Tâm Sự Cô Đơn

Chương 4: Mùa đông



Mùa đông năm nay đến rất sớm.

Trước kì thi cuối cùng, một trận tuyết rất lớn, trường học mất nước và điện vì vậy kì thi bị hoãn lại vài ngày.

Sáng hôm đó, trời còn chưa sáng An Ninh đã rời khỏi nhà, cô giẫm lên ánh trăng đi ra ngoài, mua bánh bao và sữa đậu nành ở tiệm gần đó, sau đó đi đến trường.

Nàng không có khẩn trương, chỉ là cảm thấy có chút mất mát.

Sau khi thi xong là kì nghỉ đông. Nghỉ thật lâu, nàng nhất định sẽ nhớ cô ấy rất nhiều.

Nàng giẫm lên bông tuyết đi đến trường, trước khi vào lớp nàng đứng trước hiên nhảy vài cái đem bông tuyết dính trên giày rơi xuống, sau đó mới đi vào.

"Chào buổi sáng, An Ninh"

An Ninh mỉm cười chào lại, đi qua giúp lớp trưởng dọn bàn. Thành tích của nàng rất tốt nhưng thường ngày lại không thích nói chuyện, một số bạn cùng lớp thấy như vậy cảm thấy nàng rất khó tiếp cận, không muốn nói chuyện với nàng.

Nàng cũng không thèm để ý, cũng chẳng bận tâm mà giải thích, chỉ có một số người biết nàng thực ra rất ấm áp.

Giúp lớp trưởng dọn bàn xong, nàng đi đến chỗ mình ngồi xuống. Lần này nàng ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy được hàng cây thông và cây bách, cây mộc lan to lớn dưới sân trường, cành cây phủ đầy tuyết. Nhìn xa hơn, đường băng nhựa màu đỏ của sân thể dục cũng được phủ đầy bông tuyết, có người không có ô, đội mũ, từ phía sân thể dục đối diện đi lại khu giảng dạy.

Tim An Ninh lập tức thắt lại.

Là cô ấy.

Thích một người là cảm giác như thế nào?

Đối với nàng mà nói chính là trong một đám người, người đầu tiên nàng nhìn thấy sẽ là người đó. Đại khái chính là chỉ cần cô ấy xuất hiện, ánh mắt của nàng sẽ không thể nhìn bất kì thứ gì khác ngoài cô ấy, cẩn thận lén lút nhìn cô.

Nàng xoa xoa hai má, thở dài một hơi. Phải nhìn cô ấy bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu mới có thể khắc ghi hình ảnh họ tận đáy lòng.

Nhưng mà...khắc ở đáy lòng thì có ích lợi gì?

Tiếng chuông vang lên, đã đến giờ làm bài thi.

Nàng lắc đầu, mạnh mẽ thu hồi ánh mắt.

Môn thi đầu tiên là ngữ văn và toán, sau đó là các môn học khác, tiếng Anh được xếp vào buổi chiều ngày hôm sau.

Trưa hôm sau lớp học đã ngập tràn tiếng cười đùa vui vẻ. Nghỉ đông, ăn tết, được tiền mừng tuổi, tất cả đều khiến mọi người thích thú.

An Ninh có chút không yên lòng, từ hôm bão tuyết được nghỉ học đến khi nhìn thoáng qua cô ấy vào ngày hôm qua, nàng đã năm ngày không gặp cô ấy.

Nàng xoay bút, đây là skill mới nàng vừa học được từ bạn cùng bàn, gần đây các bạn cùng lớp cũng học quay khiến nàng vui vẻ nên đã học được.

Xung quanh có người nói chuyện xen lẫn tiếng cười to, trao đổi sách cho nhau, còn có những giọng nói lí nhí bảo rằng đề toán quá khó, xung quanh ồn ào náo nhiệt. Cho đến khi Hạ Nhiễm bước vào, cô đập bàn, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, "Đến giờ thi rồi"

Trong lớp nhanh chóng truyền đến tiếng kéo ghế, cửa sổ cũng được đóng lại, sự nhộn nhịp ồn ào vừa rồi biến mất, một mảnh yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức An Ninh dường như có thể nghe được âm thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ. Thậm chí nàng còn tưởng rằng nàng và Hạ Nhiễm chung một nhịp đập.

Rất nhanh bài thi đã được phát xuống, tỏa ra mùi hương của mực nhàn nhạt, mấy trang dài thật. Nàng nhìn hai chữ Hạ Nhiễm được ghi trên đề thi, khóe môi không tự chủ mà cong lên.

Tiếng chuông vang lên lần nữa.

Bắt đầu bài thi.

Tốc độ làm bài của nàng luôn luôn rất nhah, ngữ pháp vững chắc, vốn từ vựng phong phú, trong suốt quá trình làm bài hầu như không có bất kì cản trở nào. Vốn đã thông minh, bình thường còn dành rất nhiều thời gian để học tiếng Anh, chưa đến một giờ nàng đã làm xong bài thi.

Khá đơn giản.

Bởi vì đề thi đều rất quen thuộc, tất cả đã được giáo viên giảng qua trên lớp, mỗi câu nàng đều nhớ rõ làm sao có thể khó khăn chứ.

Nàng chà xát hai bàn tay, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô bé ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, giờ phút này có chút đắc ý, ánh mắt cũng sáng lên.

Hạ Nhiễm chú ý tới.

Cô vốn ngồi trên bàn giáo viên nhận xét bài tập về nhà, nhìn thấy An Ninh buông bút, thấy nàng không kìm được mà mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, buông bút đỏ xuống.

Cô đi hai vòng quanh lớp, cuối cùng nhịn không được đi lại dãy bàn của nàng, dừng bên cạnh bàn nàng, cầm bài làm của nàng xem xét.

Thịch, thịch...

Trái tim của nàng giống như nhảy ra khỏi tim.

Bởi vì cô ấy đứng gần nàng như vậy, trong mơ hồ của thể ngửi được một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

Bởi vì nàng là người duy nhất được hưởng đối đãi đặc biệt này của cô ấy.

Hạ Nhiễm nhìn qua một lần, sau đó buông xuống.

An Ninh đè nén sự kích động xuống, cúi đầu xem bài thi nhưng một chữ cũng nhìn không vô.

Hạ Nhiễm đi vòng vòng cuối cùng lại dừng lại bàn của nàng.

Cô thấp giọng nói, "Nộp bài thi đi"

An Ninh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô, "Vâng?"

Khóe môi Hạ Nhiễm khẽ mím lại, một chút ý cười ôn nhu vang lên, "Bài làm đã được điểm tuyệt đối rồi. Nộp xong ra ngoài đón chút nắng đi, xem bàn tay của em đã bị đóng băng rồi. Cô bé ngốc"

Ba chữ thân thiết như vậy...trong khoảnh khắc đó tim nàng như có hàng ngàn dòng nước ấm nóng chạy qua.

An Ninh cơ hồ không biết bản thân đã ra khỏi phòng thi bằng cách nào, nàng đứng ở hành lang nhìn ra xa, nhìn ngọn núi phủ đầy tuyết trắng trước mặt, sự yên tĩnh trong suốt tựa như tranh sơn thủy.

Chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt nàng thật ra trống rỗng.

Cô ấy xem bài thi của mình trước.

Cô ấy gọi mình là cô bé ngốc.

Cô ấy gọi nàng ra ngoài để sưởi ấm.

Tại sao cô ấy lại phải đối xử với nàng khác biệt như vậy.

Những cảm xúc vi diệu hòa lẫn với nhau, sợ hãi, ngưỡng mộ, ngượng ngùng vì được ưu ái...khiến cho tình cảm nơi đáy lòng nàng bỗng chốc vỡ ra.

Trong khoảnh khắc đó, An Ninh đã muốn hỏi cô một câu.

Cô Hạ, cô có biết em thích cô nhiều đến thế nào không?