Minh khác với đại đa số mọi người ở thời hiện đại, hắn thật ra tương đối thích hợp sống ở thời cổ đại .
Như đã nói trước đây, hắn một phần nào đó có thể ‘cai’ được Internet, TV hay nhiều hoạt động khác dù sao tháng ngày lênh đênh trên biển là không có những thứ này .
Ngoại trừ đó ra, Minh học được một số kiến thức mà người bình thường không mấy tiếp xúc ví dụ như dã ngoại sinh tồn chẳng hạn .
Hắn kiếp trước đi theo phản quân Thái Lan, sống trong rừng núi nhiều khi lại là trạng thái bình thường .
Hắn không dám vỗ ngực tự xưng là nhận ra hết các loại thảo dược nhưng một số dược thảo thường thấy hắn vẫn nhận ra được .
Không nói đâu xa, lên rừng đào củ gừng bản thân Minh vẫn có trăm phần trăm nắm chắc .
Thảm thực vật ở Thái Lan cùng Việt Nam tuy có khác biệt nhưng vẫn mang nét tương đồng rất lớn ví như củ gừng tự nhiên chẳng hạn .
Trong các cánh rừng nhiệt đới đất Thái Lan hoặc Việt Nam đều có thể tìm được củ gừng, chủ yếu ở các nơi ẩm thấp, đất xốp mềm .
Không dám nói trăm phần trăm nhưng nơi này là có nhưng chỉ cần tìm kiếm nhất định có thể tìm thấy .
Lại ví dụ như sả, địa phương sinh trưởng của sả và gừng cũng không có gì khác nhau .
Tại nơi thích hợp nếu ngươi không đào được củ gừng, nhiều khả năng ngươi vẫn đào được củ sả .
Hồi cùng quế thì khó hơn một chút, Minh cũng không chắc trong các cánh rừng nguyên sinh ở đất Giao Chỉ tìm được hai thứ này không .
Minh cho dù tự nhận võ công cao cường cũng không muốn mang người tiến vào thâm sơn, bọn hắn chỉ ở bên ngoài cánh rừng mà thôi .
Một thứ nữa là tía tô, thứ này người Việt cổ thậm chí đã sớm sử dụng, trong các món ăn sinh hoạt của người Giao Chỉ quả thật có quả tía tô chẳng qua tía tô không được trồng như một loại cây trong vươn mà thường cần lên núi hái lượm - bị quy thành rau dại.
Đương nhiên cũng phải nói, tuy người Việt cổ ăn qua tía tô nhưng cái lá này cũng không được yêu thích cho lắm, không mấy khi được sử dụng .
Minh muốn át mùi hôi của thịt lợn, tốt nhất là cầm đến gừng – sả - tía tô, tuy cả ba loại hương liệu này không cách nào triệt để trừ sạch mùi hôi của thịt lợn nhưng kiềm chế lại vẫn không khó .
“Cùng lắm ta đi đào ít măng về cho binh sĩ tẩm bổ, làm vài nồi canh măng giò heo, không tin không át được mùi thịt lợn, cũng không tin không vỗ béo được binh sĩ “ .
Minh đối với đám tân binh này của Giả Tông có thể nói là để ý cực kỳ dù sao Minh cảm thấy tương lai hắn cũng phải dùng cách này đi nuôi Thiết Đột Quân .
Thiết Đột Quân nhất định phải bữa bữa có thịt mới có thể nuôi đến tốt nhất nhưng mà đào đâu ra thịt bây giờ ? .
Thịt lợn dĩ nhiên không phải bổ nhất, nó so không được với thịt trâu – thịt bò thậm chí còn không bằng thịt gà thịt chó nhưng thịt lợn chung quy vẫn là thịt .
Thịt lợn tại Hán triều phi thường phi thường rẻ, muốn nuôi Thiết Đột Quân hiển nhiên thịt lợn là phương án tối ưu huống hồ có quá nhiều cách để chế biến thịt heo, vốn không sợ binh lính ăn ngán, một tuần 5 bữa thịt lợn, 2 bữa thịt gà . .. Minh cảm giác không sai biệt lắm.
_ _ _ _ _ _
Minh rất nhanh có thể từ Lý gia hô người dù sao mặt mũi của Minh hiện tại phi thường lớn thậm chí cho dù không có việc hôm qua, Lý gia y nguyên vẫn sẽ vui vẻ cấp người cho Minh .
Lý gia để 10 tên gia binh đi theo Minh đồng thời lại gọi hai người theo hắn .
Một người họ Lý gọi Lý Thiện, người này vậy mà lại là lang trung .
Một người khác họ Hùng, tên Hùng Mật, là một tiều phu người bản địa .
Biết Minh muốn lên núi kiếm chút thảo dược, Lý gia liền để đại phu trong phủ cùng một người bản địa am hiểu núi rừng tới dẫn đường cho Minh .
Bản thân Minh đối với Lý Thiện thật ra không có nhiều hứng thú dù sao hắn là người Lý gia, cũng không cần quá mức đi thăm dò cùng trò chuyện .
Ngược lại Hùng Mật thì khác, đối phương khiến Minh cảm thấy hứng thú không nhẹ thế là trên đường, Minh như có như không mà hỏi .
“Hùng Mật, họ Hùng của ngươi là gốc tích từ đâu ? ta nghe nói các đời Hùng Vương ở đất Giao Chỉ trước đây mang theo họ Hùng “.
Hùng Mật là một trung niên cao khoảng trên 1m7, thân hình cường tráng nhưng mà vẻ ngoài chất phát .
Hùng Mật vốn đang vì Minh chỉ đường, nay nghe hắn hỏi vậy không khỏi ngẩn ra sau đó nói .
“Bẩm đại nhân, cái này tiểu nhân cũng không rõ, không ai nói cho tiểu nhân “ .
Hùng Mật vừa nói vừa cẩn thận từng ly từng tí mà nhìn Minh, cứ sợ đắc tội ‘đại nhân vật’ như hắn .
Thấy thái độ của Hùng Mật, Minh không khỏi thở dài.
Thời đại này, dân là cực kỳ sợ quan cho dù chỉ là ‘hạt vừng’ quan .
Về phần Hùng Mật không biết ? cái này hắn cũng nói thật, mấy việc này một tiều phu như Hùng Mật lại khó mà biết được thậm chí đến Hùng Vương bản thân Hùng Mật còn mờ mịt .
“Cũng không sao, ta chỉ là nghe đồn mà thôi “
“Hùng tiều phu, ngươi quanh năm sinh hoạt nơi núi rừng Giao Chỉ, có biết trong núi có bản làng hay chi tộc nào không ? “.
“Bẩm đại nhân . . . cái này . . . cái này tiểu nhân cũng không biết “
“Trước đây . . . trước đây Lượng tặc tạo phản, có rất nhiều người theo Lương tặc sau đó phản quân bị trấn áp, nhiều bản làng thôn xóm xung quanh quận thành cũng . . . cũng theo đó biến mất “.
Hùng Mật nhìn tương đối thật thà nhưng cũng không đến nỗi ngốc, hắn quanh năm suốt tháng sinh hoạt giữa núi rừng cùng thành trấn, có một số thứ vẫn là học được .
Ví như nếu nói chuyện với người bản địa khác, nhất là những người đi ra từ trong núi rừng như vậy Hùng Mật sẽ hô ‘Lương tráng sĩ’.
Mà nếu gặp người trong thành đi ra, nhất là quan binh triều đình thì nhất định phải hô ‘Lương tặc’.
Cả hai từ này đều là chỉ Lương Long .
Lần trước Lương Long khởi nghĩa, quán theo rất nhiều người tham dự sau đó Chu Tuấn lại mang quân đến trấn áp, quận thành Long Biên bị tẩy một lần cũng không coi là lạ .
Tuy nhiên Minh lại cảm nhận được Hùng Mật không có nói thật .
Hắn suy nghĩ một chút thì hiểu, Hùng Mật là người Giao Chỉ, hắn tất nhiên cũng có ý thức bảo vệ đồng tộc .
Sâu trong rừng núi tất nhiên vẫn sẽ có các bộ lạc, buôn làng người Việt nhưng mà Hùng Mật sợ Minh mang binh tới diệt cho nên không muốn nói thật, không muốn chỉ đường cho Minh.
Tất nhiên cho dù trong rừng sâu núi thẳm thật sự có các tộc đàn người Việt thì lúc này bọn họ cũng không khả quan, sau dự kiện Lương Long thì bọn họ tất nhiên cũng tổn thương nhiều lắm .
Minh nghĩ thông điểm này, hắn cũng không trách tội Hùng Mật, lại nói .
“Vậy cũng thật đáng tiếc, đúng rồi Hùng tiều phu, ngươi quanh năm sống trên núi rừng, có thấy qua chim cưu ? “
Lần này Hùng Mật rõ ràng phản ứng nhanh hơn một chút, hắn vội gật đầu .
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã thấy qua chim cưu, núi rừng nơi đây có rất nhiều chim cưu “.
“Đã như vậy, Hùng tiều phu lại có thấy qua chó hoang cùng thỏ ? “.
Hùng Mật nhìn Minh, rõ ràng không hiểu vì sao vị đại nhân trước mặt lại hỏi mấy vấn đề này nhưng vẫn thành thật đáp .
“Bẩm đại nhân, chó hoang bình thường cũng có thể thấy nhưng phải vào sâu trong rừng, thỏ thì nhiều lắm, ngay bìa rừng cũng có thể bắt được thỏ “ .
Minh đối với đáp án này tương đối hài lòng .
Chim cưu là chim gì ? đây chính là chim bồ câu chỉ là cách gọi khác nhau .
Chim cưu là bồ câu bản địa của người Giao Chỉ, so với bồ câu bình thường thì nhỏ hơn một vòng, màu lông thiên hướng xám đen, xen lẫn chút màu trắng .
Về phần chó, Minh đến nơi này nửa tháng nhưng cũng không thấy nhiều chó .
Lý gia có nuôi chó, một số đại hộ tại Long Biên thành cũng có nuôi chó nhưng đây vốn chỉ là số ít, người thường là không nuôi chó, cho dù là thợ săn cũng không nuôi .
Thời đại này rất khổ, nuôi người còn không xong sao còn có thể nuôi chó ? .
Minh muốn tìm chó tốt nhất là tìm chó rừng, bắt vài con non về huấn luyện từ nhỏ .
Bản thân Minh thật ra cũng rất tò mò, không biết chó rừng bản địa Việt Nam cổ đại hình dạng ra sao ? .
Cuối cùng là thỏ, nhắc đến thỏ là bởi Minh thèm mà thôi .
“Như vậy đi, sau chuyến này về thành, ngươi giúp ta liên hệ một đám thợ săn bản địa, giúp ta bắt chim cưu cùng chó hoang “
“Chim cưu ta trả ngươi trăm tiền một con, chó hoang thì ưu tiên chó hoang còn non, ta cũng sẽ trả ngươi trăm tiền nhưng nhất định phải sống, về phần chó hoang trưởng thành vậy thì trả 200 tiền – không quản sống c·hết”
“Hùng tiều phu cảm thấy giá cả này thế nào ? “.
Minh cảm thấy giá tiền hắn đưa ra không thấp .
Vật giá ở Giao Chỉ, Minh nửa tháng này cũng coi như nắm rõ .
Vật giá tại Dương Châu, bằng vào ký ức của nguyên chủ bản thân Minh cũng rõ ràng .
Hiện tại giá lương thực tại Dương Châu là khoảng 1 thăng vàng cho 20 đấu gạo .
Đây là bởi giá lương thực hiện tại tương đối cao, vào năm được mùa một thăng vàng có thể đổi 30 đấu gạo .
Tất nhiên Minh cũng biết giá này còn chưa phải cao nhất, vào thời loạn Khăn Vàng, 1 thăng vàng cũng chỉ đổi được 10 đấu gạo .
Thăng vàng lại tính thế nào ? thăng vàng được ước tính bằng 0.1 cân vàng, lưu ý đây là đơn vị ‘cân’ chứ không phải ‘Kg’ .
Cứ 0.1 cân vàng có thể đổi vạn tiền, như vậy vạn tiền tương đương 2 thạch gạo ~ 150 kg gạo .
Đây là tỉ giá ở Dương Châu, tại Giao Chỉ sức mua còn lớn hơn nữa, 0.1 cân vàng có thể đổi được 3 thạch gạo – 210 kg gạo .
Nói ngắn gọn một chút, vạn tiền có thể mua được 210 kg gạo, có thể thấp hơn nhưng không sai quá nhiều .
Về phần sức ăn của người cổ đại ra sao ? mỗi gia đình 3 người một tháng có thể ăn hết 8 -10 kg gạo .
1 vạn tiền là đủ gia đình bình thường ăn no trong 2 năm .
Minh cũng không muốn chèn ép người bản xứ huống hồ hắn cũng có tâm kết giao với những thợ săn hoặc là tiều phu bản địa cho nên hắn ra tay rất hào phóng .
Chuyến này chỉ cần bọn họ làm xong, vài ngàn tiền cầm đến tay không khó, cho dù chia ra thì mỗi người tham dự cũng có thể ăn no 1-2 tháng .
“Đại nhân đại đức, tiểu nhân chuyến này về lập tức gọi người vì đại nhân làm việc, nhất định sẽ không để đại nhân thất vọng “ .
Minh nghe vậy cười cười, thản nhiên nói .
“Ngươi sau đó bắt được chim cưu cùng chó hoang thì chuyển tới Lý phủ là được, chút nữa ta mang việc này nói với người họ Lý, ngươi từ chỗ bọn họ cầm tiền là được sau đó không cần quan tâm gì nữa “
“Làm tốt việc này, sau này không thiếu việc cho ngươi làm, ta cũng không bạc đãi ngươi “ .
Minh vỗ nhẹ lên vai Hùng Mật .
Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của trung niên nhân này trở nên sáng long lanh đồng thời cũng cảm nhận được, Nguyện Lực của mình cũng bắt đầu trăn trưởng một chút .
_ _ _ __
P/s : Chương này làm rõ sức mua của tiền – vàng cùng lương thực .
Về phần một gia đình cổ đại mỗi tháng ăn chỉ từ 8-10kg gạo cũng không tính ít, người cổ đại mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, trong bữa cơm cũng độn thêm rất nhiều thứ đồng thời không phải ngày nào cũng có cơm ăn, họ phải dùng nhiều thứ thay thế gạo, sức ăn trung bình của người cổ đại cũng thua kém rất nhiều so với người hiện đại, đại khái là người hiện đại trung bình ăn nhiều gấp 2-3 lần người cổ đại .