Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 314: Yêu Ai





Chỉ làm uyên ương không làm tiên sao? Bùi Nhược Thần như có chút suy nghĩ nhìn Ngự Thiên Dung, “Như vậy, Tịch Băng Toàn là người mà người muốn sao?”
Ôi chao? Nam nhân này hỏi thực trắng quá đi, không hàm súc gì hết, là ai nói cổ nhân ăn nói rất uyển chuyển? Hoàn toàn không phải như vậy nha!
Ngự Thiên Dung sờ sờ mũi, mỉm cười, “Không phải…”
“Ừm, vậy người nào có thể được ngươi xem là thần tiên bạn lữ?”
Ngự Thiên Dung thực nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, “Nói thật, tạm thời còn chưa có người như vậy.”
Bùi Nhược Thần nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung một hồi lâu, bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Nói vậy, ngươi hiện tại, ai cũng không yêu?”
Ai cũng không yêu?
Ngự Thiên Dung bị vấn đề này làm giật mình, yêu ai sao?
Tịch Băng Toàn? Triển Cảnh?
Không đúng, thế này không phải yêu!
Tịch Băng Toàn và Triển Cảnh là tính cách bất đồng.


Một người cảm thấy nàng thú vị nên không muốn buông tay, cho nên bá đạo bắt nàng hứa hẹn một năm.

Kỳ thật hứa hẹn này thật sự có chút buồn cười, bởi vì, nếu nàng gặp được nam nhân mình thích, tuyệt sẽ cố kỵ lời hứa này mà buông tay, đương nhiên, ẩn nhẫn một năm thật ra cũng được, coi như là nể mặt hắn từng có ân với mình!
Còn Triển Cảnh thì đối với nàng là thuần thuần yêu thích.

Nàng không biết hắn thích mình ở điểm nào, nhưng có thể cảm thấy hắn là thật tâm thật lòng.

Bất quá, tình yêu không phải hễ cảm động là có thể thành, cũng không phải tương tư đơn phương là được!
Nàng hiểu tính cách của Tịch Băng Toàn, lại không biết thế lực của hắn đến đâu, cũng không muốn đi tìm hiểu nhiều lắm, bởi vì nàng không muốn tiếp tục liên quan gì đến một người nam nhân như vậy, quá mệt mỏi! Lúc trước lựa chọn hắn, hẳn là vì hắn tạo cho mình cảm giác an toàn.

Sau đó nàng cũng từng hy vọng Tịch Băng Toàn sẽ là một người có thể dứt bỏ quá khứ, bất quá, khi Tịch Băng Toàn nói mình phải rời đi để làm một chuyện, nàng liền hiểu, nguyện vọng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc!
Nói thật, nếu thân phận Tịch Băng Toàn không phải rất phiền toái, hơn nữa trong lòng hắn lại xem sự nghiệp làm trọng, không chừng nàng đã chủ động theo đuổi nam nhân này.

Dù sao, loại hình khốc nam ngoại lãnh nội nhiệt rất khẩu vị của nàng a! Đương nhiên, loại hình như Triển Cảnh, nàng cũng rất yêu thích, chỉ là tình yêu không phải hễ thích là có thể, còn cần một loại trực giác, mới có thể hình thành tình yêu!
Nàng biết Triển Cảnh thâm tình, lại không biết quá khứ của Triển Cảnh.

Nàng cũng có ý muốn đi tìm hiểu nhưng bọn Hạ Duyệt lại không chịu nói thật, vả lại, thân phận bọn họ hẳn là vẫn chịu cái tổ chức sát thủ kia ràng buộc! Thế nên, nàng cũng không miễn cưỡng.


Đối với tình yêu của Triển Cảnh, nàng cảm động, nhưng không có loại cảm xúc bừng bừng, nhiệt tình như hỏa.
Nếu cho nàng và hắn thời gian sống chung, có lẽ, một ngày nào đó, nàng sẽ yêu hắn, nhưng hiện tại còn chưa yêu hắn! Nếu tương lai cũng không thể yêu hắn, như vậy nàng sẽ không chút do dự nói ta không yêu ngươi, cảm tình không thể miễn cưỡng, nếu ngươi thực yêu ta, ta sẽ nhận lấy tình cảm của ngươi.

Như vậy, thế gian sẽ không có nhiều bi kịch như vậy! Cũng không có nhiều chuyện tình cảm động như vậy.
“Yêu hay không yêu mà cũng cần suy nghĩ sao?” Bùi Nhược Thần cười nói.
Ngự Thiên Dung thu hồi tâm tư, cười nhẹ, “Không có, chỉ là nghĩ đến một vài người mà thôi.

Yêu một người không cần nhiều lý do cho lắm, không yêu một người, cũng không cần nhiều lý do.

Yêu hay không yêu, chỉ khác nhau một chữ mà thôi, có cái gì khó suy nghĩ.

Thuận miệng là có thể nói ra.”
“Nói như vậy, ngươi, ai cũng không yêu?”
“Cứ coi như là vậy!”

Bùi Nhược Thần lạnh lùng cười, “Ngươi nói dối, lúc ở Thanh Quốc, ngươi vì Tịch Băng Toàn, thiếu chút nữa bỏ mình để cứu lão tổ nhà hắn, nếu không có hữu tình, há có thể trả giá như thế? Hay là chính ngươi cũng không rõ tâm ý của mình?”
Ngự Thiên Dung nao nao, lập tức cười khổ, “Đó là bất đắc dĩ, ta sao có thể để thân nhân của hắn chết ở trước mặt ta, nếu thật xảy ra chuyện như vậy, về sau ta sợ chính mình không thể đối mặt với hắn.”
“Nếu không yêu, vì sao phải cố kỵ có thể đối mặt hay không? Nói cách khác, nếu lúc đó không phải là Tịch lão tổ mà là một người khác, ngươi sẽ không chút do dự hy sinh chính mình sao? Đáp án, khẳng định là không có khả năng, đừng phản bác lời của ta, ta tin tưởng ta có thể xem chuẩn ngươi!” Bùi Nhược Thần nói một phen lời lẽ sắc bén, ánh mắt chưa từng rời đi khuôn mặt của Ngự Thiên Dung.
Hắn thật sự không tin Ngự Thiên Dung không có tình với Tịch Băng Toàn, đương nhiên, tình kia sâu đậm thế nào, hắn cũng không dám vọng đoán, bởi vì, hắn, vốn là một người không tin vào chữ tình.

Có thể cho rằng Ngự Thiên Dung có tình ý với Tịch Băng Toàn đã là xem Ngự Thiên Dung như một người thường.
Ngự Thiên Dung nhất thời nghẹn lời, đổi thành một người khác, xác thực sẽ không… Nàng cũng không phải thiện nam thiện nữ, việc gì phải tùy tiện hy sinh bản thân a? Nàng là đồ ngốc sao!
Nhưng, bảo nàng phải thừa nhận mình yêu Tịch Băng Toàn lại rất khó, bởi vì, nàng thật sự không biết mình có yêu Tịch Băng Toàn không.

Ít nhất, khi hắn đi, nàng chỉ là hao tổn tinh thần, mất mát một chút, không đến mức muốn chết không thể sống, hay là có cảm giác sống một ngày bằng một năm gì đó.