Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 304: Người Thắng Làm Vua





Bùi Nhược Thần nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ lắc đầu, đây là lòng dạ đàn bà a! Nếu nàng không chút do dự trói luôn cánh của con chim mái, nó đã sớm đầu hàng, ngươi làm chi còn cố tình chừa lại hai cánh cho nói, không phải là muốn tìm đánh đó sao?
Bất quá, nàng thế này đã gợi ý cho mình biết nên chế phục chim to thế nào.

Bùi Nhược Thần không để ý đến chim trống nữa, bay về phía Ngự Thiên Dung.

Công lực của Ma Âm cuốn đến, cây cối đều bị gãy đổ.

Con chim mái thình lình bị cuồng phong tập kích, phịch một tiếng va vào vách núi, sau đó thẳng tắp rơi xuống.


Bùi Nhược Thần không đợi chim trống hoàn hồn, rút trường kiếm khỏi vỏ, chuẩn xác đặt lên cổ chim mái, ngạo nghễ nhìn chim trống: “Ngươi nếu không phục, ta sẽ cho nó đi trước mở đường!”
Chim trống quả nhiên bị dọa, đau lòng nhìn về phía chim mái, không sai, chính là ánh mắt đau lòng.

Ngự Thiên Dung nhìn mà ngây người, thế này cũng quá có nhân tính đi? Lúc này lại thấy chim trống cư nhiên thu liễm ngạo khí trên người, cung kính cúi đầu Bùi Nhược Thần, ở đây, cúi đầu chẳng khác nào khuất phục.
Bùi Nhược Thần vừa lòng nhìn chim trống, thu hồi kiếm, “Tốt lắm!”
Ngự Thiên Dung bị hành động của chim trống hung hăng cảm động một phen, người ta nói đại trượng phu thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng chim trống này vì thê tử nhà mình liền khuất phục, thế này cần bao nhiều dũng khí a? Nhất thời nhiệt tình lưu động, “Bùi Nhược Thần, ta thấy coi như hết đi, bảo chúng nó đưa chúng ta lên miệng vựa, sau đó trả cho chúng nó cuộc sống tự do đi.”
Cái gì? Bảo hắn không công bỏ phí hai con chim tốt này? Tọa kỵ a, đây chính là tọa kỵ tuyệt diệu a, tốc độ bay đảm bảo tuyệt không chậm hơn bọn hắn khinh công! Hắn làm sao dễ dàng bỏ qua công cụ quý hiếm thế này! Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi đừng có nằm mơ, chúng nó là do ta thuần hóa, ngươi đừng bao biện làm thay nha!”
Ách! Mặt Ngự Thiên Dung hơi đỏ lên, nghĩ lại thấy cũng phải, liền ngay cả chính nàng cũng muốn có con chim này, Bùi Nhược Thần sao có thể không muốn, vừa mới nàng chỉ nhất thời cảm động mới định buông tha vợ chồng chim người ta thôi!
Ai…
Bùi Nhược Thần nhìn chim trống và chim mái, chim trống tựa hồ có vẻ nhận mệnh, chim mái thì cứ phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ muốn nói: tiểu tử, cư nhiên uy hiếp lão công nhà ta! Chờ đó đi, có cơ hội ta sẽ diệt ngươi!
Bùi Nhược Thần lơ đễnh liếc nhìn chim mái, đối với hắn mà nói, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!
“Một khi đã như vậy, chúng ta đi lên đi!” Ngự Thiên Dung hiện tại thực sốt ruột, cũng không biết tên Triển Cảnh kia đã động phòng hay chưa!
Bùi Nhược Thần lại phất phất tay, phi thân lên vách núi, nhặt lên một ít tiền giấy phúng điếu, đang tinh tế cân nhắc bỗng nhiên nghe được trên vách núi loáng thoáng truyền đến một ít thanh âm.

Lắng nghe một hồi, Bùi Nhược Thần chợt biến sắc, kéo Ngự Thiên Dung chạy đi.
“Uy, ngươi làm —— ưm…”
“Suỵt, mặt trên có người!” Bùi Nhược Thần thấp giọng dặn dò.

Ngự Thiên Dung khẽ sửng sốt, “Chắc là gia đình lão thái bà Quan Thanh Thu.”
“Không phải, Lan gia đi hướng khác, hướng đó là chỗ chúng ta rơi xuống.

Đó hẳn là người của ngươi, có khả năng nhất không chừng là Triển Cảnh đến!”
A? Triển Cảnh không phải ở Thiên Trúc sao? Sao lại tới nơi này? Khoan đã, nếu là Triển Cảnh, nàng làm chi phải chạy trốn a?
Tựa hồ đã nghĩ đến suy nghĩ trong lòng nàng, Bùi Nhược Thần bổ sung: “Phượng Hoa khẳng định cũng ở bên cạnh, nếu ngươi không chết, ngươi cho là hắn sẽ tin ta đã chết sao?”
Ách…
“Cho nên, ngươi phải ở cùng với ta, thẳng đến khi ta hoàn toàn nắm thế cục trong tay, chúng ta mới hiện thân.”
Ngự Thiên Dung mặc kệ, nói thế này mà nghe được à? Nàng cũng không muốn sống ở đây, nơi này có thần kỳ thế cũng chỉ là một dã sơn, nàng muốn về nhà gặp đứa con bảo bối của nàng nha! Trọng yếu hơn là phải nói rõ ràng với Triển Cảnh, không thể để hắn vì nàng mà hy sinh hạnh phúc cả đời mình! “Ta sẽ nói là ngươi chết, ngươi để ta đi lên đi!”
“Không được, Phượng Hoa là người rất thông minh, ngươi cho là ngươi có thể gạt được hắn?” Bùi Nhược Thần không chút do dự cự tuyệt, vẻ mặt còn rành rành tỏ ý ‘bằng đầu óc này của ngươi, làm thế nào gạt được Phượng Hoa’, khiến Ngự Thiên Dung rất là buồn bực.
“Nếu chúng ta đi lên lúc này, ngươi chẳng phải là có cơ hội giết hắn không kịp trở tay đó sao.


Dù sao Phượng Hoa cũng không có khả năng đoán được ngươi không chết, càng đừng nói mai phục bên trên.”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần khẽ trầm xuống, “Đạo lý là như thế, bất quá, ta còn có dự tính khác, không định lúc này liền rời đi Bách Thú Vực Sâu.”
“Vì sao a? Lan gia đã đi hết rồi, ngươi còn ở lại làm cái gì?”
Bùi Nhược Thần đưa tay vỗ đầu nàng một chút, thở dài, “Vì giải dược của ngươi.”
A? Vì nàng? Hắn có lòng tốt như vậy? Ngự Thiên Dung hoài nghi nhìn hắn, rõ rành rành một bộ ‘ta hoài nghi ngươi’!
Bùi Nhược Thần thản nhiên cười, “Không cần đa tâm, ta chỉ là thực hiện lời hứa của mình mà thôi, đối với ngươi —— yên tâm, không có ý gì hết!”
Ách!
Thực sự có ý, nàng cũng không cần đâu! Hứ, đồ tự kỷ!