Tịch Thần bừng tỉnh lại, trước mắt hình ảnh đã chuyển đổi, giống như nàng chỉ là hôn mê một giấc, thiên địa đã hoàn toàn thay đổi.
Mà nàng, không có cảm giác được khác thường, chỉ cho rằng đó là hiển nhiên như thế.
Nàng lúc này, đứng ở đường phố thênh thang, bên tai tràn ngập các loại tiếng kêu, thập phần hỗn loạn bất kham.
Tiếng binh khí va chạm đâm vào huyết nhục, tiếng thống khổ la hét, tiếng thở dốc bất lực,…
Nàng không phân biệt được đây là trường hợp như thế nào, ngây ngốc bị một bàn tay ấm áp lại mang theo khẩn trương kéo đi.
Cảnh tượng này, dường như đã từng quen thuộc…
Ánh nắng gay gắt chiếu rọi, nhưng Tịch Thần lại không cảm nhận được ấm áp, chỉ có lạnh lẽo đến tột cùng. Tịch Thần không khỏi nghiêng ánh mắt nhìn lên.
Mẫu thân một tay ôm nàng, đem nàng bảo vệ đến chặt chẽ, một tay khác cầm kiếm chém giết.
Huyết tinh bắn lên vạt áo trắng tinh của mẫu thân, vẽ nên vài đóa bông hoa tuyệt diễm, Tịch Thần không nghĩ ra từ để diễn tả nó, chỉ có thể tóm tắt ngắn gọn bằng vài chữ - đó là bông hoa của sự giết chóc.
Nàng chưa bao giờ từng biết, mẫu thân cũng có lúc hung hãn uy nghiêm, sát phạt đáng sợ như lúc này.
Cứ việc bị che chắn, nhưng địch nhân bị giết quá nhiều, máu tươi bắn lên càng thêm nồng nặc, Tịch Thần muốn làm như không ngửi thấy cũng không được.
Tanh ngọt, lạnh lẽo!
Tịch Thần đầu óc thanh tỉnh vài phần.
Phanh!
Tiếng trọng vật đột nhiên rơi xuống, nện ở trên mặt đất, cuốn lên một mảnh bụi mù.
Cánh tay ôm nàng hơi siết chặt, Tịch Thần nghe thấy tiếng kinh hô thất thố của mẫu thân:
“A Phong…!”
Tịch Thần vừa ngẩng đầu, một mảnh huyết sắc ánh vào mi mắt. Thân ảnh cao lớn vĩ ngạn của phụ thân lúc này vô lực nằm trên mặt đất, quanh thân y phục rách nát, khóe miệng không chừng chảy ra máu tươi, ánh mắt phẫn nộ nhìn nam nhân mặc giáp phục cách đó không xa mười bước.
Mẫu thân mang theo Tịch Thần chạy tới, đôi tay run rẩy đỡ lên phụ thân, miệng không ngừng kêu:
“A Phong… chàng không sao chứ?”
Phụ thân nương theo cánh tay của mẫu thân mà ngồi, dùng ánh mắt trấn an mẹ con các nàng, theo sau phẫn hận trừng mắt nhìn nam nhân đối diện:
“Thương Nghiêu! Ngươi âm hiểm!”
Người tên Thương Nghiêu có một đôi mắt hình tam giác tràn đầy tính chiếm dục, lúc này hắn đem ánh mắt chú ý nơi này, nhìn đến gương mặt mỹ lệ của mẫu thân, trong mắt có điên cuồng si mê, hắn cười lạnh nói:
“Ha ha! Ngự Phong, thật không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Thế nào, cảm nhận được thất bại là tư vị như thế nào đi! Một nhà ba người… cảnh tượng biết bao nhiêu tốt đẹp, đáng tiếc…”
“Chậc! Ngự Phong, dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu nữa, hay là ngươi yên tâm đi đi, nữ nhi cùng nương tử của ngươi, để ta thế ngươi chăm sóc ha!”
Ngự Phong khuôn mặt giận dữ, căm phẫn hét lên:
“Ngươi nằm mơ! Thương Nghiêu ngươi cái kẻ phản bội, ngươi không chết tử tế được, cho dù ta có chết, cũng kéo theo ngươi làm đệm lưng, khụ… khụ…”
Nói, không khống chế được mà hộc ra máu tươi, thân thể từng trận run rẩy.
Mẫu thân lo lắng bất an, nhanh chóng lấy ra một chi dược tề, run rẩy đổ vào miệng cho phụ thân, nhẹ giọng trấn an:
“A Phong! Đối với loại người này, chàng cần gì nhiều lời như thế, hắn đã không phải Thương Nghiêu của lúc trước… ”
Thương Nghiêu nghe vậy, con ngươi xẹt qua âm trầm, theo sau bỗng nhiên cười lên, tươi cười có chút bệnh hoạn, ngữ khí thất vọng lầm bầm:
“Như Sương à Như Sương! Thật không ngờ trong lòng nàng lại đối ta có định kiến nặng như thế. Ta rõ ràng thích nàng nhiều năm… Vì nàng làm nhiều việc như thế, hai ta lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên, nhưng nàng lại chọn hắn… Ta thật sự rất thất vọng nga.”
Tịch Như Sương khuôn mặt trầm xuống, hét lớn:
“Ngươi câm miệng! Ngươi nói ngươi thích ta, chính là những hành động của ngươi lại làm cho ta ghê tởm!”
Thương Nghiêu giận dữ phản cười:
“Ha ha! Ghê tởm sao?… Đến, các ngươi bắt lấy nữ nhân này cho ta, ta càng muốn làm nhiều sự ghê tởm hơn đối với nàng!”
Câu đầu tiên, hắn nói với thủ hạ.
Tịch Thần trơ mắt nhìn thấy sắc mặt của mẫu thân nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, đôi tay phát run chỉ vào Thương Nghiêu, nói không nên lời.
Nàng lại thấy phụ thân ngồi dưới đất thở hổn hển, nghe ngôn ngữ vũ nhục như thế, giận dữ không thể nề hà, vài lần muốn đứng lên lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể mở miệng mắng chửi:
“Thương Nghiêu ngươi tên súc sinh này, nếu ngươi dám động vào một cọng tóc của nàng, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Thương Nghiêu cười lạnh: “Ta sợ quá nga! Có giỏi thì ngươi đứng lên đánh với ta. Ta hôm nay muốn cho ngươi nhìn thấy, nữ nhân của ngươi ở dưới thân ta khóc lóc cầu xin…”
“Ngươi dám… khụ! Khụ!”
Vài tên sĩ binh mặc y phục ngân giáp tiến lại đây, ý đồ bắt lấy Tịch Như Sương, Tịch Như Sương cùng bọn họ đánh lên, chỉ là nàng rõ ràng yếu thế, không qua mấy chiêu đã bị người bắt được, kiềm chế kéo về bên kia..
Ngự Phong gấp đến không được, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, hai mắt cơ hồ hóa thành thực chất sát khí:
“Thương Nghiêu! Ngươi mau buông ra nàng! Ngươi không được đụng đến nàng!”
“Thương Nghiêu ngươi cái này cầm thú, mau buông ta ra, ngươi chết không tử tế được!”
Tê kéo!
Thương Nghiêu lại như không nghe được thanh âm gào rống, làm trò trước mặt mọi người, một phen xé nát áo ngoài của Tịch Như Sương, đem nàng đè ở trên mặt đất, bàn tay không ngừng càn rỡ, trong miệng thì thào:
“Như Sương! Nàng có biết không, ta rất thích nàng, thích đến muốn điên rồi! Ta chờ ngày này rất lâu rồi, cuối cùng cũng có được nàng!”
Tịch Như Sương nước mắt chảy xuống, tay chân không ngừng phản kháng, miệng liên tục chửi rủa, chính là không có một chút tác dụng.
Quần áo trên người đã bị xé loang lổ hơn một nửa, lộ ra từng khối da thịt trắng nõn mê người, hơn nữa nước mắt như mưa, làm cho người ta hận không thể nuốt lấy nàng.
Thương Nghiêu chỉ thấy yết hầu một trận lăn lộn, dưới bụng có một đoàn hỏa khí dâng lên, thẳng xộc đại não. Đối mặt với người mình thích mà không có được nhiều năm, lúc này hắn còn để ý cái gì quân tử với không quân tử.
Hắn liếm liếm khóe môi khô khốc, trong mắt dục vọng dâng cao, làm trò mọi người mặt, chôn đầu liếm láp cổ cùng xương quai xanh của Tịch Như Sương.
“Buông ra! Ngươi buông ta ra, Thương Nghiêu! Ngươi là một tên súc sinh, ngươi chết không tử tế được. Buông ra.” Tịch Như Sương điên cuồng khoa tay múa chân đập vào trên người của kẻ vô sỉ nào đó, nhưng mọi động tác đều bị một đôi bàn tay như ghìm sắt kìm kẹp. Nước mắt nóng hôi hổi lăn dài trên má, Tịch Như Sương chỉ thống hận mình quá vô năng.
Thủ hạ của hắn mặt không đổi sắc, một bộ mắt điếc tai ngơ, xem như không thấy.
Tịch Như Sương giãy dụa mãnh liệt, kêu gào không ngừng, nhưng mà không có thể thành công trốn thoát.
Thương Nghiêu cúi đầu mân mê một trận, cảm thấy có chút kỳ quái như thế nào không còn nghe thanh âm của Ngự Phong, hắn bỗng chốc ngẩng đầu khiêu khích:
“Nga! Ngự Phong, ngươi thấy không, nữ nhân của ngươi chính đang nằm ở dưới thân của ta… ”
Bất chợt nhìn đến tình huống bên kia, lời nói của hắn bỗng nhiên bị kẹt trong cổ họng, hình ảnh trước mắt làm con ngươi hắn trợn to không thể tin tưởng được.
Tịch Như Sương theo khe hở cũng nhìn đến, bỗng nhiên kinh hô lên:
“A Phong!”
Bọn hắn rõ ràng thấy được, Ngự Phong bị một phen tiểu đao đâm xuyên qua lồng ngực, màu đỏ huyết tinh thêu ở trên ngực vài đạo ám văn.
Mà phía sau lưng hắn, đứng một người nữ hài, tay cầm cán đao, thần sắc bình tĩnh nhìn bọn họ.
Ngự Phong lấy một loại quỷ dị tư thế quay đầu, ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng, yếu ớt nói:
“Đình nhi! Con… sao con lại?”
Tịch Thần bình tĩnh nhìn trước khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trước mặt mình, cánh tay hơi run rẩy, nhưng không có lên tiếng trả lời.
Trước mắt nàng quang ảnh đan xen chồng chéo, mặc cho thanh âm chất vấn của mọi người vang vọng bên tai, Tịch Thần lấy một loại tư thế gần như tuyệt tình, chứng kiến thế giới trước mắt bỗng nhiên nhạt nhòa, cảnh vật hóa thành từng điểm tinh quang theo sau rơi vỡ, quang ảnh lập lòe, cho đến khi hoàn toàn sụp đổ.
Tịch Thần lại mở mắt ra là lúc, đã ở trong một không gian hắc ám, khắp nơi yên tĩnh như chết.
Nàng thẫn thờ ngồi dậy, đưa đôi tay cứng đờ lau đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Má ơi, nữ nhân này rốt cuộc gặp phải cái gì, sao lúc này lại trông khủng bố quá vậy.
Mạc danh có điểm sợ!
Tịch Thần ngồi trong chốc lát, mới suy nghĩ cẩn thận là sao thế này. Nhớ tới những hình ảnh kia, hơi thở có một chút rối loạn.
Nhắm mắt, hít sâu một hơi, bình hoãn cảm xúc táo bạo trong lòng.
Tịch Thần ngữ điệu chắc chắn hỏi tiểu thú:
“Ta bị Thực Mộng Thú ăn phải không?”
Tiểu thú trợn tròn mắt, hai tay che mặt, khiếp sợ tột đỉnh.
Nữ nhân này, nàng làm sao có thể dùng biểu tình bình tĩnh thậm chí chết lặng để hỏi ra cái vấn đề đáng sợ như thế?
Mặc dù đó là sự thật, nhưng không thể uyển chuyển một chút sao?
“Đúng vậy!” Tiểu thú nhược nhược trả lời.
Tịch Thần không biết nghĩ tới cái gì, phun ra hai chữ:
“Lợi hại!”
Tiểu thú nghiêng đầu khó hiểu, lợi hại cái gì?
Thật chẳng hiểu ra sao!
Nó vốn muốn hỏi vừa rồi nàng trải qua cái gì, nhưng thấy bộ dạng đáng sợ này, nó vẫn là dứt khoát im miệng cho thỏa đáng.
Tịch Thần lại tiếp tục phát ngốc.
Thực Mộng Thú… quả thật lợi hại!
Suýt chút nữa nàng đã bị trúng chiêu.
Ảo ảnh mà nó xây dựng lên, lấy từ ý niệm sâu nhất trong lòng con người, chỉ cần lòng có sở cầu, liền sẽ bị lợi dụng.
Nói nó đối phó nàng, không bằng nói nàng tự đối phó chính mình.
Những hình ảnh kia, quá chân thật, làm cho nàng ngay từ đầu không có phát hiện.
Hay là nói, nàng đã phát hiện, nhưng cố chấp mê luyến, không chịu rút ra.
Nàng sở dĩ sẽ trúng chiêu, bởi vì nàng có một tiếc nuối sâu nhất.
Ảo ảnh trong câu chuyện chính là sự thật, chỉ là có thêm vào hi vọng mỏng manh của nàng, cho nên bị Thực Mộng Thú bóp méo, lợi dụng thành khe hở.
Trong quá khứ, nàng cũng khóc nháo một trận, thậm chí đâm đầu vào cột tường, chỉ khác ở chỗ phụ thân lúc ấy nói hắn có lý do không thể không đi, cho nên cùng mẫu thân cãi nhau một trận, hắn vẫn dứt khoát rời đi. Đó cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt và tan rã trong không vui…
Bởi vì, phụ thân tử trận sa trường.
Ước nguyện của nàng lúc đó kì thật rất đơn thuần, cũng rất non nớt, hơn nữa còn xen lẫn linh cảm bất an, cho nên mới kiệt lực ngăn cản. Ai mà ngờ tới không thể ngăn cản thành công.
Loạn thế buông xuống, ngoại lai xâm lấn lãnh thổ, mẫu thân mang theo nàng chạy vội khắp nơi, sau đó gặp gỡ Thương Nghiêu, Thương Nghiêu bắt lấy mẫu thân, chuẩn bị thực hiện ý đồ ghê tởm như trong ảo ảnh nhìn thấy. Nhưng cũng không có thể thực hiện được, mẫu thân nuốt cấm dược, cùng hắn đồng vu quy tận.
Uớc nguyện khi ấy của nàng nói đến có chút buồn cười, thậm chí là mơ mộng viễn vông, bởi vì nàng hi vọng phụ thân có thể kịp thời xuất hiện thay mẹ con nàng ngăn cơn sóng dữ. Mẫu thân cũng không cần như vậy khuất nhục mà chết đi.
Ảo ảnh tái hiện, đều là những ước nguyện sâu nhất và thầm kín nhất trong lòng nàng.
Lần thứ nhất, có lẽ là làm nàng triền miên trong đó, không có cách nào thoát ra.
Lần thứ hai, ý đồ tê mỏi ý chí của nàng, khiến cho nàng trải qua thống khổ, sau đó thừa cơ mà vào, chiếm cứ hoàn toàn ý thức.
Chỉ là, Thực Mộng Thú có chút xem thường nàng.
Nếu là khi còn niên thiếu, nàng khẳng định sẽ trầm mê trong đó.
Nhưng hiện tại, nàng ít nhiều trải qua hai thế làm người, thấy sự việc cũng rõ ràng hơn.
Thực tế là thực tế, ảo mộng vẫn là ảo mộng!
Đó chỉ còn là một câu chuyện xưa, kết quả cuối cùng vẫn là như thế, người đã chết từ mấy trăm năm trước, không có khả năng vẹn nguyên không hao tổn gì mà xuất hiện trước mặt nàng.
Nó còn không thần quảng đại đến mức có thể bóp méo lịch sử, sửa lại hoàn toàn ký ức sẵn có
Cho nên, để nàng tìm ra sơ hở.
Mà phụ thân nàng, chính là sơ hở lớn nhất.
Ngay từ đầu, có lẽ nàng có thể nhanh chóng cắt đứt niệm tưởng, nhưng nàng lưu luyến, muốn ở thêm bên cạnh bọn họ một chút thời gian ngắn ngủi, hưởng thụ phần thân tình đã biến mất từ lâu này. Cho dù đó chỉ là một hồi ảo ảnh xa vời, cho dù xuyên qua thời gian không gian cũng không thể chạm tới.
Nàng muốn ở thêm vài giây vài phút, nhưng ai biết Thực Mộng Thú sẽ đưa ra cảnh tượng thê lương cuối cùng. Mặc dù đã đi qua nhiều năm, nhưng để Tịch Thần một lần nữa chứng kiến mẫu thân nuốt cấm dược tự bạo, nàng lại không làm được.
Cho nên, nàng chỉ có thể giết chết “phụ thân” nhanh chóng thoát ra ảo cảnh.
Có thể nghĩ, tự tay giết chết niệm tưởng của mình, phải ra quyết tâm và dằn xé cỡ nào. Nhưng kể từ đó, chấp niệm duy nhất có thể cấu thành tâm ma cũng lặng lẽ phai nhạt.
Từ nay về sau, trong lòng nàng ngoài ma pháp ra, lại vô mặt khác.
Lòng như chỉ thủy, kiên tâm tầm đạo.
Trong hắc ám, không biết là ai vang lên một tiếng thở dài.