”