Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 43: Chu Thái Lại Tới.



Chương 43 : Chu Thái Lại Tới.

Bắc Môn .

Ngoài thành Long Biên.

Lúc này vào khoảng giờ Mão (6h sáng) tại một quân doanh được xây dựng có phần tạm bợ xuất hiện một số hình ảnh tương đối kỳ quái vào thời đại này .

Chỉ thấy Minh đứng trên bục, hắn bắt đầu làm động tác thể dục buổi sáng, đám binh lính đằng sau cũng nhất nhất làm theo .

Cái này là Minh cũng mới nghĩ đến, công hiệu thật ra không có bao nhiêu nhưng cái chính lại có thể khiến binh sĩ học đếm nhịp điệu cùng hít thở .

Bài tập thể dục buổi sáng dùng trong trường học đặt tại cổ đại thật ra không có tác dụng gì, tập thể dục buổi sáng là để học sinh dãn gân cốt, để học sinh ‘có một chút hoạt động’ bởi vì người hiện đại đa số rất ít động tay động chân.

Ném về cổ đại, loại cường độ hoạt động này y như trẻ con, căn bản không có tác dụng nhất là khi binh lính đều từ gia đình cùng khổ xuất thân .

Tuy vậy nhịp điệu lại rất quan trọng, nắm được nhịp điệu, học nghe nhịp điệu có thể khiến binh sĩ sau này dễ dàng nghe lệnh hơn, cũng dễ phối hợp với chỉ huy hơn .

Đám binh lính bên dưới nghe hiệu lệnh sau đó nhìn động tác của Minh, bắt đầu lục đục làm theo hơn nữa binh lính ở cổ đại có tính chấp hành tương đối cao, tuyệt không có cái vụ ‘tập qua loa cho có’ đối với mấy động tác thể dục này bọn họ căn bản không hiểu ra sao nhưng vẫn nghiêm túc chấp hành thậm chí có chút ra sức mà tập .

Một bên làm mẫu, một bên nhìn biểu hiện binh lính bên dưới, bản thân Minh không khỏi hài lòng .

Càng đáng mừng là sau ngày hôm qua tập đứng lên ngồi xuống, sáng nay cũng không có binh lính nào lộ ra chân đau, đùi run .

Tập thể dục khoảng nửa giờ đồng hồ, Minh ra dấu cho binh sĩ dừng lại, tiếp sau đó hắn để đám đội trưởng cầm giáo phân phát cho bộ tốt .

Ngày hôm nay cũng không có gì đặc biệt, lại để binh sĩ học đâm giáo mà thôi, những cái mang tính ‘nâng cao’ hơn, Minh căn bản không nghĩ dạy bọn họ sớm .

Có dạy cũng phải đợi tuần sau, đợi binh lính ăn bổ một chút .

Nhắc đến bổ, ngày hôm nay có món gì ? .

Trưa nay, binh sĩ được cấp bánh nướng, ngoài ra có nước đậu, rau cải xanh cùng canh rau cải .

Món chính vẫn là cháo thịt băm .

Về phần tối nay khẩu phần vẫn là bánh nướng, canh củ cải, củ cải luộc .

Món chính là cơm trộn cùng thịt lợn miếng .

Sau ngày hôm qua thử nghiệm với cháo thịt băm, Minh ngày hôm nay liền mang thịt lợn ra luộc có điều thịt lợn luộc cũng không giống như hậu thế, đầu tiên là phải ngâm nước qua đêm đồng thời thả chút muối, tiếp đó lại luộc sơ 2-3 lần rồi mới có thể luộc chính đồng thời thả thêm hương liệu, đủ để thấy mùi thịt lợn ở thời đại này nặng ra sao .

Cơm trộn chính là ‘gạo trắng’ trộn cùng đủ thứ hạt, thứ này Minh đã ăn thử rồi cảm giác tương đối khó tả .



Nó so với gạo chất lượng kém ở hậu thế thậm chí còn kém hơn, một miếng cơm một miếng trấu là bình thường.

May mắn Minh không phải nguyên thân xuyên qua mà là mượn xác nguyên chủ mới dẫn đến hắn có thể ăn xuống còn không bằng cái ‘miệng điêu’ của hắn rất có khả năng tại thời Tam Quốc tươi sống c·hết đói .

Loại cơm này cùng với bánh bột kê là hai món chính không thể thiếu trong ẩm thực của binh lính nhà Hán.

Ngoài ra nếu hành quân đánh trận còn có thể làm lương khô nhưng lương khô không phải ‘lương khô’ ở hậu thế mà là bánh bột kê được thay đổi một chút mà thôi, thêm vào chút muối cùng một số hương liệu .

Nếu hành quân ngắn ngày còn có thể làm cơm nắm nhưng cũng không có vừng để ăn, binh sĩ cứ như vậy tay cầm cục cơm nắm từng miếng từng miếng gặm xuống .

Ăn uống ở thời đại này xác thực rất khổ .

Cho dù là cơm nước của Giả Tông cũng chẳng ra sao, mang tiếng lương ‘200 triệu/ tháng’ nhưng gạo mà Giả Tông ăn có khi còn kém sinh viên nghèo ở hậu thế .

Thật tâm mà nói cho dù là hoàng đế cổ đại nắm giữ cả thiên hạ trong tay cuộc sống cũng không cách nào so với những người hậu thế có tiền một chút .

Cho dù hậu cung 3000 giai lệ lại như thế nào ? ở hậu thế chỉ cần ngươi có tiền, 3000 giai lệ lại tính là gì ? bỏ tiền chơi gái mỗi ngày đổi một em đều được .

_ _ _ _ _ _

Một ngày nay vốn không có gì để nói, Minh sáng sớm ‘đi làm’ đến xế chiều ‘tan ca’.

Hắn trưa nay vẫn ngồi ăn với binh sĩ nhưng tới tối lại không cùng binh sĩ ăn bữa xế chiều bởi vì tối nay nhà hắn có khách .

Chu Thái lại tới bái phỏng hắn .

Minh trở về nói Kiều mụ chuẩn bị cơm nước, vừa tắm xong một cái thì nghe tin Chu Thái tới .

Lần này Chu Thái không có đi tay không mà còn mang theo một hũ rượu cùng một hộp gỗ.

“Trần huynh, làm phiền rồi “ .

Chu Thái hướng về Minh ôm quyền, Minh cũng chắp tay làm lễ .

“Chu huynh, ngươi đến nhà ta là ta vui mừng lắm rồi, còn cần quà cáp làm gì “ .

Chu Thái – Chu Ấu Bình năm nay mới 18 tuổi, hắn so với Minh nhỏ hơn mấy tuổi .

Bản thân Minh trước đây thậm chí còn không rõ tuổi tác của hắn nhưng mà trải qua khoảng thời gian này Minh chịu khó học hỏi cuối cùng cũng biết bản thân bao nhiêu tuổi .

Thời đại này năm sinh đều lấy nguyên niên làm chuẩn, nguyên chủ Trần Minh sinh vào năm Diên Hi thứ 3 (năm 160) tính đến nay cũng đã 22 tuổi .



Minh ở một bên ‘khách khí’ với Chu Thái, một bên vẫn cầm hộp gỗ của hắn dù sao quà cáp ai lại không thích nhất là khi Minh vẫn luôn thiếu tiền .

Hai anh em lại ngồi xuống ăn tiệc, tối nay Kiều mụ bày lên nguyên nửa con dê nướng .

Hai người ăn nửa con dê tất nhiên là nhiều nhưng mà ăn xong còn có hạ nhân đây này, chủ tử không ăn hết vậy thì hạ nhân có ‘lộc’ ăn.

Bình thường thậm chí không đến phiên hạ nhân ăn mà dành cho th·iếp thất trong nhà, tất nhiên vì trong nhà Minh cũng không có th·iếp thất mới chuyển xuống cho hạ nhân.

Rượu qua mấy đợt, không khí có chút vui vẻ, Chu Thái mới nhân tiện nói.

“An Sinh huynh, Ấu Bình hôm nay có đến quân doanh của An Sinh nhìn một chút, có chút việc không biết Ấu Bình có nên nói ? “.

Nghe Chu Thái đổi giọng, Minh hơi híp mắt lại dù sao bình thường hắn gọi ‘Trần huynh’ hiện tại đổi giọng chính Minh cũng có chút không quen .

Thú thật cái tên An Sinh này bình thường cũng ít ai gọi hắn, mới nghe còn tưởng bảo người khác đây này .

“Ấu Bình cứ nói “ .

Minh vừa cười vừa ra thủ thế mời .

Thấy hắn như vậy, Chu Thái nghĩ nghĩ một chút mới mở miệng .

“An Sinh, ta có đi quan quân doanh của ngươi, thấy ngươi tự mình chỉ dạy động tác cho binh lính, từng tên từng tên đều được ngươi chỉ dạy, cái này . . . có cần hay không ? “.

Minh nghe vậy nhất thời lại không phản ứng kịp, nghi hoặc nhìn Chu Thái .

“Ta biết An Sinh là người có bản sự nhưng truyền thừa vốn là thứ quý giá nhất trên đời, An Sinh đây là tự mình thụ nghiệp cho binh sĩ sao ? có đáng hay không đây ? “

Minh lần này rốt cuộc nghe ra chút ý từ Chu Thái .

Quân doanh của hắn chịu người quan sát, cái này Minh cũng biết nhưng mà hắn lười để ý dù sao người ta đứng xa xa nhìn, Minh chẳng nhẽ còn có thể đánh người ? .

Minh chỉ không ngờ Chu Thái lại để ý đến việc này, lại mang việc này nói cho hắn .

Cái gì gọi là có đáng hay không ? .

Minh nhất thời không hiểu, cũng may hắn động não tương đối nhanh .

Tại thời đại này coi trọng nhất truyền thừa, cho dù võ không bằng văn thì khi truyền đạo thủ nghiệp vẫn phải trải qua đủ mọi cửa ải thậm chí việc sư phụ ‘thử’ học sinh không phải số ít .

“Ấu Bình nói quá lời, nào có cái gì đáng hay không, một chiêu nửa thức mà thôi, ta lại có thể thiệt cái gì ? “.



Chu Thái nghe vậy, hắn mở to mắt nhìn Minh thật kỹ xem Minh có đang ‘diễn’ hay không nhưng hắn thấy ánh mắt của Minh bình tĩnh cực kỳ, trên người căn bản không có nửa phần mất tự nhiên .

Thấy vậy, Chu Thái không khỏi gật đầu cười lớn .

“An Sinh huynh hảo khí phách, một chiêu nửa thức của An Sinh huynh ta xem ra có thể cứu mạng đám binh sĩ này trên chiến trường, nói là ân tái tạo cũng không đủ nhưng An Sinh huynh có thể nói đơn giản như vậy, Ấu Bình bội phục” .

Chu Thái hướng về Minh ôm quyền chắp tay .

Chu Thái hiện tại mới 19 tuổi nhưng ánh mắt hắn độc, hắn chỉ từ xa xa nhìn đám tân binh đâm giáo lại cảm thấy hai mắt toả sáng .

Chiêu thức không có bao nhiêu tinh diệu nhưng trên chiến trường cần nhất là sự đơn giản, tinh diệu lại làm gì ? .

Chiêu thức càng không phức tạp nhưng như thế với binh lính càng quý .

Quan trọng nhất, Chu Thái nhìn ra được đám binh lính kia đâm giáo nhanh hơn bình thường một chút, chỉ một chút thôi nhưng ở trên chiến trường nhiều khi cũng chính là sinh tử .

Nếu Minh chỉ ở trên bục diễn giải một lần rồi thôi, cái này Chu Thái không để ý nhưng hắn tự mình vì từng binh lính sửa lại động tác, nói là cầm tay mà chỉ cũng không sai, hành động này Chu Thái bội phục.

Ít nhất . . . hắn làm không được như Minh, càng không nói ra được ‘một chiêu nửa thức mà thôi’.

“An Sinh huynh, Ấu Bình không thích đọc sách cũng không phải thành phần đọc sách, từ xưa đến nay Ấu Bình chỉ bội phục nhất cường giả “

“An Sinh huynh không chỉ võ nghệ khiến Ấu Bình bội phục, làm người cũng khiến Ấu Bình bội phục, không biết liệu Ấu Bình có thể tỉ võ cùng An Sinh huynh hay không ? “.

Minh nghe Chu Thái một đường khen ngợi mình, nhìn ánh mắt đối phương hướng về hắn tràn đầy bội phục, trong lòng Minh cũng lâng lâng .

Không phải vì người ta khen hắn mà là bởi Minh cảm thấy . . . Chu Thái rất có thể xin kết bái huynh đệ với hắn .

Dù sao Lưu – Quan – Trương gặp nhau nửa ngày su đó thề làm huynh đệ sống c·hết đây này, Chu Thái cùng hắn quen nhau ít cũng có 2-3 ngày, kết huynh đệ có gì không được ? .

Đáng tiếc sự thật là hắn nghĩ nhiều .

Chu Thái cũng không muốn kết bái với hắn, vậy mà muốn tỉ võ ? .

Nhìn Chu Thái mang vẻ mặt thành khẩn ôm quyền, Minh nhất thời dở khóc dở cười .

“Đúng dịp, đêm nay trăng thanh gió mát, có rượu có thịt, Ấu Bình nếu muốn chúng ta ngay đêm nay luận bàn ? “.

Minh đối với yêu cầu của Chu Thái cũng không phản cảm ngược lại ẩn ẩn có mong đợi .

Thật tình thì cơ thể Chu Thái vừa nhìn đã thấy ‘mạnh’ thuộc dạng vai u thịt bắp điển hình hơn nữa hắn cũng chỉ thấp hơn Minh một chút thôi .

Tố chất thân thể của nguyên chủ Trần Minh chắc chắn không so được Chu Thái, Trần Minh tuy cũng cao lớn nhưng hắn vốn chỉ là thợ săn trong núi, so không được với con em thế gia như Chu Thái .

Cũng may bản thân Minh mang theo ‘hack’ tố chất thân thể của hắn chưa hẳn đã quá tốt nhưng hắn được Nguyễn Xí gia trì thần lực cho nên cũng không sợ hãi ngược lại càng thêm mong ngóng .