Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 2: Tây Sơn Ngũ Hổ .



Chương 2 : Tây Sơn Ngũ Hổ .

Chương 2 : Tây Sơn Ngũ Hổ .

Minh không biết hắn nằm bao lâu, hắn cứ như vậy yên lặng tiếp nhận loại hành hình này .

Nếu có cách nào ‘t·ự s·át’ bản thân Minh tuyệt đối sẽ không ngại dù sao loại cực hình này so với c·hết càng đáng sợ .

“Mời Lựa Chọn Nhân Vật Vũ Lực “ .

Khi dòng chữ này hiện ra, Minh gần như bật thốt lên nhưng mà hắn không có miệng, hắn không thể nói .

“Cái quái gì đây ? “.

Minh giật mình nhìn dòng chữ đang toả sáng kia, có thể nói là sáng mù mắt Minh, tất nhiên hắn cũng không có mắt .

Minh không nghĩ ngợi nhiều lập tức tập trung ý thức nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia dù sao cả cái không gian này cũng chỉ có dòng chữ đang toả sáng hơn nữa hắn không có tay có chân, trừ tập trung ý thức nhìn vào còn có thể làm gì ? .

Theo Minh tập trung ý thức, hắn rất nhanh nhìn ra biến hoá .

Chỉ thấy ở trước mặt hắn hiện ra 5 cái bảng nhỏ .

Mỗi bảng ghi tên một người, trên ảnh cũng có dung mạo bất quá mơ hồ cực kỳ, như cố ý bị làm mở đi vậy .

“Đây là ? “.

Minh ngẩn người cho dù hắn vốn ‘không có người’ .

Việc hắn thấy tuyệt đối nằm ngoài nhận thức của hắn nhưng mà khả năng tiếp nhận sự việc của Minh vốn rất mạnh, hắn rất nhanh loại bỏ toàn bộ suy nghĩ thông thường mà nhìn vào tên 5 người này .

Võ Văn Dũng – Trần Quang Diệu – Võ Đình Tú – Lý Văn Bưu – Lê Văn Hưng .

Không có giới thiệu gì thêm nhưng Minh vậy mà thật sự hiểu .

“Tây Sơn Thất Hổ Tướng ? một hơi đi ra 5 người ? “.

Minh kém chút bật cười .

“Cái gì đây ? đây là hệ thống trong mấy bộ tiểu thuyết mạng ? sau đó cho ta xuyên không về thời Tây Sơn theo Quang Trung hỗn ? “.

Minh chỉ là thường xuyên ở biển không có nghĩa hắn không biết gì với thế giới bên ngoài thậm chí hải tặc nhiều khi cực kỳ thời thượng .



Phải biết càng cách xa đất liền mới càng khát khao đất liền, càng sợ bị thời đại bỏ lại .

Đừng nói hải tặc, lấy ví dụ là những thuỷ thủ bình thường đi, bọn họ lênh đênh trên biển nhiều ngày sau khi trở về đất liền thì làm gì ? đầu tiên là hưởng lạc để phát tiết cơ thể, tiếp theo là nhanh chóng bù lại tri thức, cập nhật thông tin.

Minh so với đại đa số hải tặc càng thêm có học thức, ít nhất hắn tốt nghiệp cấp 3, sắp thi lên đại học .

Trên biển cũng không có Internet, các thuyền dân sự cỡ lớn hoặc hải quân chính quy có lẽ còn hy vọng lắp đặt Internet nhưng hải tặc thì lắp cái gì ? .

Minh không biết đám hải tặc kia ‘g·iết buồn chán’ bằng cái gì nhưng Minh lựa chọn đọc sách, hắn đọc rất nhiều sách hơn nữa thích nhất là sách sử .

Hắn nhiều khi nghĩ, bản thân hắn trở về thời cổ đại ít nhất có thể làm được đến ‘nho tướng’ trên ngựa dám g·iết người mà xuống ngựa cũng có thể bày mưu tính kế .

Tất nhiên đây là Minh tự mộng một hồi, hắn chỉ nghĩ đến đây mà thôi dù sao ‘xuyên không’ là thứ quá ma huyễn .

Minh nào ngờ đợi hắn c·hết, việc ma huyễn lại xảy ra trước mắt hắn .

Nhìn năm cái tên kia, Minh cũng không vội lựa chọn mà suy nghĩ thật kỹ, dù sao ‘hệ thống’ cũng sẽ không loạn ném tên .

“Võ Văn Dũng, người này nổi tiếng nhất ở điểm gì ? “

“Trong Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Võ Văn Dũng so với những người khác mạnh nhất ở chỗ sớm đi theo Quang Trung lão đại, ngoài ra vũ lực lại không thể hiện quá nhiều, chiến công hiển hách cũng không có”

“Cuộc đời Võ Văn Dũng đáng nói nhất là . .. đi sứ, không chỉ là đi sứ nhà Thanh mà còn từng được thượng cấp phái đi thuyết phục Hữu tướng quay về đầu phục vưa Lê “ .

“Võ lực xem ra không nổi bật nhưng vị lão đại này tựa hồ giỏi thứ khác nhất là tài ăn nói thậm chí là trí tuệ “.

Trí tuệ không cao thì làm sao có tài ăn nói ? .

Minh tất nhiên chỉ có từ kiến thức của bản thân mà đưa ra nhận định, hắn không rõ đúng sai nhưng ít ra cũng có phán đoán của chính mình .

“Trần Quang Diệu, vị đại lão này có thể coi là đứng đầu Tây Sơn Thất Hổ Tướng, trong q·uân đ·ội nhà Tây Sơn địa vị chỉ dưới Quang Trung “ .

Minh thật sự rất muốn chọn Trần Quang Diệu dù sao thân là người đứng đầu Thất Hổ, Trần Quang Diệu có quá nhiều ưu thế .

Nói văn võ song toàn thì không đến mức, Minh càng thích cách nói ‘Binh – Võ Song Toàn .

Trần Quang Diệu võ lực rất cao, chỉ tính võ lực có thể đứng hàng ‘top 5 ‘ Tây Sơn thậm chí ‘Top 3 ‘.

Tiếp theo là tài cầm quân, Diệu tướng từ tiền kỳ đến trung kỳ đều có thể coi là bất bại, bất kể họ Trịnh hay họ Nguyễn thậm chí họ Lê đều bị đè lên đánh khóc .



Đừng nói ‘n·ội c·hiến’ cho dù gặp ngoại xâm như đám người Cham-Pa cùng nhà Thanh bản thân Diệu tướng cũng có thể một mực đè lên đánh .

Minh không dám nói Trần Quang Diệu vô địch dù sao sử Việt miêu tả tương đối mơ hồ, cũng không cặn kẽ thậm chí Minh biết rất nhiều miêu tả là mỹ hoá nhưng không thể vì vậy mà phủ nhận Diệu tướng, đây thật sự là đại lão .

“Trần Quang Diệu tựa hồ rất tốt nhưng mà giá trị vũ lực còn cần xem xét “ .

Minh còn chưa quên hệ thống viết ‘vũ lực’.

“Diệu tướng có thể coi là binh võ song toàn nhưng ta nhớ có một đoạn ta đọc được, Diệu tướng từng gặp ác hổ, kết quả không địch lại, may gặp vợ tương lai của mình là Bùi Thị Xuân đi qua, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực mới có thể giải quyết ác hổ “ .

“Ném bản thân ta vào vị thế Diệu tướng vậy ta đại khái là c·hết, trừ khi có súng nếu không lấy cái gì đấu ác hổ ? Diệu tướng có thể cùng ác hổ chống lại đã mạnh hơn ta quá nhiều, vấn đề là . . . quả thật không đánh lại con ác hổ kia “ .

“Không biết hổ Việt Nam khác gì hổ Trung Quốc nhưng mà Võ Tòng nhà hàng xóm là thật sự giải quyết xong ác hổ “

“Không so với ngoại bang, so với trong nước phải biết Phùng Hưng đại lão cũng thật sự giải quyết được hổ “

“Theo tính Logic, Diệu tướng là đánh không lại Phùng Hưng đại lão cho dù hai người . . . cũng không đánh cùng một con hổ “ .

Làm ra suy xét, Minh lại chuyển mắt .

Lần này là Võ Đình Tú .

“Tú tướng cầm binh không so được Diệu tướng, toàn bộ nhà Tây Sơn trừ Quang Trung ra ai so được Diệu tướng ? “

“Tuy nhiên giá trị vũ lực là có thể tham khảo, Tú tướng nổi tiếng trời sinh có sức khoẻ cùng sự dẻo dai, đặc biệt thiện dùng côn bổng cùng tài bắn cung “ .

“Tú tướng còn từng được Bùi Thị Xuân tặng một lá cờ đào xưng tụng Thiết Côn Vô Địch “

“Có thể nói toàn bộ nhà Tây Sơn cũng không có ai dùng côn tốt bằng Tú tướng, trong tay có côn bổng Tú tướng chiến lực thực sự không thấp “ .

Minh lại bất giác nghĩ đến ác hổ, tuy Minh không rõ Diệu tướng là dùng gì đấu ác hổ nhưng không đến mức chơi tay không chứ ? thân làm con nhà võ trên người nhất định cũng phải thủ v·ũ k·hí, Minh suy đoán Diệu tướng ít nhất cũng có đao phòng thân dù sao đây là loạn thế .

Một cây đao hoặc một cây kiếm muốn đánh với ác hổ quả thật rất phí sức nhưng nếu là thiết côn vậy thì khác, ít nhất ‘đỡ mệt’ hơn .

“Cho nên nếu hai người cùng thi đánh hổ, Tú tướng đại khái là thắng ? “.

“Quan trọng nhất, côn và thường có thể coi là hàng xóm, tuy có khác biệt nhưng cũng gần nhau, ở trên chiến trường thương thật sự quá có lợi thế, từ côn sang thương bổng thì dễ nhưng từ đao kiếm sang thương thì lại khó “ .

Đã xác định đại khái xuyên về cổ đại thậm chí là thời Tây sơn, Minh cảm thấy Tú tướng có lợi hơn Diệu tướng, ít nhất ở mặt đánh nhau .



Đương nhiên nhà Tây Sơn có súng thậm chí có cả pháo nhưng Tú tướng trừ côn ra còn có biệt tài bắn cung, cũng coi như xa cũng được mà gần cũng được .

Thời đại kia, súng tuy cũng mạnh nhưng so sát thương lại chưa chắc so được với cung .

Súng thời đại kia, trong trăm bước (30-50m) uy lực rất lớn nhưng ngoài tầm này ra còn không bằng cung .

Minh đối với Tú tướng cực kỳ yêu thích nhưng vẫn nhịn xuống mà nghĩ tiếp về hai người kia .

Đầu tiên là Bưu tướng – Lý Văn Bưu .

“Lý Văn Bưu, vị Bưu tướng này cũng là lựa chọn không tệ bởi vì toàn bộ nhà Tây Sơn cũng không có ai hiểu ngựa bằng Bưu tướng, không chỉ có tài nuôi ngựa mà kỵ chiến nhất lưu “

“Trở về thời cổ đại, có thể cưỡi ngựa là một lợi thế quá lớn đằng này còn có thể tự mình dẫn kỵ binh cùng đào tạo kỵ binh “

“Chiến tranh Việt Nam cổ rất ít xuất hiện ngựa dù sao Việt Nam không có đại đồng bằng để nuôi ngựa, nuôi ngựa lại quá tốn kém nhưng không có nghĩa là ngựa không có tác dụng “

“Năm xưa Lý Thường Kiệt nếu không có ngựa cũng không đánh được lên phương Bắc, tác dụng của kỵ binh trong c·hiến t·ranh cổ đại vẫn luôn tồn tại chẳng qua không phải ai đều có thể nuôi kỵ binh thôi”

“Ta giả như xuyên về thời Tây Sơn, kỵ binh đúng là có rất ít đất dụng võ dù sao nhà Tây Sơn càng chuộng bộ binh nhưng kỵ binh tuyệt đối là kỳ mưu, có thể thay đổi toàn bộ chiến cuộc, không thể không suy xét”.

“Quan trọng nhất, người xưa cho dù không có nhiều ngựa nhưng tuyệt đối là biết cưỡi còn ta thì không biết, xuyên về cổ đại không biết cưỡi ngựa giống như người hiện đại không biết lái xe máy cùng ô tô, làm người thường thì cũng thôi nhưng làm tướng bất lợi vô cùng “

Minh trầm ngâm, Bưu tướng cũng rất có lực hấp dẫn nhưng mà không phải không thể thay thế dù sao Minh kể cả không biết cưỡi ngựa thì hắn cũng có thể học .

Xe đạp, xe máy, ô tô thậm chí là thuyền hắn cũng lái qua, học thêm cưỡi ngựa có là gì ? .

“Cuối cùng là Hưng tướng – Lê Văn Hưng”

“Hứng tướng cùng Tú tướng đều có tài dùng côn nhưng xem xét hiển nhiên Tú tướng hơn một chút dù sao bốn chữ Thiết Côn Vô Địch không phải đùa “ .

“Hưng tướng so với Tú tướng không nổi bật tuy nhiên có một điểm phải nói, Hưng tướng đi theo nhà Tây Sơn chính là từ tiểu binh g·iết ra ngoài, từ tiểu binh leo lên Tây Sơn Thất Tướng”.

Minh đối với điểm này là thật sự trầm ngâm dù sao hắn hiểu quá rõ từ không sinh có khó như nào, từ tiểu binh g·iết lên danh sách Thất Hổ sao có thể coi là bình thường ? .

Phải biết ngươi làm tiểu binh vậy ngươi không được chọn v·ũ k·hí, đại khái sẽ bị cấp trên ném cho chút đao kiếm sau đó mở ra hình thức sinh tồn, Lê Văn Hưng tuyệt đối là trong địa ngục g·iết ra ngoài .

So với Thất Hổ khác, địa vị ban đầu của Lê Văn Hưng thấp hơn nhưng không có nghĩa hắn kém, ít nhất ở mảng vũ lực .

Theo Minh cảm nhận, Lê Văn Hưng vũ lực không thể nói đứng đầu Thất Hổ nhưng hắn mạnh nhất ở khả năng sinh tồn cùng . . . đa dạng hoá v·ũ k·hí .

Dù sao từ tiểu binh g·iết ra ngoài, dạng v·ũ k·hí gì đều phải biết dùng một chút hơn nữa còn có thể leo lên địa vị Thất Hổ vậy hiển nhiên càng mạnh .

Lê Văn Hưng mạnh nhất là dùng trường côn, ở mặt này không địch lại Tú tướng nhưng trừ trường côn ra đây ? ví như đao – kiếm – thương – kích thậm chí là so ngựa ? .

Cái này không ai nói rõ được nhưng Minh thật sự cảm thấy Lê Văn Hưng cực kỳ đáng gờm .