Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Chương 55: Kiêu ngạo trong lòng (1)



Editor: Táo

Trên đường trở về Hứa Đô, nửa đoạn đầu khởi hành, tôi vẫn luôn suy nghĩ đến những lời Thủy Kính tiên sinh nói với tôi lựa chọn trước mắt sẽ quyết định về sau? Tôi tự hỏi mình khi đi tới Hứa Đô, cùng Quách Gia phát sinh ra tất cả mọi chuyện này, đều không hề hối hận, thậm chí còn cảm thấy rất may mắn khi lúc trước đã quyết định như vậy. Cho nên, nửa đoạn đường còn lại, tôi lại rất lo lắng có phải sau khi trở về Hứa Đô, Quách Gia sẽ tổ chức hôn lễ của chúng tôi không? Chuyện này khiến tôi suy nghĩ càng nhiều, càng cảm thấy thấp thỏm. Liệu một Quách phu nhân như tôi không biết có khiến người ta chê cười hay không?

Nhưng sự thật là, như tôi đã nói ở trên, chỉ là do tôi đã lo lắng quá nhiều. Trở về Hứa Đô hơn một tháng, tôi cũng không thấy Quách Gia có động thái gì trên phương diện này.

Trong lòng không phải không buồn bực, mặc dù khi ấy còn giả tạo nói chàng không nhất định phải làm như vậy, nhưng dù sao chàng cũng đã thề nguyện son sắc như vậy, hứa là trở về sẽ cầu thân tôi.

Nhưng hiện giờ, xem ra, chàng đã thất hứa. Đã hơn một tháng đã trôi qua, không thể tính là vừa trở về.

Chuyện Quách Gia mất trí nhớ, tôi cũng không nói với những người khác, hơn nữa Quách Gia còn đặc biệt dặn dò tôi ngàn vạn lần không được nói cho Hoa Đà biết.

Nói đến Hoa Đà, nghe Kỳ Nguyệt các nàng kể, mấy ngày tôi và Quách Gia không có ở đây, có lần hắn vào núi hái thuốc, mất tích hơn mười ngày cũng không thấy trở về. Mọi người còn tưởng rằng hắn bị hổ trong núi ăn, chỉ có Tào Tháo rất phẫn nộ nói Hoa Đà này dám chạy trốn. Sau đó Hoa Đà trở về, nói mình bị lạc đường, lúc Tào Tháo chất vấn hắn, hắn vân đạm phong khinh nói cái gì mà: “Chưa chữa khỏi cho bệnh nhân Quách Phụng Hiếu này, hắn sẽ không rời đi” khiến cho Tào Tháo tức giận nhưng lại không thể làm gì được.

Các nàng xem như trò cười kể cho tôi nghe, tôi cũng không để ở trong lòng, lúc ấy chỉ cảm thấy không có lương y nào lại tận tâm như Hoa Đà nữa. Nhưng không ngờ, đây đã không còn là hai chữ “thắp lòng” đơn thuần của thầy thuốc đối với bệnh nhân của mình nữa.

Quách Gia vẫn như mọi ngày, tiếp tục tắm biệt ly thảo. Tôi cũng làm lại nghề cũ, bắt đầu sự nghiệp nhỏ máu của mình.

Lại không ngờ tới, bí mật này của tôi, đến cùng vẫn bị Quách Gia phát hiện ra.

“Nàng đang làm gì vậy?” Một ngày nọ, chàng đột nhiên xuất hiện từ phía sau, dọa tôi làm rơi cả đám cỏ biệt ly, giấu hai tay phía sau nhưng cũng không thể giấu nổi. Bí mật này đã bị bại lộ.

Quách Gia nhìn vết thương nhỏ trên đầu ngón tay tôi, rất khó hiểu hỏi tôi: “Ôn Nhiễm, nàng nói cho ta biết, ai cho phép nàng làm những việc này?”

“Không ai cho phép ta cả? Nhưng, với cách này, chàng thực sự cảm thấy cơ thể mình tốt hơn, đúng không?”. Tôi tự biện giải cho mình, cũng không muốn chàng tự trách bản thân mình.

“Vậy, từ hôm nay trở đi hãy dừng lại ngay lập tức!” Chàng ấy dường như đang tức giận.

Tôi phớt lờ chàng, quay đầu không nhìn chàng.

“Bằng không, nàng vẫn nên đi thôi.” Không hề báo trước, chàng đột nhiên nói một câu như vậy.

Tôi không hiểu những gì chàng nói có nghĩa là sao? Tôi cũng không dám nghĩ là có ý gì? Chỉ một giây như vậy, tâm trí bỗng nhiên trở về hơn một năm trước, một người nào đó ở Giang Đông ngày ấy cũng từng nói những lời tương tự như vậy. Loại cảm giác đau lòng ấy tôi còn tưởng sẽ không bao giờ còn nữa, nhưng giờ phút này, tôi lại nghe được câu nói đó từ Quách Gia, bỗng nhiên cuốn tới, đem cả người tôi cuốn đi.

“Nàng, nàng không cần khóc.” Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt tôi, giống như đang lau nước mắt của tôi.

Cho đến khi tôi bình tĩnh lại, thì ra tôi đã ướt lệ đến hơn nửa khuôn mặt.. Khóc, vì sao tôi chỉ biết khóc thôi!

Tôi lui ra sau một bước, tránh tay chàng, nghẹn ngào nhìn chàng: “Đi? Đó có nghĩa là bỏ lại? Chàng đang muốn ta rời bỏ chàng, rời khỏi nơi này, rời khỏi Hứa Đô sao?”

Nhưng chàng cũng không ngay lập tức phủ nhận. Chàng không hề biết, cho dù chàng chỉ chần chừ có một giây, đối với tôi giây phút ấy cũng dài như cả kiếp sống.

“Ôn Nhiễm…”

“Vậy cho nên, tất cả mọi thứ đều rất dễ lý giải?” Tôi ngắt lời chàng, chỉ vì trái tim tôi sợ hãi chàng sẽ nói ra những lời tôi định nói: “Tại sao đã hứa trở về sẽ cầu hôn nhưng lại không thể thực hiện? Uổng công ta còn âm thầm suy nghĩ rất nhiều, nhưng ý tưởng mà chàng muốn ta rời đi.. thực sự đã.. bắt đầu từ khi nào?”

“Sau khi gặp Tư Mã Huy.” Chàng lạnh lùng trả lời tôi.

Trời ơi, tôi không muốn nhận được câu trả lời của chàng ấy chút nào. Tại sao, chàng lại có thể trả lời tôi như vậy?

“Có lẽ, đưa nàng ra khỏi Nam Dương là sai rồi!” Chàng tiếp tục: “Chỉ đổ lỗi tại thời điểm đó, ta lại không nỡ.”

“Không nỡ?” Tôi cười khổ: “Đừng nói là luyến tiếc ta? À, chàng thật đúng là quá thành thật, cứ như vậy nói với ta khi ấy còn chàng còn có ý tưởng bỏ lại một mình ta ở Nam Dương tự sinh tự diệt vì chuyện này?”

Sau khi tôi chất vấn, chàng đột nhiên im lặng. Sự im lặng như vậy càng làm cho tôi tuyệt vọng hơn.

“Phụt..” Đột nhiên một ngụm máu từ trong miệng Quách Gia phun ra.

Trong sự ngạc nhiên kinh hãi, tôi vội vàng chạy đến để giúp chàng. Nhưng máu tươi vẫn còn chảy ra từ miệng chàng.

Tôi sợ hãi: “Chàng, chàng ngàn lần đừng.. đừng có sao! Hoa Đà… Hoa Đà… Chàng cố chịu, ta đi gọi Hoa Đà…”