Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 41: Luyện Binh (2)



Chương 41 : Luyện Binh (2)

Ngày hôm nay đối với rất nhiều người sẽ là một ngày mà cả đời bọn họ không bao giờ quên .

Đám tân binh lần đầu tiên nhìn thấy trưởng quan nhà mình ngồi xuống ăn trưa cùng chính mình hơn nữa suất ăn cũng không khác gì của binh lính .

Có thể Minh không phải trường hợp đầu tiên của thời đại này nhưng mà đối với đám tân binh tới từ Ngô Quận mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy .

Minh có thể cảm nhận được ánh mắt của đám tân binh nhìn mình chăm chú, hắn tự cười một tiếng sau đó chủ động mở niêu cháo ra .

“Còn không nhanh ăn đi ? ăn xong mới có sức buổi chiều huấn luyện “

“Ngoài ra ta nói trước, tất cả đội ngũ đều ăn chung với nhau cho nên đội trưởng phải đảm bảo công bình công chính, đảm bảo từng thành viên trong đội ngũ có phần ăn bằng nhau nếu không chức vị đội trưởng này các ngươi cũng không làm được “ .

Minh nói xong câu này, hắn cũng không lại chú ý đám tân binh dù sao hắn biết nếu hắn tiếp tục nhìn đám tân binh này, đám bọn họ ngay cả ăn cũng ăn không tiện .

Minh chủ động tự mình ăn trước, theo mùi cháo thịt bốc lên lại có tía tô, gừng cùng sả, đám tân binh đã có người nhịn không được, đều nhanh chóng mở niêu cháo ra .

Về phần món cháo thịt này thế nào ? .

Nó khiến Minh rơi vào một trạng thái khá kỳ quái .

Ở góc độ tâm lý, Minh cảm thấy cháo này không ngon, ném vào hậu thế thì tuyệt đối ăn ‘1 sao’ ngập mặt.

Cháo không có hạt nêm cũng không ninh xương lấy ngọt, thả một chút gừng cùng sả vào, cắt chút tía tô sau đó thêm thịt băm, cháo như vậy bán ai mua ? .

Tuy nhiên ở góc độ sinh lý, Minh lại cảm thấy cháo này phá lệ thơm ngọt .

Cái này cũng như tâm lý Minh biết rượu thời cổ đại này rõ ràng là nhẹ nhưng sinh lý của hắn y nguyên vẫn say vậy .

“Cơ thể ta cảm thấy ngon cho nên bữa cơm này tuyệt đối không tệ đi ? “.

Minh đoán không sai bởi vì theo hắn ăn, đám tân binh lập tức không nhịn được cũng cắm đầu ăn cháo .

Chỉ là một bát cháo thịt thôi nhưng có thể thấy sắc mặt đám tân binh ai nấy ửng hồng, vẻ mặt toả sáng .

Đặt ở thời hiện đại rất khó nhìn thấy hình ảnh ăn một bữa cơm thôi nhưng lại có cảm giác cả người toả sáng như vậy .

Tất nhiên việc thêm hương liệu vào trong cháo để át mùi thịt lợn thật ra cũng không phải việc gì quá to tát, ít nhất đối với những tân binh này thì bọn họ chỉ cảm nhận được cháo hôm nay đặc biệt ngon, đặc biệt thơm ngọt, sau đó tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất ăn xong bát cháo này .

Nhìn bọn họ ăn ngon như vậy, Minh cũng yên tâm gật đầu sau đó tiếp tục ăn xong phần bữa trưa của mình .



“Đáng tiếc, ta không thể vì những binh lính này chuẩn bị bữa sáng, ngày ăn hai bữa đối với người thường còn có thể chịu nhưng đối với binh lính vẫn là quá ít” .

Minh âm thầm nhớ việc này, tương lai nếu hắn có thể tự mình nắm giữ q·uân đ·ội hắn sẽ để binh lính mỗi ngày có ba bữa ăn .

Hiện tại thì không được dù sao đây là tiền của Giả Tông mà không phải tiền của hắn .

Giả Tông chấp nhận cho binh sĩ có thịt ăn để cải thiện thể chất đã là tốt hơn quá nhiều người rồi, cũng đừng mong xin được Giả Tông thêm một bữa ăn cho binh lính .

Người ta Giả Tông mỗi ngày cũng chỉ ăn hai bữa, ngươi lại còn đòi ngày ăn ba bữa ? .

“Nếu không thì điều chỉnh một chút ? thay vì hai bữa trưa cùng tối thì san bớt một phần ra làm bữa sáng, coi như cho binh lính ăn lót dạ ? “.

Minh nghĩ nghĩ một chút sau đó vẫn lắc đầu .

Cái này không phải không thể làm được chỉ là chưa đến lúc, thời điểm này cũng không cần thiết thay đổi cái gì .

Đối với binh sĩ không thể quá ác nhưng cũng không thể quá tốt, mới ngày đầu đã tính để binh sĩ ăn ba bữa một ngày, sau này lại còn thế nào ? .

Cho nên Minh rất nhanh ném suy nghĩ này ra sau đầu, lại tiếp tục tập trung ăn nốt bữa trưa của mình .

_ _ _ _ _ _ _

Khác với đại đa số tướng lĩnh khác, Minh ngoại trừ cho binh sĩ ăn ngon, hắn còn để binh lính nghỉ trưa .

Thân là người hiện đại, hắn thừa hiểu giấc ngủ trưa quan trọng thế nào nhất là giữa cái thời tiết mùa hè ở Giao Chỉ .

Bởi vì trưa nay ăn ngon lại thêm nghỉ ngơi đầy đủ, đến đầu giờ chiều khi một lần nữa điểm binh, tân binh ai nấy đều có tinh thần hơn nhiều lắm, đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Minh cũng mang theo một loại cảm tình khó nói.

Minh cũng không biết là hình ảnh của hắn đã dần dần thay đổi, dần dần lưu lại trong tiềm thức của những binh sĩ này, đương nhiên đây chỉ là thiện cảm ban đầu, muốn gây dựng hình ảnh trong mắt đám binh sĩ này, Minh còn cần phải đi một đoạn đường tương đối xa .

Đầu giờ chiều, hắn một lần nữa đứng trên bục cao, đám binh sĩ bên dưới lúc này đã xếp thành 5 hàng, mỗi hàng 10 người hơn nữa so với sáng nay bọn họ xếp hàng càng thêm nhanh chóng, trận hình cũng càng ngăn nắp thẳng hàng .

Nguyên do cũng rất đơn giản, đám người này có đội trưởng dẫn dắt, nhìn vào đội trưởng mà dóng hàng vẫn dễ hơn bình thường nhiều lắm .

Nhìn thấy binh lính xếp ngay hàng thẳng lối, nội tâm của Minh âm thầm gật đầu sau đó hắn tự mình đi ra giá để v·ũ k·hí, cầm lấy một ngọn giáo.

Cũng phải nói một chút khác biệt giữa giáo và trường thương .

Trường thương bình thường dài hơn giáo, thương là binh khí cận chiến dài nhất chiến trường, ngoại trừ dài ra nó còn nặng hơn giáo, cứng hơn giáo .

Về phần giáo, giáo nhẹ hơn, mềm dẻo hơn, càng thích hợp cho binh lính sử dụng .



Nếu ngươi ra chiến trường nhìn thấy có kẻ cầm trường thương, kẻ này ở trong quân ngũ quá nửa là có chức vị tại người thậm chí là cấp bậc tướng quân.

Ngược lại nếu đối phương cầm giáo, đối phương khả năng cao là binh lính bình thường .

“Hôm nay, ta dậy các ngươi hai chiêu thương pháp, nhìn kỹ “ .

“Chiêu đầu tiên gọi là đâm thương” .

Minh đứng trên đài, hai tay nắm chặt mũi giáo, hai chân dùng sức bám chặt vào mặt đất, một chân đặt đằng trước, một chân đặt đằng sau, hắn vận sức ở chân cùng hông đẩy mạnh cả người về phía trước, theo đó hai tay cũng căng sức mà đâm ra .

Ngọn giáo trong tay Minh cứ như vậy đâm về phía trước .

“Bản chất của chiêu này chính là lực của hông cùng vai, lấy hai chân làm điểm tựa, dùng hông cùng vai toàn lực đẩy về phía trước” .

Minh ở trên bục thậm chí bắt đầu dùng ngón tay chỉ vào hông mình, rồi lại tiếp tục thực hiện các động tác nhỏ hơn ví như hai chân phải bước thế nào, vai phải đẩy ra sao .

Một chiêu đâm thương này nhìn thì dễ nhưng muốn học xuống lại không phải quá đơn giản .

Đâm thương chỉ là thứ yếu, làm sao để thương kia đâm ra nhanh nhất, chuẩn nhất mới là quan trọng .

Tại thời Tam Quốc, muốn nói về thương thuật tất nhiên phải nói về Triệu Vân, người ta nói thương pháp của Triệu Vân cực kỳ nhanh nhưng nhanh ở đây lại là từ đâu ? .

Đáp án chính là từ hông cùng hai vai, lợi dụng sức đẩy của hông cùng hai vai mà đâm bật trường thương về phía trước, thương đâm ra vừa nhanh vừa chuẩn .

Triệu Vân trong Tam Quốc nhiều lúc chỉ cần một thương là có thể g·iết địch cũng chính nhờ một chiêu này .

Đương nhiên, Minh cũng không yêu cầu binh sĩ của hắn đạt được trình độ như Triệu Vân dù sao cái này còn cần thiên phú, không đơn thuần rèn luyện có thể làm được, hắn chỉ yêu cầu binh lính có thể dùng hết khả năng của bản thân đâm mũi giáo trong tay ra hơn nữa phải làm đều nhất có thể .

Minh ở trên bục làm mẫu mấy lần sau đó để đám tân binh bên dưới bắt đầu học theo .

Hắn không chỉ đứng ở trên bục chỉ đạo mà còn đi xuống, vì từng binh lính chỉnh lại động tác .

Ở kiếp trước bản thân Minh có đi học qua võ, sở trường của hắn là Kick Boxing cùng Ninjutsu .

Cũng bởi đi học võ cho nên Minh cũng áp dụng cách dạy của hiện đại đấy chính là thầy giáo đi sửa từng động tác cho học sinh.

Minh chỉ làm theo ‘hắn cảm thấy đúng’ nhưng Minh không biết theo hắn sửa cho từng binh linh, đám tân binh này cảm động suýt nữa khóc thành tiếng .



Nào có trưởng quan tự mình xuống chỉ dạy binh lính ? vì từng người từng người sửa động tác ? .

Đây tuyệt không phải cách giáo dục ở thời cổ đại .

Có đọc qua hoặc biết qua Phong Thần Diễn Nghĩa chưa ? Phong Thần Diễn Nghĩa hay còn được gọi là Phong Thần Kỳ, tác phẩm này xuất hiện vào thời kỳ nhà Minh .

Phong Thần Ký xoay quanh sự cạnh tranh của tam giáo, mà sự thật lịch sử thì thời nhà Minh cũng có rất nhiều học thuyết cách tân từ nho giáo sau đó xung đột với nhau .

Trong Phong Thần Ký, cạnh tranh kịch liệt nhất thuộc về Thông Thiên Giáo Chủ cùng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, là sự tranh đầu của Triệt Giáo cùng Xiển Giáo.

Triệt Giáo coi trọng ‘hữu giáo vô loài’ đặt ở thực tế chính là . . . chỉ cần là người cầu học liền dạy, không cần để ý phẩm tính cùng tài năng .

Xiển giáo thì khác, xiển giáo cực trọng ‘nhân tộc’ đặt ở thực tế chính là chỉ dạy người thích hợp mà cụ thể ở đây là xem phẩm tính cùng tài năng, không phải người có tài không dạy .

Kết quả của Phong Thần Ký chính là Triệt Giáo thua, đặt ở thực tế nghĩ có thể hiểu .

Tuy thời Minh đã có khoa cử, đã có ’10 năm đèn sách’ kéo thấp cánh cửa cầu học của rất nhiều người nhưng đám nho sĩ thời nhà Minh vẫn lưu giữ tư tưởng nhìn tài năng, nhìn phẩm tính, coi trọng tài năng của học sinh, tuyệt không truyền dạy cho kẻ vớ vẩn .

Thời nhà Minh có khoa cử còn thế huống hồ cái thời Hán mạt này ? cái thời muốn làm quan phải xem quan hệ, cái thời quý tộc nắm giữ mọi đường ra, việc của mình mình biết, cái của mình mình quý, tri thức bị quý tộc nắm gắt gao .

Minh không thuộc về thời đại này, có nhiều cái hắn thật ra nghĩ không thông, hắn vẫn thiên hướng làm theo tự nhiên cho nên hành động của hắn mới khiến đám tân binh cảm thấy run rẩy trong lòng .

Đây chính là ‘ân sư cầm tay chỉ dạy’ trong truyền thuyết .

Cho dù học võ không cao quý bằng học văn nhưng ân truyền thụ mãi là ân truyền thụ, tại Hán mạt, ân tình này lớn bằng trời .

_ _ _ _ __ _

“Đã dạy các ngươi đâm thương vậy các ngươi nhất định phải học thu thương “ .

“Cổ nhân có câu, tiễn đã xuất ra không cách nào quay đầu trở lại nhưng thương một khi đâm ra nhất định phải rút về “ .

“Thương cùng giáo về cơ bản không có khác biệt, các ngươi dùng giáo đâm ra cũng nhất định phải nhanh chóng rút về hơn nữa yêu cầu không chỉ nhanh mà còn phải ổn, chủ yếu là giữ thăng bằng cho bản thân, điều khiển trạng thái cơ thể “ .

“Giáo đâm ra phải nhanh, phải chuẩn, phải hung ác nhưng giáo thu về phải ổn, phải chắc, phải cân bằng “ .

“Muốn làm đến cái này tất nhiên phải xem các ngươi phối hợp chân, hông, cùng cánh tay nhưng tốt nhất còn phải phối hợp nhịp thở “ .

“Hít một hơi thật sâu đấy chính là súc thế, đâm giáo trong tay đồng thời thở mạnh ra đấy chính là phát lực, phát lực xong lập tức hấp khí, thuận theo đà này mà thu giáo lại có thể làm ít công to” .

Minh lớn tiếng giảng dạy sau đó lại giúp đám binh lính điều chỉnh động tác thậm chí là nhịp thở .

Nhịp thở thứ này rất rất quan trọng, tất nhiên nó không đơn giản như Minh nói, không chỉ là hít vào cùng thở ra .

Điều tiết nhịp thở, biết khi nào nên hít vào, khi nào nên thở ra thậm chí còn cần ‘thở nhẹ’ hoặc ‘hít nhẹ’ ‘thở mạnh’ ‘hít mạnh’ mấy thứ này thuộc về nâng cao thậm chí thuộc về bản sự của mỗi người dù sao mỗi người trải qua chiến đấu thật ra sẽ tự điều chỉnh nhịp thở của bản thân .

Vấn đề là Minh cũng không cần đi dạy cao thủ tuyệt thế gì, học hít vào thở ra lại là đủ rồi .