Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 63



Rượu cứ như vậy vẩy lên miệng vết thương, mùi vị đó không thể kém hơn so với rắc muối lên miệng vết thương được. Gã đàn ông mới vừa rồi còn hung dữ, lập tức đau đến kêu to, chịu đựng một trận đau đớn, gã nghiêm khắc nổi lên sát ý: "Mày ở chỗ nào chui ra vậy!"

Lương Thư Hàm sau khi được thả ra thả hổn hển, Trần Dao đỡ lấy em: "Bác... Bác sĩ Tòng..."
Tòng Thanh Vũ cười lạnh: "Đừng để ý tao từ đâu chui ra! Chỉ cần mày còn dám động đến một sợi tóc của con bé, tao tuyệt đối khiến cho mày sống không được!" Bởi vì rượu vào, cộng thêm tâm tình không tốt, bây giờ giọng điệu nói chuyện của Tòng Thanh Vũ hoàn toàn không ấm áp như bình thường.
"Mẹ nó!" Gã đàn ông mắng to, mắt thấy phải ra tay với Tòng Thanh Vũ, Tòng Thanh Vũ cũng không sợ, con mắt trừng thẳng vào gã.
Hạ Tri Thu lại ngồi không yên, nàng kéo Tòng Thanh Vũ ra phía sau mình, vẻ mặt cao ngạo, mày liễu nâng lên, khí thế lập tức thoát ra: "Vị đại ca này, tôi khuyên anh vẫn không nên động thủ.
"Mày là ai? Tao thấy kỳ lạ là, sao hôm nay nhiều con đàn bà ăn no rửng mỡ đi quản chuyện của bố mày thế! Nguyên một đám lá gan lớn như vậy, rút cuộc có năng lực gì!" Tên đàn ông bụm miệng vết thương, trong lòng nói không hết căm tức.
Hạ Tri Thu giật giật khóe miệng, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nói: "Anh là ai? Cổ Lương gia Tam tiểu thư anh cũng dám bóp?"
"Cái gì?" Gã đàn ông nhìn về phía Lương Thư Hàm, "Cô nhóc này là người họ Lương?"
"Đúng vậy, nếu như hôm nay anh xuống tay với cô bé, ngày mai anh xui xẻo rồi!"
Gã đàn ông rất không phục, nhưng cũng phải nhịn: "Được, tính là bố mày không may đi, tổn thương nhầm Lương tiểu thư là tao có mắt không tròng. Nhưng mà chuyện đại ca Trương Thắng giao cho tao, tao cũng không thể không xử lý! Cánh tay của ả đàn bà kia để lại."
"Trương Thắng?" Hạ Tri Thu cùng Tòng Thanh Vũ trăm miệng một lời hơi nghi ngờ hỏi lại.
Tên đàn ông cho rằng bọn cô sợ, nói chuyện cũng có vài phần kiêu ngạo: "Đúng vậy, chuyện đại ca Trương Thắng nhắn nhủ, bọn mày dám cản trở sao?"
Tòng Thanh Vũ càng trở nên không đúng, toàn thân đều run rẩy, hận ý mãnh liệt tựa như con kiến trên người, vẫn luôn gặm nuốt lý trí của cô. Hạ Tri Thu cảm thấy, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tòng Thanh Vũ cong ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, dùng điều này để gìn giữ lý trí không bị rượu cồn cùng hận thù chiếm lấy: "Nếu như có thể, cứu cô gái kia đi." Cô không thể chịu đựng được Trương Thắng lại đi tổn thương người khác.
"Vì sao?"
"Trở về sẽ giải thích cho cô."
Tuy có nghi hoặc, Hạ Tri Thu vẫn nói với gã đàn ông kia: "Ồ? Vậy thì mời vị đại ca kia dừng tay mới phải."
"Cái gì?! Nếu nghe lời mày, tao ăn nói với đại ca Trương Thắng thế nào?!"
"Anh hãy nói, là Hạ Tri Thu bảo anh làm vậy. Thuận tiện, bảo hắn thay tôi chào hỏi dượng Trịnh Dương." Hạ Tri Thu vẫn mang theo ý cười, lời nói thoát ra là âm điệu mạnh mẽ.
Tên đàn ông nghe xong dường như nghe được điều kinh hãi: "Cô là Hạ Tri Thu?"
"Đúng vậy. Anh thiếu chút nữa làm bị thương Lương Thư Hàm, bạn tôi làm đập vỡ đầu anh, như vậy hôm nay coi như thanh toán xong rồi, chuyện này cũng đừng so đo nữa. Còn có, tôi khuyên anh chạy mau đi, nếu không máu trên đầu sẽ khô hết đó." Hạ Tri Thu một câu rồi một câu, mỗi câu đều là giọng điệu không thể phản bác.
Gã đàn ông trừng mắt người phụ nữ kia, lại nhìn Hạ Tri Thu một chút, vẻ mặt không cam lòng, nhưng cuối cùng, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu là Hạ tiểu thư, tôi đây phải nể mặt rồi." Gã lại đi đến trước mặt cô gái kia, "Lũ đàn bà thối, coi như số mày gặp may, lần sau tốt nhất đừng để cho bọn tao gặp được!" Nói xong, thét to với đám người rồi rời đi.
Đám người dần dần tản đi, cô gái được cứu nói vài tiếng cám ơn, Hạ Tri Thu để cô ta rời đi rồi.
Tòng Thanh Vũ giống như kẻ đầu gỗ, sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt trống rỗng lại thất thần.
Hạ Tri Thu vừa định hỏi cô làm sao vậy, Lương Thư Hàm sợ hãi đi tới: "Bác sĩ Tòng..."
Tòng Thanh Vũ đem ánh mắt không tiêu cự chuyển qua bên người em, Lương Thư Hàm lập tức cúi đầu, hai con ngươi Tòng Thanh Vũ không hề mang theo ý cười như mọi ngày nữa, giờ phút này là nghiêm khắc, cô nói: "Theo tôi qua đây."
Lương Thư Hàm như là đứa nhỏ làm sai, ngậm miệng, yếu ớt theo sát Tòng Thanh Vũ.
"Cô chờ tôi một chút." Tòng Thanh Vũ nói với Hạ Tri Thu, lại nhìn Trần Dao một cái, "Đứa nhóc này, cô để ý giùm tôi một lát, đừng để con bé chạy loạn."
Lương Thư Hàm đi theo Tòng Thanh Vũ đi ra khỏi quán bar, không đợi Tòng Thanh Vũ mở miệng, Lương Thư Hàm liền chủ động nhận sai: "Thành thật xin lỗi, em sai rồi."
Bản thân Tòng Thanh Vũ cũng có chút men say, đầu cũng bắt đầu choáng váng, nghe lời nói của em đáng thương tựa như oan ức như thế, tâm cũng mềm nhũn: "Sai ở chỗ nào?"
"Không nên tới nơi này..."
"Không, em có cái quyền này." Tòng Thanh Vũ dựa vào tường, "Em sai là chọn thời gian không thích hợp, không biết tự lượng sức mình mà đi nói đạo lý với một tên đàn ông. Em có biết không, nếu tôi không có ở đây? Em có thể bảo đảm người khác có thể hắn ta ngừng tay hay không? Tình huống vừa rồi rất nguy hiểm! Chỉ cần tôi cản hắn ta chậm một chút nữa thôi, em rất có thể sẽ bị hắn ta bóp chết thật rồi!" Tòng Thanh Vũ càng nói càng tức, "Có tinh thần trọng nghĩa tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mà cũng phải lượng sức mà làm."
Lương Thư Hàm nghe xong nước mắt hăng hái rơi xuống: "Lần sau em không như thế nữa. Bác sĩ Tòng, thật xin lỗi, khiến chị lo lắng rồi."
Tòng Thanh Vũ lắc đầu, ôm em vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng thay lau nước mắt giúp em, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, cũng không việc gì rồi. Tôi cũng không có ý muốn trách em. Chẳng qua lại nói, sao em lại đến đây?"
Nói đến đây, Lương Thư Hàm liền trở nên ấp úng, cả khuôn mặt ửng hồng.
Tòng Thanh Vũ nghĩ đến tên nhóc Trần Dao không bớt phiền kia, thử thăm dò hỏi: "Em... Sẽ không cùng con bé..."
"Không không không! Em với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, cùng cậu ấy đến đây, chỉ là tò mò mà thôi, không có ý gì khác đâu ạ." Lương Thư Hàm sợ cô hiểu lầm mình, vội vàng giải thích.
Nhìn bộ dạng em không giống như đang nói dối, Tòng Thanh Vũ an tâm: "Em là đứa nhóc đơn thuần dễ bị lừa như vậy, vẫn ít đến chỗ này thôi. Nếu quả thật rất muốn đến xem một cái, nhớ rõ phải coi chừng, đừng để xảy ra chuyện như ngày hôm nay vậy."
Lương Thư Hàm liên tục gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ Tòng, còn có, vừa rồi chị ở trước mặt tên đàn ông kia gọi em là em gái, em rất cảm động."
"Sao?" Tòng Thanh Vũ sửng sốt một chút, sau đó liền cười cười, hàm hồ nói, "Nên mà... Vào thôi, đừng để cho người ta đợi lâu."
"Thư Hàm cậu không sao chứ?" Trần Dao trong lòng vẫn thấy áy náy, đêm nay thiếu chút nữa gặp chuyện không may, nếu cậu ấy xảy ra chuyện không may, mình phải ăn nói với người nhà họ Lương sao đây! May mà hữu kinh vô hiểm (*).
(*) Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Lương Thư Hàm lắc đầu: "Đừng lo, mình không sao."
"Trần Dao, chuyện ngày hôm nay tôi cũng không muốn nói nhiều, mang em ấy đi đâu cũng được, đừng để em ấy mạo hiểm mới là quan trọng nhất. Hai người các em thân thể đều vừa khôi phục không lâu, tuyệt đối đừng để lại gặp chuyện không may. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói lung tung, các em tự rút kinh nghiệm đi." Tòng Thanh Vũ nói.
"Đã biết rồi." Trần Dao ngoan rất nhiều, cũng không hề bướng bỉnh như trước đây nữa.
"Cũng không còn sớm nữa, cần phải về thôi." Hạ Tri Thu đề nghị.
Bởi vì sợ người nhà sinh nghi, Lương Thư Hàm chỉ để Hạ Tri Thu hai người đến trước cửa quán cà phê, sau đó mới gọi lái xe của Lương gia đến đón mình.
Khi về nhà, Hạ Tri Thu lái xe, hoặc có thể vì hơi say, Tòng Thanh Vũ luôn nhíu lại lông mày nghiêng đầu dựa vào kính xe, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng dường như rất không thoải mái. Hạ Tri Thu cũng không quấy rầy cô, sau khi về đến nhà, khi sắp đi ngủ, Hạ Tri Thu vẫn gõ cửa phòng Tòng Thanh Vũ.
"Có thể vào tâm sự không?"
Tòng Thanh Vũ nghiêng mình: "Vào đi."
Tòng Thanh dường như rất mệt, đóng cửa lại liền nằm lên giường.
"Cô không thoải mái sao?"
"Có một chút, đầu hơi đau."
Hạ Tri Thu nói: "Tôi giúp cô xoa bóp một chút, sẽ tốt hơn chút." Nói xong, không khách khí chút nào liền bò lên giường, để đầu Tòng Thanh Vũ gối lên chân mình.
Tòng Thanh Vũ cười cười: "Ở trên giường xem như nhiệt tình như lửa nhỉ?"
Hạ Tri Thu giúp cô xoa: "Vậy cũng phải xem cô cảm kích hay không!"
"Thật thoải mái nha!" Tòng Thanh Vũ từ từ nhắm hai mắt thoạt nhìn trông rất hưởng thụ, "Đã trễ thế này rồi tìm tôi có chuyện gì không?"
Hạ Tri Thu lúc này mới nhớ tới chính sự: "Dường như cô cũng quen biết Trương Thắng?"
"Ừm." Tòng Thanh Vũ nặng nề đáp, vẻ mặt vốn đang nhẹ nhỏm trở nên u ám, "Còn cô?"
"Người này, là một thủ hạ của dượng Trịnh Dương tôi. Hắn làm người lỗ mãng lại ngang ngược, lúc trước dượng tôi phái hắn làm vài chuyện, tôi với hắn từng có tiếp xúc vài lần. Người này, trước kia chính là đồ vô lại, tôi không biết hắn làm thủ hạ cho dượng tôi có vị trí như thế nào."
"Hắn là người của Trịnh Dương?" Tòng Thanh Vũ nhíu mày lại, rất kinh ngạc, cô nổi lên nghi ngờ, "Cô khẳng định?"
"Tôi khẳng định. Huống chi hôm nay tôi để hắn thay tôi chào hỏi Trịnh Dương, gã đàn ông kia cũng không có phản ứng khác thường gì." Hạ Tri Thu nói, động tác trên tay rất nhu hòa, "Làm sao? Cô từng có quan hệ với Trương Thắng?"
Tuy rằng Hạ Tri Thu xoa rất dễ chịu, nhưng Tòng Thanh Vũ lại càng thêm đau đầu. Vừa nhắc đến Trương Thắng, cô liền sẽ nghĩ đến Trần Thần Tĩnh, oán hận trong lòng cùng đau nhức sẽ cuồn cuộn cả lên, cái loại cảm giác này đủ để cho cô đối với Trương Thắng hận thấu xương.
"Hắn giết bạn gái cũ của tôi." Tòng Thanh Vũ không tiêu cự nhìn trần nhà, "Hắn giết bạn gái cũ của tôi." Cô lặp lại một lần nữa, lần này cô nhắm mắt mắt lại, Hạ Tri Thu nhìn thấy, có một giọt nước mắt từ khóe mắt cô trượt xuống.
"Tôi nên nói thế nào đây?" Hạ Tri Thu thật sự không nghĩ đến trong đó còn có ẩn tình như vậy.
"Tôi thật sự không nghĩ đến chính là, hắn lại có quan hệ với Trịnh Dương." Tòng Thanh Vũ cũng không rõ Trịnh Dương có biết mình có thù với Trương Thắng hay không, nếu như ông ta biết rõ, vậy mình không thể không đề phòng ông ta một lần nữa.
"Nếu như cô muốn động đến hắn ta, có lẽ Trịnh Dương sẽ nhúng tay, vậy cô sẽ rất bất lợi, cho nên, cho dù cô hận hắn ta, cũng đừng tùy tiện ra tay, nếu không, không may chính là bản thân đó." Hạ Tri Thu cảnh cáo nói.
Tòng Thanh Vũ nói: "Tôi biết. Nhưng chờ thời điểm đến rồi, hắn ta là người đầu tiên tôi không thể bỏ qua."
Kế tiếp hai người đều có tâm sự riêng, ai cũng không nói gì. Thời gian dần qua, sinh lý không khỏe cùng trong lòng mỏi mệt hóa thành một cỗ ủ rũ không thể tránh khỏi, chờ đến lúc Hạ Tri Thu muốn về phòng cảm thấy trên đùi tê dại, nàng phát hiện Tòng Thanh Vũ đã ngủ rồi. Trong đêm, bầu không khí an nhàn là điểu mà con người ta cần nhất.
Hạ Tri Thu cảm thấy hiện tại nàng đã nhận được —— đã nhận được an bình chưa bao giờ có.
Nàng nhịn không được cúi đầu ngưng mắt nhìn người đang yên bình nằm trên chân nàng, ngón tay dài nhỏ nhịn không được miêu tả ngũ quan xinh đẹp của cô. Tay Hạ Tri Thu run rẩy, run rẩy, nhưng cuối cùng, như phát hiện bí mật vô sỉ nhất trong lòng mình, nàng vẫn cuống quít rút tay về.
Hạ Tri Thu nhẹ nhàng kê gối dưới đầu Tòng Thanh Vũ, liền thất hồn lạc phách, tâm hoảng ý loạn trốn đi.
Nàng vừa đóng cửa lại, Tòng Thanh Vũ hơi mở hai mắt ra, lười nhác nhìn thoáng qua cửa, sau đó lại nhắm hai mắt lại...