Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 14: Lý Tiến .



Chương 14 : Lý Tiến .

Chương 14 : Lý Tiến .

Minh được Lý Bạn dẫn tới dự tiệc có điều bữa tiệc này cũng không giống như hắn nghĩ, càng giống tiệc gia đình .

Ở nơi này không có nhiều người, ngoại trừ Lý Bạn cùng Minh ra chỉ có thêm 4 người nữa mà 4 người này lấy một trung niên nhân làm trung tâm .

Người này mặc áo vải màu xám, khác với Lý Bạn cho Minh cảm giác ‘giả nho sĩ’ thì người này thật sự rất giống nho sĩ, cho người ta một loại cảm giác ‘có học thức’.

“Trần đại nhân, vị này chính là gia chủ nhà chúng ta “ .

Lý Bạn cười nói sau đó giới thiệu Minh với trung niên văn sĩ .

Đối phương lúc này cũng chủ động lại gần, vui vẻ cười nói bắt tay với Minh .

Cái hành động ‘tay bắt mặt mừng’ này tại thời nhà Hán chính là thể hiện tình hữu hảo đặc biệt .

Dắt tay nhau thậm chí là một loại lễ nghi ở thời cổ đại thể hiện sự gần gũi giữa thượng vị giả cùng hạ vị giả .

Nếu đọc Tam Quốc hiển nhiên sẽ nhớ Lưu Bị rất thích bắt tay trò chuyện với cận thần, tự mình dắt cận thần đi cũng có thể .

Có rất nhiều người hiện đại chê cười Lưu Bị, cảm thấy sởn da gà nhưng cái này rất vô não, phải biết Lưu Bị tuyệt không phải người đầu tiên làm như thế, Lưu Bang đối với cận thần của mình không chỉ dắt tay mà còn thường xuyên ôm vai bá cổ, ngả ngớn cực kỳ, giữa quân cùng thần gần như không có khoảng cách .

Hay ví như vua Trần Nhân Tông, một trong những vị hiền vương bậc nhất sử Việt, vua Trần Nhân Tông cũng thường xuyên dắt tay cận thần của mình nhất là trong lúc trò chuyện thảo luận hoặc điều hành các công việc quan trọng .

Cho nên hành động này đặt tại cổ đại cũng không coi là mất lễ nghi thậm chí còn là đại nghĩa .

Chỉ là . . . đối phương vì cái gì mới đất đã tay bắt mặt mừng với Minh ? .

Cũng may đối phương rất nhanh buông ra, sau đó cười nói .

“Trần chủ bộ, ngươi chịu đến Lý gia quả thật khiến trên dưới Lý gia đều hân hoan vô cùng “ .



“Chủ bộ đại nhân tuy mới đến Giao Chỉ nhưng sự tích của Trần đại nhân đã vang vọng khắp nơi, ta không dám nói toàn bộ Giao Chỉ đều biết nhưng ở thành Long Biên đã rất nhiều người nghe “ .

Lần này đến lượt Minh bất ngờ, hắn vừa đến Long Biên thành được nửa ngày, sau khi trò chuyện với Lý Bạn xong liền theo Giả Tông về Thích Sử Phủ, nghỉ lại tắm rửa một hồi rồi theo Lý Bạn đến Lý phủ, nào ngờ lại ra sự tình mới .

Thấy vẻ mặt bất ngờ của Minh, Lý gia chủ mỉm cười .

“Trần chủ bộ không cần bất ngờ, theo Thích Sứ đại nhân đến Long Biên thành, tin tức liền truyền ra ngoài, vũ dũng của Trần chủ bộ quả thật khiến người ta hướng đến không thôi “

“Ác hổ trên núi kia nghe đồn phải đến 600-700 cân vậy mà Trần chủ bộ có thể tay không đả hổ, thật sự là vũ dũng xưa nay hiếm có, cũng chỉ có cổ chi Bá Vương mới có thể so sánh “ .

Lý gia chủ một hơi nói ra mọi việc, Minh nghe liền hiểu .

Đây là trong khoảng thời gian nửa ngày ngắn ngủi có người truyền lại sử tích của hắn ? .

Minh ngay lập tức nghĩ tới Giả Tông dù sao theo hắn trò chuyện thì hắn cũng biết Giả Tông không phải loại người bất tài vô dụng, đối phương là có chân tài thực học .

Giả Tông mới đến Giao Chỉ, thân cô thế cô, bên người vừa vặn có Minh vậy tất nhiên là cần tạo thế, bằng vào vũ dũng của Minh xác thực có thể khiến Giả Tông tạo thế thành công .

Thời đại này cũng không có Võ Tòng đả hổ, không có Phùng Hưng g·iết hổ, hổ thậm chí còn được dân chúng coi là thực thể hoá của thần linh, việc có thể g·iết c·hết một đầu ác hổ giữa núi rừng quả thật làm người ta kinh hồn táng đảm .

“Cũng không hổ là một châu Thích Sử, ta vừa nói sẽ ở lại giúp đỡ hắn mấy tháng, hắn ở trong bóng tối liền vì ta tạo thế “ .

Minh nghĩ thầm trong đầu bất quá cũng không nói thêm gì, bắt đầu tươi cười nói chuyện cùng Lý gia chủ, theo đám người Lý gia rất nhanh nhập tiệc .

Đồ ăn không tệ, chủ yếu là hoa quả cùng thịt thú rừng nướng chẳng qua . . . cũng chỉ như thế .

Đồ ăn ở thời đại này chung quy không ngon lắm, thời này cũng không có nước sốt, càng không có gia vị .

Gia vị chủ yếu chỉ là đường cùng muối nhưng mà đường là thứ chỉ có quý tộc vua chúa hoặc đại phú hào mới có thể sử dụng dù sao người thường tiếp xúc không đến với đường, cho dù Lý gia cũng vậy .

Thời đại này cách làm đường rất khó, căn bản không có hạt đường mà chủ yếu là đường tự nhiên do hoa quả ép thành, ngoài ra được dùng phổ biến nhất mà mật ong .



Về phần muối . . . cái này hiển nhiên phải có, nhà Hán cũng đã bắt đầu có thương nhân bán muối thậm chí có càng lò luyện muối nhưng chất lượng muối không cao, quan trọng nhất là người thời nay rất hay sử dụng muối khoáng .

Thứ này tuy cũng có thể làm muối nhưng vừa độc vừa chát .

Thịt thú rừng nướng lên, nhiệt lượng thật ra tương đối ổn nhưng gia vị chỉ có mật ong phết lên cùng với muối khoáng, ăn xong cảm giác là lạ .

Về phần rượu cũng không cần nói, độ cồn quá thấp, so với rượu hoa quả ở hậu thế còn kém hơn, nhiều khi so với bia tươi hậu thế cũng không nổi .

Cũng may, có lẽ kế thừa thân thể của nguyên chủ cho nên Minh không kén ăn thậm chí hắn còn có thể cảm nhận ‘không tệ lắm’ .

Có rượu, có thịt nhưng cũng không có mỹ nữ .

Một điểm này cũng có thể thấy một chút khác biệt về văn hoá giữa người Việt cùng người Hán .

Người Hán nếu mở yến tiệc thì tât nhiên phải có mỹ nhân bồi rượu nhưng bữa tiệc này ở Lý gia càng giống bữa cơm gia đình, không khí xây dựng không tệ lắm .

Vừa ăn, vừa uống, vừa trò chuyện, Minh rất nhanh cũng biết một số việc .

Gia chủ Lý gia gọi là Lý Tiến, năm nay 35 tuổi, bản thân Lý Tiến vậy mà còn từng đến Hán triều học tập, học qua nho giáo đàng hoàng .

Hán triều không có thi cử, hiển nhiên người bình thường là không có đường tiến công danh sự nghiệp, danh tiếng không phải từ thi cử mà có mà phải từ ‘bản thân kinh doanh’ mà có .

Thường thường ngươi học hành có thành tựu vậy tốt nhất tìm tới một địa phương sau đó cắm rễ ở đó nhiều năm, dùng nhiều năm kinh doanh giá trị bản thân để người nơi đó coi ngươi là người có ‘hiền danh’ chỉ có đánh ra danh tiếng ngươi mới có thể được công nhận .

Tất nhiên nếu ngươi xuất thân thế gia đại tộc hoặc thầy giáo của ngươi thật sự trâu bò vậy thì không nói .

Ví dụ đơn giản như Cố Ung, đây là thừa tướng Đông Ngô sau này .

Cố Ung có thể nhập tướng ở Đông Ngô thứ nhất là vì tài năng của hắn, thứ hai là vì danh tiếng của hắn .

Mà danh tiếng của hắn cũng không phải tự thân kinh doanh mà là bởi Cố Ung là đệ tử cuối cùng của đại nho Thái Ung, có danh tiếng Thái Ung mở đường, Cố Ung đi đến đâu cũng sẽ được mời chào, đừng nói Đông Ngô cho dù Bắc Nguỵ hay Tây Thục hắn đều có thể đ ingang .



Tất nhiên mấy cái này là quá xa, không liên quan gì đến Lý gia chủ .

Lý gia chủ cũng nhận một bậc đại nho làm thầy, học qua Hán học nhưng chỉ tính là ngoại môn đệ tử, ở bên ngoài không được phép xách tên người ta ra, căn bản không mượn được thế .

Thầy của hắn trùng hợp thế nào cũng họ Lý, gọi là Lý Diễn .

Lý Diễn là người nào ? thứ cho Minh đọc ít sách bản thân hắn cũng không biết, chỉ nghe Lý Tiến khoe khang, Lý Diễn tại Uyển Thành rất có danh tiếng, bản thân Lý Diễn xuất thân Thái Học .

Thái Học là địa phương nào ? đơn giản nhất mà nói thì đây có thể coi là trường đại học đầu tiên của Trung Quốc, rất nhiều nho sinh đều lấy xuất thân Thái Học làm vinh, cái này cũng giống như tốt nghiệp đại học vào giai đoạn Việt Nam còn trong thời kỳ bao cấp vậy, việc này tất nhiên đáng tự hào .

Chỉ là Thái Học có quá nhiều học sinh, phải biết vào thời Hán Linh Đế nơi này có 3 vạn học sinh .

Rất khó có thể tin tưởng nhưng Thái Học quả thật có số học sinh không thua kém các trường đại học hàng đầu của Trung Quốc hậu thế .

Tuy Lý Diễn chỉ là xuất thân Thái Học, trong 3 vạn học sinh này chưa chắc đi ra danh tiếng nhưng để leo lên hắn quả thật khiến Lý Tiến tốn không ít tiền tài .

Điều này cũng có thể nói rõ, Lý gia có tiền hơn nữa rất có tiền .

Lý gia không có quyền lực như Hai Bà Trưng ngày trước bù lại quan hệ của đối phương lại tương đối rộng, ở góc độ nào đó mà nói Lý gia là kinh thương gia tộc .

Thời đại này có thể làm kinh thương tuyệt đối không đơn giản nhất là còn ở đất Giao Chỉ .

Điều này làm Minh cảm thấy cần một lần nữa nhận thức lại Lý gia đồng thời đối với đối phương cũng có thêm chút hảo cảm dù sao thân là hào cường địa phương nhưng không bắt chẹt dân chúng ngược lại đi lên từ kinh thương hiển nhiên là đáng quý .

Kinh thương tất nhiên chưa hẳn sạch sẽ, thủ đoạn nhiều lắm nhưng trong mắt Minh ít ra còn tốt hơn đám địa chủ phong kiến, kinh thương dù sao cũng là lấy làm ăn làm chủ, dùng bản sự kiếm tiền còn đám địa chủ phong kiến chính là dùng ‘quyền lực’ kiếm tiền, dùng bóc lột nhân dân mà sống .

Minh cũng không biết là theo hắn sinh ra chút thiện cảm với Lý gia, Lý gia cũng sinh ra thiện cảm với hắn .

Tuy đây chỉ là bữa tiệc gia đình, cũng không có quá nhiều người tham dự nhưng càng như thế mới càng ấm áp .

Minh ăn nói thẳng thắng, toát ra một loại khí khái hào hùng, quan trọng nhất là hắn thuộc người của Giả Tông .

Ngày hôm nay chỉ cần Minh chịu đến dự tiệc vậy Lý gia tất nhiên cảm kích hắn, Giả Tông mới đến thành Long Biên nửa ngày nhưng ai không biết Minh là thân tín bên người Giả Tông đây .

Bữa tiệc này là thiện ý của Lý gia phóng thích hướng về phía Minh, xa hơn nữa là Giả Tông dù sao Lý Tiến lập trường rất rõ ràng, hắn thuộc phe thân Hán triều .

Mà Minh đến đây cũng thể hiện rõ hắn chấp nhận thiện ý của Lý gia cho nên việc gì cũng dễ nói .