Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 76



"Em mặc đồ công sở trông rất đẹp." Hạ Tri Thu cong mắt cười, đứng cách vài bước, hài lòng nhìn Tòng Thanh Vũ mặc đồ công sở.

Tòng Thanh Vũ mặt không đổi xoay đầu: "Nhìn đẹp mắt cũng không có nghĩa là thích hợp." Cô dừng một chút, "Vẫn là áo blouse hợp với tôi hơn."
Hạ Tri Thu nói: "Em không cần bày ra sắc mặt gì cho tôi xem, dù sao, hôm nay đại hội cổ đông em nhất định phải có mặt."
"Cô không cảm thấy rất buồn cười sao?" Tòng Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào nàng ta, "Tôi vốn là người ngoài, cô càng muốn kéo tôi vào phá đại hội cổ đông. Cô cũng không sợ mấy tay phóng viên kia viết loạn sao?"
Hạ Tri Thu đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô: "Trước kia em lợi dụng tình cảm của Triệu Y Cách, thời điểm ra hiệu cho cô ta đào hôn, sao em không sợ những tay phóng viên kia viết loạn?" Nàng hừ lạnh, "Tòng Thanh Vũ, theo lý mà nói, em yêu Triệu Y Cách như vậy, sao lại nhẫn tâm khiến cô ta chịu dày vò và chỉ trích như thế? Hiện tại em lại đi lo lắng cho tôi —— người mà em không thích. Tôi nên nói em thế nào mới đúng đây?"
Tòng Thanh Vũ dời mắt, bị nghẹn đến mức nói không nên lời.
"Được rồi, như tôi đã nói. Hôm nay em phải đi." Hạ Tri Thu nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, "Không nên quên thân phận của em. Em cũng không cần lo lắng, tôi sẽ không để thân phận em bại lộ đâu, những tay phóng viên kia đừng hòng đăng ảnh của em lên báo."
"Cảm ơn cô." Tòng Thanh Vũ bất đắc dĩ lại trào phúng nói.
"Cũng không còn sớm nữa, mang theo áo khoác, chúng ta cần phải đi rồi."
Tòng Thanh Vũ thở một hơi thật dài, thời điểm cầm quần áo lên vừa muốn đi ra ngoài, ngực trái bỗng đau đớn vô cùng, cô theo bản năng ôm ngực, suýt khuỵu xuống. Cảm giác này tựa như cảm giác vào đêm ở trước cửa nhà Triệu Y Cách vậy.
"Đang làm gì đó? Đừng lề mề nữa." Hạ Tri Thu ở phía trước hô hào.
Tòng Thanh Vũ dường như rất khó chịu, nhưng vẫn qua loa nói: "Đã biết rồi."
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng không khó chịu nữa. Cô chậm rãi đuổi kịp Hạ Tri Thu, chẳng lẽ bệnh cũ tái phát?


"Hôm nay Hạ Tri Thu muốn thay vị trí của ba rồi sao?" Lương Dật Thanh chỉnh cổ áo, mỉm cười nói. Chuyện đã đến nước này rồi, ông cũng biết tình cảnh của mình ra sao.
Lương Mộng Hàm và Lương Bách Hàm im lặng đứng một bên, cái gì cũng chưa nói.
"Coi như là thiếu nợ Hạ gia bọn họ đi." Liễu Húc cảm xúc có phần hỗn độn, "Cô ruột của Hạ Tri Thu là do người của chúng ta lỡ tay giết chết, trách nhiệm của chúng ta rất lớn."
"Đáng sợ không phải Hạ Tri Thu, mà là Trịnh Dương." Lương Mộng Hàm nói. "Chuyện thuốc phiện lần trước, là do ông ta làm. Nhưng sau đó lại đơn giản thu tay lại? Trong đó, nhất định có điểm kỳ quái."
"Đúng. Trong khoảng thời gian này ông ta có thể chịu được sao? Hạ gia bởi vì chuyện vợ Trịnh Dương, hai mươi mấy năm cũng không qua lại với Trịnh Dương, thậm chí muốn đối nghịch. Hạ Tri Thu làm như thế với chúng ta, con cũng không tin Trịnh Dương sẽ từ bỏ ý đồ. Động tác của ông ta sẽ càng lớn hơn nữa." Lương Bách Hàm vuốt cằm, "Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải càng cẩn thận hơn, không có gì đảm bảo ông ta không bỏ đá xuống giếng."
Trong lòng Lương Dật Thanh bởi vì chuyện ông đã làm hai mươi mấy năm trước mà hối hận không nói nên lời: "Cậu ta ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, cũng có thể binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn."
Lương Mộng Hàm nhíu mày, cô vẫn rất lo lắng, nhỡ đâu Trịnh Dương đã biết thân phận của Tòng Thanh Vũ rồi, sẽ không làm thương tổn Tòng Thanh Vũ hoặc lợi dụng Tòng Thanh Vũ đi đả thương bọn họ chứ. Gã đàn ông tồi như Trịnh Dương, còn kinh khủng hơn Hạ Tri Thu gấp trăm ngàn lần.
"Cũng chỉ có thể như vậy. Tuy mất chức chủ tịch rồi, nhưng thế lực bây giờ của chúng ta, Hạ Tri Thu vẫn không thể đơn giản lật đổ chúng ta một cách triệt để được." Lương Bách Hàm đối với tình thế trước mắt coi như lạc quan, ít nhất còn có cơ hội trở mình.
"Cái này sau này hãy nói, trước hết phải diễn trò cho tốt."


Một cuộc đại hội cổ đông, những người có mặt đều biết rõ mục đích là gì. Những lão đồng sự nịnh hót kia đã không che dấu lập trường của mình nữa, thẳng đến khi Hạ Tri Thu đến. Lương Dật Thanh lạnh mắt nhìn những kẻ gọi là bạn bè kia, cuối cùng vì lợi ích cùng địa vị mà rời bỏ mình, nói không khổ sở là giả đấy. Nhưng khách quan, ông có thể hiểu bọn họ. Đổi lại là ông, có lẽ cũng phải làm như vậy.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng đại hội chuẩn bị kết thúc, Hạ Tri Thu nói: "Các vị dừng bước đã, tôi còn có một người muốn giới thiệu cho mọi người."
Người bên dưới bắt đầu nghị luận, Lương Bách Hàm và Lương Dật Thanh liếc nhìn nhau một cái, muốn nghĩ xem Hạ Tri Thu muốn làm điều quỷ quái gì. Hạ Tri Thu nháy mắt ra hiệu với thư ký một cái, thư ký liền đi ra ngoài cửa. Chỉ chốc lát sau, thư ký liền đi vào.
Hạ Tri Thu dựa vào cửa, nàng nhìn vẻ mặt Tòng Thanh Vũ mất hứng đứng ở ngoài cửa không chịu đi vào. Ánh mắt của cô mang theo chút hận ý cùng tức giận, khoét trên mặt Hạ Tri Thu. Hạ Tri Thu không để trong lòng, cao ngạo lạnh lùng nhìn vào mắt cô, giống như đang nhắc nhở cô tốt nhất nên nghe lời nàng.
Tòng Thanh Vũ sẽ không nguyện ý, cuối cùng vẫn nặng nề bước, từng bước một mà đi vào hố sâu một đi không trở lại.
"Đây là người mà tôi muốn giới thiệu cho mọi người, Tòng Thanh Vũ." Hạ Tri Thu đứng dậy, đẩy Tòng Thanh Vũ ra chính giữa. Bây giờ tiếng nghị luận của các đổng sự bên dưới càng lớn, hầu như chưa có ai gặp qua Tòng Thanh Vũ cả, càng không biết lai lịch của cô. Đương nhiên, ngoại trừ người nhà họ Lương. Lúc ba người nhìn thấy Tòng Thanh Vũ, đều khẽ giật mình.
Tòng Thanh Vũ cau mày, Hạ Tri Thu chú ý tới, mỗi lần gặp chuyện không vui hoặc phiền não, cô đều nhíu mày đồng thời miệng cũng sẽ bất giác cong lên một chút.
Tòng Thanh Vũ theo bản năng mà nhìn về Lương Mộng Hàm, Lương Mộng Hàm đúng lúc cũng nhìn cô. Kinh ngạc, không thể tin được, thậm chí còn có chút bối rối, cô từ trong mắt Lương Mộng Hàm nhìn thấy được những tâm tình này. Nhưng, không còn cách nào khác, đến đến nước này rồi, ngoại trừ việc để Hạ Tri Thu dắt mũi, cô còn có thể làm gì đây? Móng tay cô đâm vào lòng bàn tay, cúi đầu xuống, tay càng dùng sức. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, mới có khả năng miễn cưỡng giảm bớt cảm giác gợn sóng cùng áy náy trong lòng.
Lương Bách Hàm gần như tức giận muốn vỗ bàn, đây là em gái ruột của anh mà! Sao lại liên thủ cùng Hạ Tri Thu đối phó bọn họ cơ chứ? Lương Mộng Hàm vội vàng kéo cánh tay anh, tỏ ý anh đừng có nóng nảy: "Xem tình huống ra sao đã."
"Tất cả cổ phần tôi có ở Lương thị, chờ thêm một thời gian nữa, toàn bộ đều chuyển giao cho Tòng tiểu thư." Hạ Tri Thu nói, "Đương nhiên không phải lúc này, về phần lúc nào, tôi sẽ thông báo với mọi người sau."
Lời này vừa nói ra, bên dưới lại bàn luận ầm ĩ.
Hạ Tri Thu còn nói: "Tôi không có bất cứ quyết gì, tôi còn là chủ tịch. Hy vọng các vị hiểu được. Được rồi, hôm nay liền đến đây thôi. Tan họp!" Nàng giật giật góc áo Tòng Thanh Vũ: "Chúng ta đi thôi."
"Đồ khốn!" Lương Bách Hàm bỗng đứng lên, đuổi tới cửa ngăn cản hai người, "Hạ Tri Thu!"
"Chuyện gì?" Trong mắt Hạ Tri Thu rõ ràng là đắc ý, nàng dường như rất hài lòng với thái độ của Lương Bách Hàm còn có Lương Dật Thanh đối với Tòng Thanh Vũ.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?" Lương Bách Hàm gần như phẫn nộ mà gào thét, mắt lại nhìn về phía Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ không động thanh sắc.
"Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi cảm thấy không cần thiết phải giải thích lại với Lương tiên sinh." Hạ Tri Thu mang ý cười, rõ ràng là đang diễu võ dương oai.
Việc này khiến Lương Bách Hàm tức giận không nhẹ, nếu như không phải cân nhắc hai người họ đều là phụ nữ, anh đã muốn giơ tay đánh người rồi: "Tòng Thanh Vũ... Cô... Cô không thể làm như vậy!" Lương Bách Hàm thật sự cảm thấy khổ sở mà không thể nói, lời không thể nói khổ sở biết bao.
Tòng Thanh Vũ nhìn thẳng vào Lương Bách Hàm gần như phát điên, hỏi: "Vì cái gì? Vì cái gì tôi không thể làm vậy?" Trong mắt cô có sự cố chấp nhất định phải nhận được đáp án, có lẽ nên nói là buộc Lương Bách Hàm nói ra điều gì đó.
Miệng Lương Bách Hàm mở lớn, nhưng chỉ một mực đè nén bản thân mình, không thể nói, không thể nói...
"Quên đi. Hạ Tri Thu, bọn tôi sẽ chờ xem." Cuối cùng, Lương Bách Hàm chỉ có thể quẳng ra một câu không tính là lời hung ác như thế.
Hạ Tri Thu cho Lương Bách Hàm bậc thang để bước xuống, không nói gì, chẳng qua mang Tòng Thanh Vũ đi mất.
Tòng Thanh Vũ, thời điểm bước đi, quay đầu lại, thấy được Lương Mộng Hàm đang nhìn cô. Hai người đối mặt trong chốc lát, lại không hẹn mà cùng dời mắt đi, trong mắt Tòng Thanh Vũ có sự bất đắc dĩ, Lương Mộng Hàm hoặc nhiều hoặc ít hiểu được.
Lương Mộng Hàm lại nghĩ đến lời nói ngày đó vào ngày Triệu Y Cách đào hôn, chẳng lẽ, người cô ta thích là Tòng Thanh Vũ?


"Hừ, ban đầu ba đã biết, tay bác sĩ kia chẳng phải loại gì tốt cả!" Lương Dật Thanh đen mặt, sau khi về đến nhà, kéo cà-vạt, tức giận đến mức toàn thân phát run.
Liễu Húc nghe xong mọi chuyện đã xảy ra, không thể tin được: "Làm sao có thể? Có phải anh nhầm lẫn gì không? Bác sĩ Tòng tuyệt đối không giống loại người như vậy."
"Nhầm lẫn cái gì? Sự thật bày ở trước mặt kia kìa." Lương Dật Thanh đối với việc Liễu Húc giải thích cho Tòng Thành Vũ mà tức giận, "Em đó, chính là bị gương mặt vô tội của cô ta lừa rồi. Em cũng không muốn nghĩ, cô ta và con gái lớn nhà lão Triệu quãng thời gian trước đã làm ra chuyện gì sao?"
Liễu Húc á khẩu không trả lời được, nhưng lòng bà không muốn tin Tòng Thanh Vũ sẽ làm ra chuyện như thế.
"Anh, em có chuyện muốn nói." Lương Mộng Hàm không nối theo ba mẹ, ngược lại bình tĩnh tự hỏi chuyện của mình.
Lương Bách Hàm hiểu cô có chuyện cần: "Lên phòng anh đi."
Liễu Húc vội vàng an ủi chồng, cũng không hỏi con gái bao nhiêu chuyện.


Thời điểm hai người vừa bước vào phòng, Lương Thư Hàm vừa vặn cầm một ly trà, từ trên lầu đi xuống, thấy anh trai và chị gái của mình cùng đi vào trong phòng, sắc mặt bọn họ lại rất nghiêm túc. Tò mò hại chết con mèo, em lại vụng trộm đưa lỗ tai lên cửa nghe lén.
"Anh không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy." Lương Bách Hàm xúc động thật lâu.
"Ai lại muốn đâu chứ?" Lương Mộng Hàm châm một điếu thuốc, "Em chỉ là không hiểu, sao em ấy lại qua lại với Hạ Tri Thu chứ?"
"Không phải quan hệ giữa Hạ Tri Thu và Y Ninh không tốt sao? Tòng Thanh Vũ lại cùng một chỗ với Y Cách, mặc kệ nói trên phương diện nào, Tòng Thanh Vũ đều không có lý do gì có bất kỳ hợp tác nào với Hạ Tri Thu." Lương Bách Hàm phân tích nói, "Hay là trong tay Hạ Tri Thu nắm nhược điểm gì của em ấy rồi? Bằng không thì, em ấy không phải làm như vậy."
Lương Mộng Hàm phẩy tàn thuốc: "Em ấy với Y Cách nhất định xảy ra chuyện rồi, nếu không theo lời anh nói, em ấy tuyệt đối sẽ không cùng một chỗ với phụ nữ nguy hiểm như Hạ Tri Thu. Em ấy cũng không phải loại người tham lam tiền tài và quyền thế."
"Bọn họ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là chú Triệu..." Lương Bách Hàm nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ đến điều này.
"Không phải, lần này chú Triệu không ngăn cản nữa." Lương Mộng Hàm nói.
"Ôi... Đây là oan nghiệt gì vậy? Anh nằm mơ cũng không thể nghĩ đến được, em gái ruột của mình sẽ liên thủ với người ngoài xơi tái Lương thị nhà chúng ta." Chuyện lần này khiến Lương Bách Hàm chịu đả kích rất lớn.
Lương Mộng Hàm cười cười: "Đại khái là... Nếu như ba biết được chuyện này..."
Trong đầu hai người đều nghĩ đến hậu quả, cảm thấy chuyện này nhất định phải giữ bí mật với Lương Dật Thanh, nếu không có lẽ ông sẽ không chịu nổi đả kích này.
Bọn họ không nghĩ tới, thời gian giữ bí mật không đến một tiếng đồng hồ.
Lương Thư Hàm đứng ngoài cửa nghe lén mà choáng váng, mặc dù chỉ có mấy câu, nhưng em đã hiểu được, cũng nghe hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao bác sĩ Tòng có thể làm như vậy? Đây là người thân của chị ấy mà, dù cho từ nhỏ không sống cùng nhau, cho dù là bọn họ có thẹn với chị ấy, nhưng cũng không thể liên thủ với Hạ Tri Thu làm như vậy được! Lương Thư Hàm ngây ngẩn cả người, trên tay không còn tí sức lực nào, ly sứ trong tay trượt xuống đất, phát ra âm thanh ầm ĩ.
"Là ai?" Lương Bách Hàm luống cuống, lời này nếu truyền ra ngoài...
"Đi ra ngoài xem..." Lương Mộng Hàm dập tắt tàn thuốc.
"Thư Hàm!" Lương Bách Hàm trợn to mắt nhìn Lương Thư Hàm, "Em đã nghe được bao nhiêu rồi?"
Lương Thư Hàm mở to đôi mắt vô thần nhìn cách đó không xa, hốc mắt dần dần đỏ lên, ngay sau đó nước mắt rơi xuống.
"Thư Hàm, em nghe anh nói..." Lương Bách Hàm cho rằng em vẫn chưa biết Tòng Thanh Vũ là chị gái của em, sợ em chịu không nổi đả kích này, muốn làm yên lòng em.
"Tránh ra!" Lương Thư Hàm loạn vẫy tay, đẩy tay Lương Bách Hàm ra, "Em muốn gặp chị ấy."
"Ai?"
"Tòng Thanh Vũ, em muốn gặp chị ấy. Em muốn hỏi chị ấy, vì cái gì... Tại sao phải làm như vậy..." Lương Thư Hàm rất yếu ớt, em thật sự chịu đả kích rất lớn, em cố gắng nén nước mắt, cái mũi vẫn chua xót như cũ.
"Thư Hàm, em không nên như vậy. Chị nói cho em nghe có được không?" Lương Mộng Hàm dịu dàng an ủi em.
"Không! Em muốn gặp chị ấy!" Lương Thư Hàm giống đứa trẻ tùy hứng, không muốn thỏa hiệp với bất kỳ ai, em rất nhanh nhặt mảnh vỡ trên sàn, sau đó thoát khỏi sự khống chế của anh chị mình, "Chị, em muốn gặp chị ấy, nếu không ——" nói xong, em tìm đến cổ tay mình, rất nhanh trên cổ tay trắng bệch nhỏ bé chảy ra máu tươi đỏ sẫm.
Lương Mộng Hàm và Lương Bách Hàm đều sợ hãi: "Thư Hàm, em không được làm bậy."
Liễu Húc và Lương Dật Thanh nghe thấy động tĩnh, đi lên: "Vừa rồi tiếng gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Lương Dật Thanh vừa nhìn tay con gái nhỏ chảy máu, sắc mặt kinh sợ đến trắng bệch: "Thư Hàm con đang làm gì đó?"
"Ba, ba đừng tới đây. Con muốn gặp chị ấy!" Lương Thư Hàm nói từng câu từng chữ với người trong nhà, "Nếu không, chờ chút nữa, mảnh vụn này sẽ cắt lên động mạch của con đó."
"Được, em đừng cử động. Chị gọi điện thoại cho em ấy." Lương Mộng Hàm lấy điện thoại di động ra, Lương Thư Hàm vẫn là đem mảnh sứ vỡ chăm chú dán lên cổ tay.


Tòng Thanh Vũ và Hạ Tri Thu vừa về đến nhà không lâu, trong lòng rối thành một đống, thẳng tắp ngã lên ghế sô pha. Hạ Tri Thu vừa định đi qua, chỉ thấy Tòng Thanh Vũ bắt điện thoại: "Alo?"
...
"... Cái gì?" Sắc mặt Tòng Thanh Vũ bỗng nhiên thay đổi, "Được, tôi lập tức tới ngay."
"Làm sao vậy? Em muốn đi đâu?" Hạ Tri Thu nói, "Sẽ không phải là Đại tiểu thư của em xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?" Nàng châm chọc nói.
"Tôi không có tâm tình mà nói nhiều với cô." Tòng Thanh Vũ cầm áo vội vã ra ngoài, Hạ Tri Thu sinh nghi hoặc, cũng đi theo ra ngoài.