Tầm Thần Ký

Chương 173: Trắc linh căn (6)



Thấy đám người Doãn Nguyệt lắng nghe một cách chăm chú, Can Mạch ho khan một cái rồi nói tiếp:

"Những gì ta kể phía trên đều là điểm đặc biệt của bảy đại môn phái, các vị có thể tham khảo và xem lại chính mình có năng lực sở trường như thế nào. Ngoài ra, trên đại lục còn có rất nhiều môn phái nhị lưu, tam lưu khác. Chẳng hạn như Ngự Thú Tông chuyên về huấn luyện và bồi dưỡng yêu thú, hay Đan Tông chuyên bồi dưỡng nhân tài luyện đan, luyện dược, hoặc Phù Tông - nơi dạy dỗ những phù sư có tên tuổi trên đại lục.

Mặt khác, nếu chư vị không muốn trói buộc bởi môn phái, thì có thể làm tán tu, trên đại lục cũng có Tán Tu Thành - nơi tập hợp đông đảo những tu sĩ không có gia tộc, không có môn phái, độc hành một mình trên con đường tu luyện. Hoặc chư vị có thể làm lính đánh thuê như ta đã gợi ý trước đó, hay đầu quân vào các đại gia tộc làm khách khanh. Nhưng địa vị sẽ không cao và rất dễ bị biến thành quân cờ chốt thí."

Nghe thế, đám người Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp đồng loạt nhìn lẫn nhau, gương mặt mỗi người hiện lên vẻ suy tư.

Mấy chục giây sau, Doãn Nguyệt mới hít sâu một hơi, chắp tay đáp tạ Can Mạch:

“Đa tạ Can thủ lĩnh đã chỉ đường dẫn lối cho chúng ta một cách nhiệt tình. Chúng ta sẽ lưu ý và suy xét cẩn thận!”

Can Mạch lắc lắc chung trà trên tay, cười nói:

“Có thể quen biết với chư vị cũng là vinh hạnh của ta. Nào! Ta lấy trà thay rượu, chúng ta cạn với nhau một ly, chúc quá trình đáp Truyền Tống Trận sẽ diễn ra suôn sẻ, chúc con đường tương lai của mỗi người rộng rãi thênh thang, muôn màu muôn vẻ!”

“Cạn!”

“Cạn!”

“…”

Đám người chuyện trò rôm rả, thôi bôi hoán trản, mãi đến giờ Thân thì tiệc trưa mới tính kết thúc.

Mọi người lại tập trung ở quảng trường giữa sân, mang trong mình tâm thái tò mò và hồi hộp, không biết rằng Lâm gia và Lục gia, nhà ai sẽ có nhiều đệ tử trắc ra linh căn hơn?

Tịch Thần, Yến Thanh, và đám người Doãn Nguyệt chưa vội về nhà mà vẫn nán lại để xem kết quả cuối cùng. Bọn họ ngồi ở chỗ cũ bên cạnh Can Mạch, Vân Tiêu và Dịch Dao.

Khi Can Mạch vừa ra hiệu bắt đầu, thì các đệ tử của Lục gia lần lượt xếp hàng tiến lên chỗ để Trắc Linh Thạch.

Như thường lệ, âm thanh lạnh băng không có cảm tình của Can Mạch lại vang lên:

“Lục Miểu, không có linh căn…”

“Lục Như, tứ linh căn thủy, thổ, mộc, hỏa. Danh ngạch thông qua!”

“Lục Kiệm, không có linh căn…”

“Lục Đạt, không có linh căn…”



“Lục Ly, song linh căn thủy, mộc. Danh ngạch thông qua!”

“…”

Can Mạch như một chiếc máy móc lạnh băng chuyên đọc lại. Mấy chục đệ tử Lục gia, người có linh căn thật sự không ít, nhưng thiên phú chỉ xem như tạm được. Song linh căn, cho đến hiện tại chỉ xuất hiện một người. Thiếu niên tên Lục Ly với dáng vẻ thư sinh, môi hồng răng trắng, non nớt lại bẽn lẽn đón nhận ánh mắt hâm mộ từ mọi người xung quanh.

Cho đến khi đến phiên Lục Vận, mọi người mới đổ dồn ánh mắt về phìa nàng.

Gia chủ Lục Quyền cũng căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, ánh mắt ẩn hàm mong đợi nhìn chăm chăm vào thiếu nữ mặc váy trắng đứng trước đài Trắc Linh Thạch.

Không phụ sự mong đợi của mọi người trong gia tộc, một góc của viên đá Trắc Linh sáng lên một màu xanh băng thuần khiết và rực rỡ. Và giọng nói của Can Mạch vang lên như một sự khẳng định khiến Lục Quyền không khỏi nở nụ cười to:

“Lục Vận, Thiên linh căn - hệ Băng! Danh ngạch thông qua!”

Tất cả đệ tử của Lục gia đều hớt hải ồ lên, ánh mắt nhìn Lục Vận đầy sự hâm mộ và ghen tị.

Lục Quyền cười to, nói với chất giọng đầy sung sướng:

“Vận nhi! Con làm tốt lắm, Lục gia vì con mà nở mày nở mặt. Không uổng công chúng ta cất công bồi dưỡng con bấy lâu nay!”

Lục Vận trở về đội ngũ, liên tục xua tay, khiêm tốn mà đáp lại sự khen ngợi từ trưởng bối:

“Đây là phúc phận của Lục gia chúng ta, Vận nhi nào dám nhận công cho riêng mình. Gia chủ nói vậy khiến Vận nhi rất là hổ thẹn!”

“…”

Gia tôn hai người kẻ xướng người họa khen ngợi lẫn nhau, khiến mọi người xung quanh không biết nên nói gì cho phải.

Gia chủ Lâm Kiêu thấy vậy thì bĩu môi đáp trả:

“Lại không phải chỉ có một mình nàng có Thiên linh căn! Tâng bốc ra vẻ cái gì cơ chứ!”

Mấy người gia chủ còn lại biết tánh tình của Lâm Kiêu, biết hắn sốt ruột cho đệ tử nhà mình nên nói chuyện hờn mát, bởi vậy không ai thèm chấp hắn, chỉ cười xòa cho qua chuyện.

Bên kia một mảnh tâng bốc tường hòa, mà ở bên này, Yến Thanh lại khều nhẹ vào cánh tay Doãn Nguyệt, bỡn cợt mà nói:

“Tiểu Nguyệt Nguyệt! Biểu tỷ của ngươi vừa mới nhìn sang chúng ta đấy! Ngươi biết không, Lục Vận nhìn ta với ánh mắt đầy khiêu khích đấy!”



Doãn Nguyệt cũng không tỏ ra vẻ khó chịu gì, thản nhiên trợn mắt, đáp trả trở lại:

“Lục Vận vẫn luôn cay cú thứ tự trên Hắc Bảng của nàng bị ngươi bá chiếm nhiều năm, mà hiện tại ngươi lại không chịu trắc linh căn. Nàng ấy tưởng ngươi sợ cho nên mới khiêu khích ngươi cũng là việc bình thường thôi! Mà kể cũng lạ, ai đều trắc linh căn, chỉ có ngươi không trắc. Chẳng lẽ Yến Thanh có tiếng không sợ trời, không sợ đất cũng sợ mất mặt hay sao?”

Trước lời đùa giỡn đanh đá của Doãn Nguyệt, Yến Thanh thân mật khoác lấy cánh tay của Tịch Thần, nhí nhảnh nói:

“Biết làm sao đây? Tiểu Thần Thần đã hứa sẽ luyện ra một cái Trắc Linh Thạch chỉ để trắc riêng cho một mình ta thôi. Thịnh tình này ta nào nỡ chối từ, chỉ đành giữ bí mật cho một mình tiểu Thần Thần biết thôi!”

Doãn Nguyệt: “…” Nàng đã nghĩ ra mấy chục câu trả lời, nhưng nàng không lường trước được, Yến Thanh sẽ mất tiết tháo đến tận đây.

Ngay cả Can Mạch, Vân Tiêu, và Dịch Dao cũng không khỏi nhìn Yến Thanh và Tịch Thần bằng ánh mắt quỷ dị.

Chẳng lẽ hai người có gian tình?

Tịch Thần sao có thể ngồi yên mặc cho danh dự của mình bị tô đen, nàng vội đánh bay cánh tay của Yến Thanh khỏi khuỷu tay mình, cười mỉa nói:

“Các ngươi chớ có nghe Yến Thanh nói bừa. Không phải nàng không chịu trắc linh căn, mà là năng lực của nàng có chút đặc thù, chỉ sợ Trắc Linh Thạch đều không thể kiểm tra ra.”

Vân Tiêu nghe vậy thì gật đầu đáp:

“Thì ra là vậy!”

Nhưng nét mặt của hắn lại thoáng qua nét suy tư gì đó.

Ngày đó ở bìa rừng, Sở Nhiễm bị Yến Thanh đánh cho trọng thương. Khi trở về tổng bộ, hắn giúp Sở Nhiễm trị thương, thì vô tình phát hiện trên miệng vết thương có sự xâm nhập của một loại năng lượng hỗn tạp. Không phải linh khí, không phải tà khí, và cũng không phải là ma khí.

Hắn xuất thân từ Ngự Thú Tông, tiếp xúc qua rất nhiều yêu thú, mỗi con yêu thú có một hơi thở riêng biệt và không ai giống ai. Nhưng đó là lần đầu tiên, hắn cảm nhận được hơi thở của rất nhiều loài yêu thú trộn lẫn, pha tạp với nhau như vậy.

Loại năng lượng ấy cực kỳ bá đạo, tanh nùng, nó liên tục tàn sát bừa bãi, muốn thôn tính cả máu huyết trong người Sở Nhiễm, hắn phải rất chật vật mới có thể trấn an và đẩy lùi loại năng lượng ấy ra khỏi người Sở Nhiễm.

Nhưng di chứng còn sót lại vẫn khiến Sở Nhiễm dễ nóng dễ giận, tính tình táo bạo, đôi khi mất kiểm soát…

Hắn rất khó hiểu, trông Yến Thanh không giống như là yêu thú hóa hình. Nhưng thể chất của nhân loại vốn dĩ yếu ớt, không thể đồng thời chứa đựng nhiều yêu lực như vậy.

Lúc đó hắn nghĩ, có lẽ trong tay Yến Thanh có một loại vũ khí đặc biệt nào đó.

Nhưng hiện tại nghe Tịch Thần nói như vậy, hắn lại có một suy nghĩ rất khác, một suy nghĩ mà có nằm mơ hắn cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra nỗi…

Tại vì phương pháp ấy quá huyết tinh, quá bạo lực, và quá vi phạm lẽ thường. Hắn không dám tin tưởng liệu phán đoán của mình có đúng hay không.