Dịch Dao không cam lòng, mặc kệ ánh nhìn khinh bỉ của Thanh Hoan và Họa Cốt Hồng Quân, nàng thôi thúc linh lực lên đầu ngón tay, hai tay chắp ở trước ngực nhanh chóng biến hóa các loại kiểu cách ấn quyết, ánh sáng trắng như đom đóm quanh quẩn ở lòng bàn tay.
Tức thì, đóa hoa dưới chân nàng phân tách ra thành hàng ngàn hàng vạn cánh hoa lượn lờ sau lưng nàng, một chùm cánh hoa với dáng vẻ hình thoi, hơi nhọn về phía đầu, như những cây kim nhọn bắn về phía kết giới.
Dịch Dao mở ra một đôi mắt xanh lam huyền bí, đôi tay đẩy về phía trước, quát khẽ một tiếng:
“Đi!”
Một chuỗi đóa hoa dài như một cái đầu của con rồng xông thẳng về phía trước, ồ ạt đập lên cấm chế của Cửu Cung Khóa.
Bang! Phanh!
Cửu Cung Khóa hơi sáng lên ánh sáng xanh, vòng năng lượng mạnh mẽ trào ra như cơn sóng thủy triều, lăn tăn hóa giải từng đạo lưỡi gió không gian của Lệ Sinh Hoa, làm cho nó biến mất trong vô hình. Không gian lại quy về bình tĩnh.
Dịch Dao trợn lên một đôi mắt phượng, bật thốt lên với vẻ kinh ngạc:
“Sao có thể như thế được!”
Không gian chi nhận phối hợp với Thiên giai pháp bảo Lệ Sinh Hoa, vậy mà cũng không thể phá hủy được?
Họa Cốt Hồng Quân lượn lờ khói đen, giọng nói khàn đặc thốt lên:
“Ngươi là tộc nhân của Hư Vô Đảo?”
Dịch Dao nhíu mày, xác thật chưa từng nghe qua cái tên này, thập phần cảnh giác nói:
“Không phải!”
Họa Cốt Hồng Quân chỉ là hỏi thăm mà thôi, bởi vì hắn cảm thấy khá kỳ quái, người của Hư Vô Đảo cớ sao lại xuất hiện ở nơi này trộn lẫn một chân.
Bọn họ quanh năm suốt tháng đóng cửa không giao tiếp bên ngoài, tập hợp đông đảo kỳ nhân dị sĩ, làm nhiệm vụ liên thông các thế giới, có quan hệ mật thiết đến thượng giới.
Hiện nay xem ra chỉ là trùng hợp, là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
“Không gian ma pháp?” Tịch Thần thông qua kính trận, nhìn đến thiếu nữ kia sử dụng đóa hoa, trong đóa hoa có thuật phâp không gian chi nhận, nàng không khỏi giật mình kinh ngạc.
Không phải nói thế giới này quá cằn cỗi sao, vì cái gì tối nghĩa khó hiểu như không gian ma pháp cũng xuất hiện?
Không… không hoàn toàn là ma pháp… bởi vì thiếu nữ kia sử dụng không phải là ma lực mà nàng quen biết.
“Khắc tiền bối, ngài biết năng lượng mà thiếu nữ kia đang sử dụng là cái gì không?”
Khắc Lạp Ni nhìn nàng hệt như đang nhìn thiểu năng trí tuệ, vuốt râu bất đắc dĩ nói:
“Đương nhiên là linh lực rồi!”
“Linh lực?” Tịch Thần lần đầu tiên nghe được một cái tên hoàn toàn mới lạ, không ngại học hỏi.
Khắc Lạp Ni liếc nàng một cái, giải thích:
“Từ thuở hồng mông sơ khai, hỗn độn chi khí mang màu sắc trắng đục nằm hư vô ở trong vũ trụ. Sau đó trải qua thời gian dài mà hình thành nên các tiểu thế giới và đại thế giới. Hỗn độn chi khí phân tách ra thành từng luồng khí với tính chất khác nhau, diễn hóa ra sự sống. Kim mộc thủy hỏa thổ chính là năm loại khí ngũ hành chính, góp phần tạo nên sự sống, sau đó các khí này lại tạo ra biến dị, như mộc sinh lôi, thủy sinh băng, hỏa sinh phong, kim sinh quang minh, thổ sinh hắc ám. Các thế giới gọi tắt nó là thiên địa chi khí.
Nhân loại chúng ta từ lúc sinh ra đời, sẽ được tạo hóa ban tặng cho gốc rễ nguồn cội, chúng nó được tạo ra trong đan điền, có thể nối thông với tính chất nào đó của khí thiên địa, vì vậy mà được gọi là linh căn. Trong cơ thể của mỗi người có thể chứa từ một đến năm loại linh căn. Càng ít linh căn thì độ thuần túy càng đậm, tốc độ tu luyện càng nhanh. Càng nhiều linh căn thì tạp chất càng nhiều, thậm chí sinh ra bài xích giữa các chủng loại, có thể làm tắc nghẽn kinh mạch, tu luyện chậm chạp hoặc nặng hơn thì là phế vật không thể tu luyện.
Có linh căn rồi, lúc này chúng ta phải tìm một công pháp, hoặc tâm kinh phù hợp với đặc tính linh căn của mình, tĩnh tọa tu luyện, hấp thu khí đó chuyển về trong đan điền, sàng lọc tạp chất, cô đọng lực lượng, thuần hóa nó trở thành năng lượng của chính mình. Lúc này, nó được gọi là linh lực.”
Tịch Thần im lặng lắng nghe, phân tích sự khác biệt giữa linh lực và ma lực.
Hình như, sự khác biệt giữa thế giới này và Thần Hành đại lục vẫn rất lớn.
Nghe sơ qua thì các loại nguyên tố không có gì khác nhau, chỉ khác một cái tên gọi, thế giới này là linh lực, mà Thần Hành đại lục là ma lực.
Về phần tu luyện, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Người ở nơi này muốn tu luyện phải có linh căn, công pháp, hơn nữa linh căn không được chứa quá năm loại trong cơ thể, nếu không sẽ bị quy thành phế vật. Còn Thần Hành đại lục lại khác, nơi đó chú trọng là thiên phú. Mà thiên phú là xuất phát từ xuất thân, tư chất, kiên trì, bền bỉ, và độ nhạy bén với nguyên tố trong không khí. Hay hoặc tóm tắt thì Thần Hành đại lục chuyên chú khai mở trước là tinh thần hải, nằm ở trung tâm của đầu óc. Sẽ có những bài tập riêng về cách khai mở và cảm ứng như thế nào.
Đến khi khai mở tinh thần hải rồi, bước tiếp theo là cảm ứng được các nguyên tố trong thiên địa, tiếp đến mới là hấp thu chúng nó vào trong đan điền, duy trì một loại cân bằng, sản sinh ra dòng sông chứa ma lực. Con sông này có thể chứa tất cả các loại nguyên tố, quy về một loại lực lượng, gọi là ma lực.
Thần Hành đại lục có một quy tắc bất thành văn, nếu ai không cân bằng nổi năm loại nguyên tố cơ bản thì không thể gọi là ma pháp sư chính thống, hoặc Ma Tuyền sẽ xảy ra thiếu hụt dẫn đến đổ vỡ.
Trong nhất thời, Tịch Thần cũng khó mà nêu rõ mặt lợi và hại của hai bên thế giới hoàn toàn khác nhau.
Nàng chỉ hỏi: “Chẳng lẽ trước nay chưa từng có ai có toàn bộ mười gốc linh căn hay nhiều hơn nữa sao???”
Khắc Lạp Ni vuốt râu cảm thán:
“Có là có, nhưng chỉ được đếm trên đầu ngón tay, bởi vì bọn họ là thiên tài, có thể cân đối được phẩm chất linh căn mà không sinh ra bài xích. Những người như thế, không chỉ là tuyệt thế thiên tài mà còn có huyết mạch cao cấp, có thể là truyền nhân hoặc tộc gần với Sáng Thế Thần.”
“Sáng Thế Thần?” Tịch Thần trợn tròn mắt, trong đầu lại dâng lên một cái dấu chấm hỏi nữa.
Khắc Lạp Ni nói: “Sáng Thế Thần là thần tạo ra thế giới, hiểu được pháp tắc quy tắc của thiên địa, trong cơ thể linh căn tề tựu, diễn hóa ra sinh mệnh.”
Tịch Thần: “…”
Xin lỗi, cấp cao quá, nàng nghe không hiểu.
Bất quá, chỉ có thiên tài mới chứa được mười loại nguyên tố, hoặc nhiều hơn thế. Nàng không nhận đồng cách nói này.
Nếu nói như vậy thì chẳng phải Thần Hành đại lục đều là thiên tài sao?
Có lẽ, đây chính là điểm bí ẩn cần nàng đi tìm kiếm giữa hai thế giới khác biệt.
Vì sao lại có hai loại quan điểm khác nhau như thế…
Trong lúc Tịch Thần đang phân vân, thì bên ngoài kính trận vẫn đang tiến hành tranh đoạt.
Dịch Dao làm tất cả mọi cách, nhưng Cửu Cung Khóa vẫn không lay động mảy may.
Thanh Hoan và Họa Cốt Hồng Quân rất bình thản mà nhìn nàng làm một việc vô ích.
Cuối cùng, linh lực xài gần một nửa, Dịch Dao không lại ra chiêu công kích, mà bắn ánh mắt đến hai người xa lạ đối diện, chờ xem bọn họ sẽ làm gì.
Họa Cốt Hồng Quân sống lâu như thế, đương nhiên nhìn ra thiếu nữ kia muốn mượn tay hắn phá cái cấm chế này, nhân cơ hội lấy đi Cửu Cung Khóa.
Xem ra nàng không biết, Cửu Cung Khóa cùng với Cửu Chuyển Linh Trận là dính liền một mạch. Chỉ cần một bên có tổn hại, thì bên còn lại cũng không được an bình.
Họa Cốt Hồng Quân cười khà khà, khói đen hóa thành một thân ảnh cao mét tám, nhìn không rõ ngũ quan, hắn bay đến trước kết giới một khoảng cách, tung ra một mặt gương vàng có hình trụ, cái gương từ từ biến lớn, cho đến nửa thân người. Xung quanh cái gương khắc hoa văn ám trầm, vô hình tản ra uy nghiêm.
Dịch Dao hơi kinh hãi nhìn cái gương kia, ánh mắt trợn to như chuông đồng, vội vã di dời Lệ Sinh Hoa né tránh sự phản chiếu của cái gương.
Bởi vì gương chiếu đến đâu, nơi ấy đất đai sụp đổ, vạn vật hóa hư vô!!!
Lăng Hư Kính chiếu đến kết giới của Cửu Cung Khóa, phảng phất là nhận ra kình địch nguy hiểm, nó phóng ra toàn bộ lực lượng, cái khóa leng keng rung động mãnh liệt, năng lượng xanh đậm tràn ra điên cuồng, mong chống chọi với ánh vàng sắc sảo của Lăng Hư Kính.
Hai loại nhan sắc chạm vào, một bên trào ra, một bên thôn phệ, năng lượng cuộn trào như dung nham nổi sóng gió, làm cho cả không gian run rẩy như muốn chôn vùi.
Họa Cốt Hồng Quân chắp tay sau lưng, thân ảnh được bao phủ bởi lớp sương đen dày đặc, hắn khí định thần nhàn, vẫn chưa chịu ảnh hưởng. Cả Thanh Hoan cũng thế.
Chỉ có Dịch Dao là chật vật di dời Lệ Sinh Hoa trốn đông trốn tây, tránh thoát thôn phệ.
Hiện tại mở ra không gian đường hầm nối thông cổ thụ đã không còn kịp nữa, Dịch Dao bất đắc dĩ mắng chửi một tiếng:
“Hai kẻ điên các ngươi, mau dừng lại, nơi này sẽ sụp đổ, tất cả đều sẽ chôn cùng đó!”
Họa Cốt Hồng Quân không nói lời nào, chỉ nhìn Lăng Hư Kính va chạm với Cửu Cung Khóa.
Hắn mím môi, nhìn những vết rạn nhỏ bắt đầu xuất hiện trên Lăng Hư Kính.
Hắn tính sai một bước! Tính nhầm năng lực của Cửu Cung Khóa.
Qua bao nhiêu năm như thế, không ngờ tới nó đã biến hóa ra tình trạng này. Nếu không phải phía trước Lăng Hư Kính chịu Thất Sát Lôi Đình cứu Tịch Thần một mạng thì đâu suy yếu đến một bước này.
Dịch Dao cũng nhìn thấy rõ Lăng Hư Kính đã có vết nứt, hơn nữa kết giới cũng dần suy yếu theo, trong lòng nàng lại ngo ngoe rục rịch.
Răng rắc!
Không ra vài phút, Lăng Hư Kính rốt cuộc chịu không nổi mà rơi tan nát thành mảnh nhỏ, ánh vàng phút chốc vụt tắt.
Ánh sáng xanh cũng ảm đạm xuống dưới, kết giới chỉ còn lại một tầng mỏng manh.
Dịch Dao nhân cơ hội này, lại phóng ra không gian chi nhận với mong muốn triệt tiêu kết giới.
Ai biết, Cửu Cung Khóa đột nhiên có linh tính, thu mình lại toàn bộ sắc thái, hóa thành một đạo thanh quang hướng nơi không người mà chạy.
Sắc mặt của Họa Cốt Hồng Quân, Thanh Hoan và Dịch Dao tức khắc sa sầm xuống.
Một bên thì muốn bắt giữ Cửu Chuyển Linh Trận, một bên thì muốn hủy diệt nó để đi ra ngoài.
Cho nên, cả ba người đều đồng lòng hóa thành tàn ảnh đuổi theo.
Mặt sau, Lục Vận, Lăng Quang, Lâm Mục, Phong Tiêu bốn người vừa mới men theo đường hầm đi ra, thình lình thấy được cảnh này, cũng tức tốc đuổi theo.
“Không được để cho Cửu Chuyển Linh Trận chạy thoát!”
Sau bốn người, thì Yến Thanh, Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp cũng tới.
Và cuối cùng, là ba người Thiên Mị, Đồ Giản, Nhâm Tuyết.