Tâm Sự Cô Đơn

Chương 2: Mưa



03

Lại trời mưa.

An Ninh phất tay tạm biệt bạn học, một mình đeo cặp sách to đùng đi trên đường.

Mưa không lớn nhưng rơi xuống mặt lại rất lạnh lẽo. Những ngọn núi xanh bên bờ sông là những đám mây lơ lửng xanh ngắt.

Rất nhanh mái tóc trước trán đều bị mưa làm ướt sũng nhưng nàng nhìn ngọn núi phía xa xa hoàn toàn không có ý định trú mưa.

Thực ra nàng đang cầm một chiếc dù lớn trong tay.

An Ninh vừa đi vừa nghĩ, "Ô của cô bị mất, hôm nay trời mưa chắc chắn cô ấy đã phát hiện. Nhưng nàng không muốn trả lại cho cô ấy"

Nó là của nàng.

Cô gái cong khóe môi, không biết trong lòng đang nghĩ gì, ánh mắt sáng lấp lánh, ngón tay cầm ô lại siết chặt.

"An Ninh?"

An Ninh vốn đang ngân nga một bài hát, đột nhiên không thở nổi, sợ tới mức nghẹn lại.

Nàng đầu lại, thì thầm nói, "Cô Hạ..."

Hạ Nhiễm cầm một chiếc ô màu xanh, tóc dài buộc sau tai, liếc nhìn nàng một cái, "Một mình?"

An Ninh chột dạ muốn chết, tay phải lén lút giấu phía sau, ngửa đầu hỏi, "Vâng...hôm nay trực nhật nên về trễ hơn. Cô cũng đi một mình ạ?"

Hạ Nhiễm không trả lời, gật gật đầu. Thấy lỗ tai cô bé đều đỏ lên, nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, "Tôi đáng sợ như vậy sao?"

Nếu như nàng nhớ không lầm, cô ấy trước giờ đều chưa từng lớn tiếng với nàng một câu.

An Ninh hoảng hốt thiếu chút nữa cắn lưỡi, "Làm sao có thể! Cô..."

"Ừ?"

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói, "...đẹp"

Hạ Nhiễm im lặng nở nụ cười, vốn cho rằng tiểu cô nương này muốn nói gì đó không ngờ lại là nói cô đẹp.

Chữ đẹp này cô từng nghe người khác nói không biết bao nhiêu lần, trong lòng đã sớm bình tĩnh thậm chí có chút không quan tâm. Nhưng lời nói từ miệng cô bé này phát ra lại khiến cô nhịn cười không được.

Cô bước một bước, che ô cho nàng, "Trời mưa mà không cầm ô, cô bé ngốc"

An Ninh nín thở, chớp mắt nhìn cô ấy gần ngay trong tầm mắt mình.

Cô...cô Hạ nhất định đã thấy mình đem ô, nhưng lại không hỏi mình, còn chủ động che ô cho mình...

An Ninh ngẩng đầu, lén lén nhìn cô một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô, nàng chột dạ cúi đầu.

Không có sức chiến đấu gì cả!

Mỗi ngày trên lớp đều trộm nhìn cô là được rồi, bây giờ còn muốn xem gì nữa.

Khóe môi Hạ Nhiễm khẽ mím lại, hiện lại một chút độ cong nhỏ, nhưng lại rất vui.

Cô không biết vì sao cô bé nhỏ này lại sợ cô đến như vậy, nói là sợ cô nhưng lại lén lút nhìn cô, ánh mắt lại sáng lấp lánh, đồng tử đen trắng rõ ràng, trong sạch như làn nước, vui vẻ.

Đi đến cầu, Hạ Nhiễm đừng chân chỉ vào cách đó không xa, "Nhà tôi ở đây"

"An Ninh ngoan ngoãn 'vâng' một tiếng, hiểu rằng phải tạm biệt cô rồi.

Ngoại trừ một chút mất mát nho nhỏ, nàng lại điên cuồng kích động, nhìn theo hướng cô Hạ vừa chỉ nơi đó có nhiều cửa sổ như vậy, ô nào mới là nhà của cô đây?

Nàng đang xuất thần, mưa đã tạnh.

Hạ Nhiễm cầm đầu ô chạm vào chiếc ô nàng giấu phía sau suốt đường đi, "Có ô mà không dùng"

An Ninh hít sâu một hơi, không dám nhìn cô.

Âm thanh Hạ Nhiễm ngày càng gần, cô hơi cúi người xuống giống như đang quan sát chiếc ô kia, "Có chút quen thuộc..."

Đầu ngón tay An Ninh giống như đang cầm sắc nung, vô cùng nóng, cắn cắn môi, giọng nói mềm nhũng, "Em..."

Những lời này của nàng còn chưa kịp nói ra 'vèo' một tiếng giọt mưa rơi xuống chạm vào mi mắt nàng.

Đầu ngón tay Hạ Nhiễm nhẹ nhàng chạm vào mí mắt nàng, một cảm xúc ngứa ngáy, cô khẽ cười, "Còn chưa nói, khóc cái gì?"

An Ninh kinh ngạc nhìn cô, trong lòng ê ẩm, giống như chỉ cần dùng chút lực liền có thể vắt ra nước.