“Phu nhân, Băng Toàn nhớ là có nói nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ khỏi hẳn, ngươi đây chính là xảy ra ngoài ý muốn.
Tháng trước ngươi làm việc quá vất vả, cho nên mới để lại tai hoạ ngầm.
Vì tránh lưu lại mầm tai hoạ về sau, ta mới phải làm cho khớp xương ngón tay một lần nữa sinh trưởng.”
Tịch Băng Toàn vừa giải thích, vừa cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, dừng một hồi lại nói: “Phu nhân, tuy rằng thực gấp, bất quá, ta thực có lỗi phải nói cho ngươi, ta sắp phải đi.”
Ngự Thiên Dung bất chấp đau đớn trên tay, nhìn hắn: “Không phải là đã nói một năm sao, như thế nào —— “
Tịch Băng Toàn cười nhẹ: “Phu nhân, ta có việc riêng muốn đi xử lý.”
“Thật không? Vậy ngươi đi đi, dù sao ta cũng đã đáp ứng ngươi, nếu ngươi giúp ta trị thương bàn tay, kì hạn một năm bảo hộ có thể tùy thời hủy bỏ.”
“Cám ơn phu nhân thông cảm.” Tịch Băng Toàn tiếp tục lau mồ hôi cho nàng: “Phu nhân, chuyện ngươi muốn ta làm, ta đã làm xong, ngày mai sẽ có bốn người đến thay ta bảo hộ an nguy cho Hội Họa Viên.”
“Tốt.”
Đôi nam nữ vừa mới triền miên, lúc này đã là lãnh đạm đối mặt nhau, Liễu Quân Thư cảm thấy thật sự rất quái lạ, nghe bọn hắn nói chuyện, hình như tên Tịch Băng Toàn này ở lại bên cạnh nàng là vì một ước định nào đó? Nhưng nàng vì sao có da thịt chi thân với hắn? Chẳng lẽ lời đồn là đúng, nàng thực yêu thích nam sắc? Hay là vừa rồi không có phát sinh cái gì, chỉ là hắn chữa thương cho nàng mà thôi?
“Băng Toàn, Nam Cung Tẫn phế đi tay của ta, nguyên nhân cụ thể thế nào ngươi có biết không?”
“Phu nhân, nếu cần, sau này ta sẽ đi tìm hiểu!”
“Không cần, chuyện này một ngày nào đó ta sẽ tự thân đi điều tra, ngươi cứ an tâm rời đi! Cám ơn ngươi mấy ngày nay đã làm hết thảy cho ta.
Về sau có thời gian, ta sẽ ngẫu nhiên tưởng niệm ngươi.”
Tịch Băng Toàn cúi đầu, cẩn thận kiểm tra ngón tay nàng, thản nhiên nói: “Phu nhân không cần vướng bận ta.” Âm điệu rất đạm, nghe không ra hỉ giận.
Đúng vậy, không cần vướng bận, hắn bắt đầu đối mình vốn không là yêu, chỉ là báo ân cùng giảm bớt thống khổ cho mình đi! Lạnh lùng nam tử như hắn, thân phận nhất định không đơn giản, tuy rằng hắn cho tới nay đều không nói gì.
…
Liễu Quân Thư nhìn ra những ngón tay kia có rất nhiều đốt bị gãy lìa, sau đó lại một lần nữa nối lại.
Để làm lành miệng vết thương, cần phải để chúng trọng sinh, nhu vậy rất đau đớn, hắn cũng từng trải qua thống khổ như vậy.
Nhìn nàng cắn chặt môi, hắn hiểu, nàng hận Nam Cung Tẫn, hơn nữa, một ngày nào đó, nàng sẽ tìm Nam Cung Tẫn báo thù!
Nam Cung Tẫn sẽ có lúc nào hối hận đã từng đối đãi nàng như vậy sao?
Lẳng lặng rời đi, Liễu Quân Thư trở lại khách phòng tướng quân phủ nghỉ ngơi.
Một đêm khó ngủ, trong đầu hắn luôn là khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi, ẩn nhẫn đau đớn.
Như khi cảnh tượng ái muội kia hiện lên trong óc, hắn lại có chút khinh bỉ hành vi của nàng! Cho dù Nam Cung hưu nàng, nàng cũng không cần phải đem bản thân giao cho nam nhân khác đi!
…
Ngày hôm sau, sáng sớm, Tịch Băng Toàn mang đến bốn người xuất hiện trước mặt Ngự Thiên Dung, tất cả đều mang duy nhất một biểu tình: lãnh! Trừ bỏ lãnh vẫn là lãnh.
Bốn người thân cao như nhau, thoạt nhìn tựa như huynh đệ một nhà.
“Phu nhân, bọn họ về sau đều là chuyên chúc hộ vệ của ngươi.”
“Thuộc hạ Phong, Lôi, Thủy, Hỏa bái kiến phu nhân.”
“Phốc ——” Ngự Thiên Dung phun nước trà trong miệng ra, Tịch Băng Toàn vội vàng giúp nàng lau nước trên khóe miệng, “Phu nhân, ngươi có thể đổi tên cho bọn hắn.”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn bốn người một cái: “Quên đi, cứ dùng tên của bọn họ đi!”
Một ngày này, Hội Họa Viên thực bình tĩnh, Ngự Thiên Dung cũng thực bình tĩnh, Tịch Băng Toàn đã rời đi lúc đêm khuya.
Trước khi đi, hắn không cùng Ngự Thiên Dung cáo từ.
Hắn không có thói quen đó, cho nên, hắn vô thanh vô tức ly khai.
Mà Ngự Thiên Dung tựa hồ cũng không có biến hóa gì, cũng không tỏ vẻ ưu thương, tựa hồ, lúc nên đến thì đến, lúc nên đi thì thong thả mà đi thôi.
Đối với bốn hộ vệ mới, Ngự Thiên Dung nhìn ra được họ đều có xuất thân là sát thủ, bởi vì ánh mắt bọn họ rất lãnh, như không có hỉ nộ ái ố gì.
Mỗi khi người khác trêu chọc bọn họ, trong mắt chỉ lộ ra sát ý, nếu không phải vì có mình ở đây, không chừng bọn họ đã giết chết n người! Vì đảm bảo an toàn, Ngự Thiên Dung ngay từ đầu liền cho hai hộ vệ Thủy, Hỏa bảo hộ Duệ Nhi, hắn là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng, không thể có sơ xuất.
Còn hai tên Phong Lôi thì đi theo nàng.
Dưới ánh trăng, bãi cỏ, vạt hoa như tỏa sáng, rừng trúc xanh tươi cho người ta cảm giác thật an bình, lại mang theo một chút sầu bi.
Giữa tĩnh lặng, vang lên tiếng đàn du dương, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô đơn:
Hồng trần tự có kẻ tình si
Chờ cười chuyện tình si quá cuồng si
Nếu một lần thấm lạnh xương cốt
Sẽ ngửi được mùi mai hoa thơm nồng.
Hỏi thế gian tình là gì
Chỉ khiến người sống chết có nhau
Chứng kiến bao chuyện nhân gian
Mai hoa tam lộng say mê lòng người.
Mai hoa nhất lộng nát tâm người
Mai hoa nhị lộng uổng tương tư
Mai hoa tam lộng phong ba khởi
Khói mây phủ kính nước mênh mang.
(* Bài này tên là Mai Hoa Tam Lộng – một trong thập đại danh khúc của Trung Quốc)
“Phu nhân, Tịch công tử trước khi có căn dặn, tay ngươi vừa mới lại trọng sinh, không nên đàn nhiều!” Một khúc còn chưa kết thúc, hộ vệ Phong liền tiến lên nhắc nhở nói.