Lúc Tịch Thần trở về biệt viện của Doãn Nguyệt thì trăng đã treo lên đầu cành. Phòng khách và sân ngoài trống rỗng, nhưng cửa phòng lại nhắm chặt, hẳn là bọn họ đang chuyên tâm tu luyện.
Cũng phải thôi, một khi truyền tống trận hoàn thành thì bọn họ sẽ lập tức rời đi thế giới này. Cảm giác gấp gáp, nôn nao và sợ hãi với những điều chưa biết trong tương lai khiến bọn họ càng thêm nỗ lực tu luyện, năng lực mạnh hơn một chút thì sinh mệnh của bọn họ cũng an toàn hơn một chút.
Tịch Thần không quấy rầy mọi người, nàng yên lặng trở về phòng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên làm gì.
Cảnh giới Đại Ma Pháp Sư thất giai của nàng đã bão hoà ổn định, chỉ chờ một đoạn thời gian nữa thì nó sẽ như nước chảy thành sông mà thăng cấp, không cần nàng phải nhọc lòng hối thúc.
Y phục, vũ khí, dược tề, quyển trục nàng hầu như đã luyện xong. Trong Ma Pháp Hộp hiện tại chỉ còn mấy phần nguyên liệu nàng để lại dự phòng nếu như gặp phải tình huống nguy cấp.
Cửu Cung Khoá Linh chuyên tâm hấp thu pháp tắc mà Thiên Đạo ban tặng để chữa thương. Tiểu Đằng vội vã luyện hoá tiểu pháp tắc, không biết khi nào mới xong. Cự Thạch thú thì đi địa bàn của Yêu tộc giao lưu cảm tình, đánh đến vui sướng tràn trề, quên trời quên đất quên cả chủ nhân là nàng. Đến nỗi Tiểu Hắc và ba con tiểu đệ khô lâu của nó thì đã cùng Chấp Pháp Đội tiến vào Hồn Vực rèn luyện.
Thói quen thật là một việc cực kỳ đáng sợ, đời trước nàng cô độc mấy trăm năm vẫn thấy bình thản như thường. Nhưng mấy năm nay lạc vào hồng trần phồn hoa, bên tai lúc nào cũng náo nhiệt rôm rả. Hiện tại lỗ tai thanh tịnh có chút xíu, nàng lại cảm thấy không thói quen.
Thật là…
Tịch Thần ngồi tựa lưng vào đệm giường, hai chân thẳng ra với tư thế thư giãn, một tay sờ soạng mí mắt bên phải, bật cười chế giễu:
“Có lẽ là do di chứng của việc nhìn không thấy, cho nên các giác quan khác của ta đều dường như bị phóng đại lên rồi…”
Nhưng tự giễu chỉ trong phút chốc đó, Tịch Thần lại thu hồi cảm xúc, nàng lấy ra mấy quyển sách đặt ở xung quanh mình. Một bên dùng tinh thần lực học tập, một bên sửa sang lại các loại bút ký.
Thời gian học tập trôi qua trong vô thức, Tịch Thần đột nhiên nghe được tiếng kêu gọi của Khắc Lạp Ni:
“Tịch Thần tiểu hữu! Tịch Thần tiểu hữu! Hiện tại ngươi có rảnh không?”
Khắc Lạp Ni nghe thấy chất giọng nghiêm túc của Tịch Thần thì hơi sửng sốt, sau đó hiểu ý, cười giải thích:
“Không phải sự tình gì khẩn cấp, chỉ là lão phu thông qua kính mặt nghe được tình huống bên ngoài, cho nên muốn tâm sự với tiểu hữu vài chuyện mà thôi. Hiện tại ngươi có đang rảnh không?”
Tịch Thần nghe vậy, trong đầu sực nhớ ra có một vấn đề nàng muốn thỉnh giáo hắn. Bởi vậy nàng vội phất tay thu hồi sách vở, cười đáp:
“Trò chuyện với tiền bối, còn hơn đọc sách mười năm. Vãn bối đương nhiên là nguyện ý rồi!”
Vừa dứt lời, Tịch Thần vội đưa tay chạm vào khuyên tai, dùng tinh thần lực lôi kéo. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã xuất hiện ở Vĩnh Sinh Tế Đàn. Đối diện với lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi trên bồ đoàn uống trà, nàng hơi chắp tay thi lễ:
“Nhiều năm không gặp, tiền bối thật là ngày càng dẻo dai hơn rồi!”
Tịch Thần nói lời thật lòng, khi cách năm năm về trước mới tiến vào Vĩnh Sinh Tế Đàn, Khắc Lạp Ni của lúc ấy trông già nua và buồn bã. Nhưng hôm nay vừa thấy, hồn lực của hắn đã ngưng thật rất nhiều, tóc tuy cũng bạc, nhưng thần thái trên gương mặt lại phi dương và sáng láng hơn nhiều.
Khắc Lạp Ni nghe vậy thì vuốt râu và cười nói:
“Tiểu hữu mau mời ngồi! Cũng nhờ phúc của ngươi mà Vĩnh Sinh Tế Đàn mới trở lại huy hoàng rực rỡ như hiện tại. Công lao của ngươi lớn lắm đó! Nào, đây là rượu Vô Ưu ta vừa mới pha, tiểu hữu nếm thử xem!”
Tịch Thần bưng chén rượu lên, chỉ thấy sóng nước lóng lánh màu cam tuyền, trên mặt nước trôi lơ lửng mấy mảnh cánh hoa. Nàng đưa lên miệng nhấp thử một ngụm, vừa vào lưỡi là cay đắng đến xé lòng, nhưng khi rượu chảy xuống cổ họng thì cái hậu của nó lại nhạt nhẽo dần đi, chỉ còn dư hương của vị ngọt lành trong trẻo.
Tịch Thần nhấm nháp vài ngụm, rồi cảm thán:
“Ta còn nhớ mấy năm trước ta tiến vào Mộng Điệp Quán bên trong Vĩnh Sinh Thành, hình như cũng gọi loại rượu này, khi đó đồng bạn của ta còn trêu chọc đây là thức uống của địa ngục mà ta cũng dám uống. Khi ấy ta uống xong, ngoài tác dụng bổ sung tinh thần lực thì ta thấy vị của nó chỉ có đắng cay đến xé lưỡi. Hiện tại nếm thử lại nó, ta lại cảm giác cái hậu ngọt lành trong trẻo mà nó mang đến, khiến tâm trạng vui vẻ hơn nhiều. Là do tay nghề của mỗi người khác nhau? Hay là do ta đã thay đổi?”
Khắc Lạp Ni vì dáng vẻ suy tư già dặn của Tịch Thần mà bật cười, lắc đầu nói:
“Có thể là tay nghề của ta tốt hơn, hoặc cũng có thể là tâm tình của tiểu hữu đã phát sinh thay đổi. Đâu ai có thể nói rõ được? Rượu Vô Ưu… rượu Vô Ưu… uống để được vui vẻ, uống cho quên đi ưu sầu, tiểu hữu cần gì phải chấp niệm cái vị của nó là đắng cay hay ngọt ngào đâu nào!”
Tịch Thần hơi liễm mi, lắc đầu bật cười:
“Tiền bối nói đúng! Là ta đã để tâm vào chuyện vụn vặt!”
Khắc Lạp Ni đẩy một hộp cờ đen sang cho Tịch Thần, hiền hoà nói:
“Mọi chuyện trên đời này à, nghĩ đơn giản thì nó sẽ đơn giản, mà nghĩ phức tạp thì nó cũng sẽ biến phức tạp. Chúng ta chỉ là những hạt cát nhỏ bé, chúng ta không thể thay đổi thế giới, không thể thay đổi định luật vĩnh hằng bất biến của thiên địa. Nhưng chúng ta có thể thay đổi tâm thái và vận mệnh của chính mình… Tiểu hữu biết chơi cờ không, hai ta chơi một ván!”
Tịch Thần cũng không chối từ, thoải mái mà cầm một viên cờ đen đặt xuống bàn cờ trên bàn, khiêm tốn nói:
“Cờ nghệ của vãn bối không được tốt lắm, mong tiền bối chớ chê cười!”
Khắc Lạp Ni khẽ vuốt râu, tay còn lại đẩy một phen cờ trắng vào bàn, híp mắt cười nói:
“Thật trùng hợp! Lão phu cũng đã lâu không cùng ai đánh cờ, tài nghệ rơi xuống quá nhiều. Lão phu còn sợ bị tiểu hữu vượt mặt ta đây này!”
Nói đến đây, một già một trẻ nhìn nhau, hiểu ý mà cười cười.
Hai người cứ tới lui mấy bận, cho đến khi trên bàn đã nằm mấy chục quân cờ trắng và đen thì Khắc Lạp Ni mới mở miệng hỏi chuyện:
“Hôm nay khi đã chứng kiến toàn bộ quá trình của việc trắc linh căn, tiểu hữu cảm nhận như thế nào?”
Tịch Thần suy ngẫm một lát, nói:
“Nhân loại sáng tạo ra một viên đá để có thể phát hiện ra thiên phú của từng người. Việc này cũng khá mới lạ đó chứ. Thế giới trước kia mà ta từng ở, nhân loại phải kích phát ra tinh thần lực trước, sau đó mới lần mò tự hấp thu nguyên tố. Quá trình gian nan trắc trở, nếu không có người dẫn đường thì phải rất lâu mới có thể hấp thu được nguyên tố…”
Khắc Lạp Ni nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, hệ thống tu luyện như vậy, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy hoặc nghe thấy. Hắn tò mò hỏi:
“Nói như vậy thì bất kỳ ai cũng có thể hấp thu nguyên tố để tu luyện được nhỉ?”
Tịch Thần lắc đầu đáp:
“Kỳ thật cũng không phải! Cái này cũng tùy thuộc vào thiên phú của từng người. Có người chỉ kích phát được tinh thần lực nhưng cả đời cũng không phát hiện hay hấp thu nguyên tố được. Cũng có người lại thất bại ngay tại bước đầu tiên. Do đó bọn họ không thể trở thành Pháp Sư mà sẽ chuyển hướng thành các chức nghiệp khác. Thường thì bọn họ sẽ dùng dược tề thay thế nguyên tố, hấp thu vào cơ thể rồi tạo thành năng lượng gọi là ‘khí’. Sau đó thì đem khí quán chú qua vũ khí, tuyệt kỹ để phóng ra ngoài chiến đấu.”
Khắc Lạp Ni nghe thế, giơ một tay vuốt râu dài, nói:
“Ngoại trừ cách thức tu luyện của Pháp Sư mà tiểu hữu nói, thì những thứ khác dường như có vẻ giống với hệ thống truyền thừa mà ta nắm giữ. Chỉ khác ở chỗ, tiểu hữu gọi là ‘khí’ mà chúng ta thì lại gọi là ‘linh lực’.
Mới đó mà thời gian trôi qua nhanh quá, có lẽ không bao lâu sau thì truyền tống trận đã khởi động thành công. Đến một thế giới mới, tiểu hữu có dự tính gì không?”
Tịch Thần đáp:
“Vãn bối cũng chưa rõ lắm nữa, phải đợi khi đến nơi thì ta mới biết mình nên làm gì. Hiện giờ tuy có Can Mạch giải thích sơ lược, nhưng ta vẫn khá là mơ hồ lắm.”
Khắc Lạp Ni gật gù, lại nói:
“Cũng đúng, không có gì là chân thật hơn khi ngươi được tận mắt chứng kiến mọi thứ. Nhưng mà việc quan trọng nhất là, tiểu hữu nên nhanh chóng bắt được bản đồ toàn phần của cả đại lục Thần Châu. Theo lão phu được biết, bản đồ đại lục sẽ có bán ở mỗi toà thành trì, nhưng đa số các cửa hàng đòi hỏi thân phận của người mua. Chỉ có ở chợ đen thì mới không yêu cầu, nhưng khuyết điểm là đồ vật không an toàn, dễ bị làm giả.”
Tịch Thần nghe đến đây thì hơi sửng sốt, nếu không có Khắc Lạp Ni nhắc nhở thì nàng suýt nữa quên cả chuyện này. Quả thật khi đi đến đâu, bản đồ là thứ thiết yếu nhất. Nhưng thân phận chứng minh…
Nàng sực nhớ ra, Thiên Đạo đã ban ấn ký giúp nàng che giấu quỹ đạo vận mệnh. Nói như vậy thì thân phận của nàng ắt cũng sẽ không dễ bị người khác nhìn trộm.
Nàng không đem chuyện này nói cho Khắc Lạp Ni, mà chỉ hỏi:
“Theo ý ngài, thì ta cần phải ngụy trang ra một thân phận khác?”
Khắc Lạp Ni thích sự thông tuệ của Tịch Thần, hắn chưa nói rõ nhưng nàng đã nhạy bén mà nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn. Hắn dù gì cũng sống từ thời thượng cổ, cho nên liếc mắt một cái là đã nhận ra vận mệnh của nàng có dị. Hắn biết thiếu nữ có điều giấu diếm, nhưng hắn lại ăn ý mà không hỏi thăm, mà chỉ gật đầu nói:
“Hôm nay ta kêu gọi tiểu hữu cũng là vì việc ấy. Bất kể trước đây ngươi từng có quá khứ như thế nào, thân phận hiển hách ra sao. Nhưng khi đến một thế giới mới, ngươi chưa biết gì về nó thì phải học được ẩn nhẫn, giấu tài, khiến mình trở nên tầm thường như bao người khác thì sẽ dễ dung nhập và tìm hiểu tin tức hơn.
Ngụy tạo một thân phận là việc lửa sém lông mày, ngươi phải giả dạng một cách chân thật từ thiên phú, vũ khí thường dùng, cách nói năng làm việc hằng ngày, và kể cả hơi thở trong linh hồn đều phải ngụy trang ra, ngươi phải làm sao mà ngay cả những người thân quen nhất cũng chẳng nhận ra mình. Nếu có thể, ngươi tạo hẳn mấy thân phận để thay đổi qua lại cũng rất tốt.”
Tịch Thần suy nghĩ lời mà lão giả nói, Khắc Lạp Ni nói đúng, nhiệm vụ và sứ mệnh của nàng nhiều như vậy, xác thật không thể chỉ dùng một thân phận mà hoàn thành được.
Nhưng, giả tạo bề ngoài rất dễ dàng, thậm chí là thiên phú nàng cũng có thể cắt thành các trạng thái nguyên tố khác nhau, nhưng hơi thở từ linh hồn thì làm sao thay đổi được?
Tịch Thần nghĩ vậy, nàng cũng đã hỏi ra tiếng:
“Tiền bối, phải làm sao thì mới có thể ngụy trang cả hơi thở của linh hồn?”