Mặc Thủy tôn giả truyền cho nàng không nhiều lắm, bởi vì nàng là thông qua thí luyện ảo cảnh mà không phải xuất hiện ở nơi sư phụ toạ hóa, cho nên nàng không đạt được bất kỳ vật phẩm nào của sư phụ lúc còn sống.
Nhưng, so với hiện vật thì toàn bộ truyền thừa ký ức mới có vẻ di đủ trân quý.
Hơn nữa, chúng đều là thứ mà nàng tìm kiếm bấy lâu nay.
Thật là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi được đến lại chẳng phí công phu!
Sư phụ có Thiên linh căn hệ Thủy, lúc sinh thời cũng là một pháp tu cực kỳ lợi hại, đối pháp thuật hệ Thủy nghiên cứu sâu đậm. Công pháp đã tu luyện đến tầng cao nhất, có thể đem thân thể hóá thủy, dung hòa với vạn vật.
(Thượng Thiện Nhược Thủy) là Thiên giai công pháp, có tất cả sáu tầng: Ngự Thủy, Ngưng Băng, Nhược Thủy,
Xuyên Thạch, Hóá Vũ, Dung Nhiên.
Mỗi tầng càng lên cao thì càng khó tu luyện, tu đến tầng cuối cùng có thể hóá thân thành thủy, dung nhập với thiền nhiền.
Tịch Thần kích động đến run lên, có môn công pháp này, nàng hoàn toàn có thể vẫn luôn tu luyện đến cảnh giới
Ma Đạo Sư, Đại Ma Đạo Sư,... Thậm chí là càng cao hơn nữa.
Nàng nỗ lực bình tĩnh một chút, sau đó mới xem xét đến vật thứ hai. Đây cũng là thứ mà nàng khổ công tìm kiếm bấy lâu nay.
(Rèn Thể Pháp Quyết)
Hiển nhiên, đây là một quyền pháp môn hướng dẫn rèn thể, cũng là công pháp Thiên giai, cộng phân bốn tầng:
đúc cốt, rèn gân, luyện huyết, và thay da.
Mỗi một tầng lại chia thành ba cái giai đoạn: sơ giai - trung giai - đại thành.
Rèn thể không đơn giản là niệm công pháp khẩu quyết mà có thể hoàn toàn, cần phải phối hợp phục dược và phao tắm, khiến cho cốt cách phát sinh thay đổi từ bên trong lẫn bên ngoài.
Hơn nữa, cấp bậc rèn thể càng lên cao thì phao tắm bằng dược liệu đã không đủ thỏả mãn điều kiện, mà phải mượn lực từ bên ngoài. Chẳng hạn như: thiên lôi, địa hỏa, băng hàn, gió lốc,....
Hoàn cảnh càng ác liệt thì hiệu quả rèn luyện càng lớn. Cho tới khi nào luyện đến đồng bì thiết cốt, đao thương khó nhập thì mới xem như thành.
Mà (Rèn Thể Pháp Quyết) là bồ trợ cho (Thượng Thiện Nhược Thủy).
Chỉ khi thân thể đạt đủ sinh cơ, tính bền bỉ, dẻo dai thì mới có cơ hội luyện đến tầng cao nhất - Dung Nhiên.
Kế tiếp đến vật thứ ba, cũng là thứ cuối cùng trong truyền thừa, là một môn pháp quyết tu luyện thần thức.
(Minh Tâm Chú)
Pháp chú này cũng có tác dụng bổ trợ cho (Thượng Thiện Nhược Thủy). Phải biết rằng, muốn luyện đến tầng cao nhất, muốn dung nhập vạn vật thì tu giả trước hết phải giữ được thần thức minh mẫn, tâm trí tỉnh táo. Nếu không, một là sẽ tẩu hỏa nhập ma, hai thì bị nguyên tố thủy cắn nuốt toàn bộ ý chí, trở thành một kẻ ngốc.
(Minh Tâm Chú) là Địa giai pháp quyết, xuất thân ban đầu là từ Phật môn, sau đó được người khác cải cách, không những có tác dụng duy trì tâm trí mà còn giúp tăng lên tinh thần lực.
Nếu so sánh với năng lực tinh lọc và đồng hóá của Tịnh Đế Liên, thì hiển nhiên Tịnh Đế Liên hoàn toàn vứt xa
[Minh Tâm Chú) mấy chục cái con phố.
Nhưng Tịch Thần cũng không chê. Tịnh Đế Liên là kết hợp thể giữa hoa Ưu Đàm và hoa Bỉ Ngạn, nhưng từ lúc khế ước đến nay, nàng chỉ thấy hoa Bỉ Ngạn là sinh động, thông qua cắn nuốt, luyện hóá mặt trái cảm xúc để tăng lên tinh thần lực. Nhưng hoa Ưu Đàm thì nằng lại dường như không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ưu Đàm là hoa của Phật giới, bản tính thánh khiết, lục căn thanh tịnh, vô hỉ vô bi. Mặt trái cảm xúc hầu như rất khó điều động được nó xuất hiện. Tịch Thần tạm thời lấy nó không có cách nào.
Nhưng (Minh Tâm Chú) xuất hiện lại cho nàng thấy được hi vọng.
Xuất thân từ Phật môn, cùng căn cùng nguyên, hẳn là có thể khiến cho hoa Ưu Đàm chú ý đi?
Tịch Thần không dám xác định, hiện tại thời gian và địa điểm không đúng, nàng khó có thể tĩnh tâm mà nghiên
clu thi nay.
Bởi vì nàng đã biết một chuyện, bí cảnh Ngạc Sơn sở dĩ có thể tồn tại là do ý thức của Mặc Thủy tôn giả duy trì.
Hiện tại nàng tiếp nhận truyền thừa xong, ý thức của sư phụ cũng sớm tiêu tán. Kể từ đó, bí cảnh sụp đổ là tất nhiên.
Nàng là người thừa kế, sư phụ dùng ý thức còn sót lại giúp nàng truyền tống ra bên ngoài. Nhưng những người khác nếu không thể kịp thời đi đến xuất khẩu truyền tống, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nói như vậy, đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt hiển nhiên cũng có khả năng gặp được nguy hiểm!!!
Tịch Thần hơi nhíu mày khó xử, nhưng nàng chưa kịp nghĩ ra phương án giải quyết thì đột nhiên cảm giác được một trận trời đất quay cuồng.
Ngay sau đó, nàng an ổn mà đứng trên mặt đất, gió lạnh cắt qua da thịt, tinh thần lực "xem" đến hơn một ngàn mét về phía trước có rất nhiều người hoặc nôn nóng bất an, hoặc lạnh lùng bình tĩnh canh giữ trước một đạo cửa
khลิ้น.
Chỉ chốc lát sau đó, tinh thần lực bắt giữ đến tiếng của một người kinh hoảng mà thét chói tai:
"Không tốt! Bí cảnh muốn trước tiên sụp đồ! Nhưng các đệ tử còn chưa có ra tới!"
Lát sau, lại vang lên vài âm thanh đầy nghiêm nghị của các vị trưởng giả:
"Không biết ở bên trong đã xảy ra cái gì, thế nhưng khiến cho bí cảnh sụp đồ! Nhưng bên trong là mấy trăm mạng người, thậm chí có vài cái hạt giống tốt, chúng ta hợp lực giữ được Truyền Tống Trận, cần thiết phải giúp bọn họ đều ra tới mới được."
"..."
Đám người kia còn thương lượng gì đó, nhưng Tịch Thần không lại tiếp tục nghe lén. Nàng biết chính mình đã từ bí cảnh ra tới, chính thức đặt chân lên đại lục Thần Châu.
Tinh thần lực của nàng đã sớm viễn siêu lúc xưa, nhưng nàng không dám đại ý, ai biết trong đám người kia có nhân vật lợi hại hay không? Nếu chẳng may bị phát hiện, nàng có mười cái miệng cũng giải thích không rõ.
Bởi vậy, Tịch Thần quyết đoán rút về toàn bộ tinh thần lực, hơn nữa lợi dụng Hắc Ám ma pháp ẩn thân lên, chậm rãi rời xa nơi này.
Hiện tại, việc nên lo lắng là đám người bản xứ đang hợp lực giữ chặt cửa khẩu Truyền Tống. Nói vậy Yến Thanh,
Doãn Nguyệt, thậm chí là Can Mạch rất khó che giấu tung tích để âm thầm rời đi.
Nhưng bí cảnh sụp đổ âu cũng là một chuyện tốt, thời buổi rối loạn, bọn họ có thể sấn lúc người khác không chú ý tới, nhanh nhẹn rời đì.
Chỉ mong bọn họ sẽ ý thức đến điều này đi!
Tịch Thần đã chạy ra mấy trăm mét, nàng đột nhiên giật mình nghe thấy từng tiếng sấm sét nổ vang.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không bí cảnh lúc này mây đen tráo đỉnh, từng đạo lôi vân cuồn cuộn đánh xuống. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, lôi điện đánh xuống không hề kết cấu, như thể tìm không ra đầu sỏ gây tội rồi lung tung phát tiết cho hả giận vậy.
Tịch Thần âm thầm giật mình, khẽ lắc đầu. Sao nàng lại có cái suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Nàng vừa mới đến thế giới này, đã làm gì chọc giận Thiên Đạo đâu? Nó không có lý do để trừng phạt nàng.
Tịch Thần không biết, nàng suýt chút nữa đã tiếp cận chân tướng.
Trích Đoạn Ngẵn:
Tịch Thần: Ta không làm gì sai, Thiên Đạo hẳn là không phải đánh ta ^£^
Thiên Đạo phần nộ: Ngươi chờ đó... đừng để cho lão tử tìm được ngươi.
Tịch Thần thản nhiên thở dài: Ta không nghe... Ta không nghe... đều là vương bát niệm kinh...